Editor: Pun.
Nhìn trời, lúc này khoảng cuối giờ thân (15h-17h), mặt trời cũng sắp xuống núi.
Xe ngựa dừng trước một tòa nhà.
Tiểu Mộc vén màn lên nhắc nhở. "Tới nơi rồi."
Suốt một ngày, xe ngựa chạy không ngừng nghỉ, nghỉ ngơi không quá một nén nhang, liền tiếp tục đi. Tuy nói kỹ thuật lái xe của hai người rất tốt, đường cũng bằng phẳng nên không quá xóc nảy, nhưng dù sao tư vị của nó cũng không hề tốt tí nào.
Quý An Dật có hơi mệt mỏi, tinh thần không được tốt lắm, phản ứng cũng chậm hơn nửa nhịp.
Nghe thấy tiếng Tiểu Mộc, một lát sau, hắn mới hiểu được y đang nói gì, cả người lập tức tỉnh táo hơn. "Tới rồi?"
Rốt cuộc cũng tới rồi.
"Tới rồi." Tiểu Mộc đáp lại một câu.
Quý An Dật nghiêng đầu cười với Vương Tiểu Nhị đang ở bên cạnh, vừa chậm rãi nói. "Ngốc tử, tới nơi rồi."
Dứt lời, hai người liền xuống xe ngựa.
Hiện ra trước mắt cả hai là một cánh cổng lớn màu đỏ đậm đang mở rộng, Tiểu Sơn và Tiểu Mộc đang khuân vác bình vào bên trong, hai bên cổng đặt hai con sư tử đá được trạm trổ khéo léo, rất sạch sẽ, xem ra mỗi ngày đều có người chà lau cẩn thận.
Tường viện này rất cao, Quý An Dật ngẩng đầu lên nhìn, từ trong viện hắn có thể thấy những cành lá xum xuê của cây du (*) vươn ra ngoài, cây rất cao, ứng với tuổi tác của nó.
Tầm mắt hắn đảo quanh bốn phía.
Đây là một con hẻm nhỏ, độ rộng đủ cho một chiếc xe ngựa đi qua, đường được lát đá tảng xanh, rất sạch sẽ, bên phải mơ hồ có thể nghe được tiếng rao từ xa xa vọng lại, bên trái thì rất yên tĩnh.
Đây có thể là một khu dân cư.
Quý An Dật đoán, những tòa nhà nằm trên đoạn đường này khẳng định không tồi.
"Quý tiểu ca nhi mau vào đây ngồi đi, ông chủ đang ở bên ngoài vẫn chưa về." Khuân vác xong mọi thứ, Tiểu Mộc thấy hai người còn đang ngây người đứng ngoài cổng, vội nói một câu. "Tòa nhà này bình thường ông chủ hay ở một mình, còn có một lão ma ma quét tước trong ngoài."
Quý An Dật và Vương Tiểu Nhị theo Tiểu Mộc đi vào trong viện.
Ở giữa là một con đường được lát đá than chì hướng vào phòng lớn, tòa nhà có ba gian nhà chính, bên phải có một sương phòng nhỏ, bên kia có một miệng giếng, cách đó không xa là một cây du, dưới tàng cây đặt một chiếc ghế mây và bàn gỗ, có một con mèo hoa béo ú đang lười biếng nằm dài trên ghế mây ngủ say sưa.
Tòa nhà này rất tinh xảo khéo léo. Quý An Dật ở trong lòng âm thầm trầm trồ khen ngợi.
Vào phòng lớn, Tiểu Sơn phao hai chén trà đem qua, cười cười với hai người bọn họ, chủ động nói một ít chuyện. "Nơi này là Cảnh Đêm thành, một trong năm đại danh thành, trình độ phồn hoa của nó gần bằng với kinh đô. Người đến người đi vô cùng náo nhiệt. Hai người lần đầu tiên đến đây, cũng đừng nhìn đến hoa mắt." Nói xong, y lại ngại ngùng cười cười. "Trước kia khi lần đầu tiên ta xuất môn, thấy nơi này bán trứng gà một tiền đồng một trứng, cũng sợ đến ngây người, ngày đó trong mâm có trứng gà, ta ăn mà cảm thấy như đang nhai tiền. Đi đến đây vài lần ta mới miễn cưỡng thích ứng được."
Một tiền đồng một trứng! (⊙﹏⊙)
Quý An Dật nghe mà sợ ngây người. Nơi này không giống như ở hiện đại, cũng không phân chia là trứng gà nhà hay trứng gà công nghiệp
Ở nông thôn mọi người đều thích nuôi một vài con gà con vịt, trứng cũng có thể bán được một ít tiền, ở Cảnh Dương trấn một tiền đồng có thể mua hai quả trứng gà, ở đây, vậy mà một tiền đồng chỉ có thể mua một quả.
Giá cả trực tiếp tăng gấp đôi, chênh lệch này cũng quá lớn đi.
"Khi lần đầu tiên quay trở lại đây, ta đã khẽ cắn răng cầm một lượng bạc, định bụng mua một vài thứ mới mẻ cho mọi người trong nhà, không ngờ, đi dạo một vòng từ trên xuống dưới, ta mới biết một lượng bạc của ta căn bản là không đủ dùng, cuối cùng ta phải mượn Tiểu Mộc một ít, mới miễn cưỡng mua được vài thứ mới mẻ mang về." Tiểu Sơn nhìn Quý An Dật cười trêu ghẹo, nói. "Quý tiểu ca nhi trước khi xuất môn, ngươi nên xem lại túi tiền của mình, chúng ta mệt sống mệt chết làm việc cả năm, ở nơi này đi dạo một vòng là có thể tiêu sạch, lần đầu tiên ta xuất môn đi dạo liền như thế, sau này cũng không dám đi nữa."
Quý An Dật nghe, đầu có chút chập mạch.
Hắn hoàn toàn không ngờ, Tô Cẩm Minh lại có cửa hàng trên huyện, huyện này không phải là một huyện nhỏ bình thường, mà là một trong năm đại danh thành a.
Hắn cảm giác như mình bị lừa gạt. . . . . .
Hắn sâu sắc cảm thấy, hắn nên hảo hảo nói chuyện với Tô Cẩm Minh, phải đề cập đến giá cả nhập hàng.
Hà Khê thôn giống như nông thôn ở hiện đại, còn Cảnh Đêm thành chính là thành phố ở hiện đại, cho dù không đứng đầu thì cũng là hai tuyến mũi nhọn.
Đoạn thời gian gần đây Tô Cẩm Minh có phải kiếm tiền đếm đến nhũn cả tay hay không? Khó trách y lại không nguyện ý trở về Cảnh Dương trấn.
Tương cá và củ cải khô kèm tỏi là hai thứ mà hắn muốn phát triển, ngày mai trước hết hắn sẽ cùng ngốc tử ra ngoài dạo một vòng để tìm hiểu giá cả kỹ càng, như vậy mới có thể nói chuyện rõ ràng với Tô Cẩm Minh được.
Tiểu Mộc từ bên ngoài đi vào, nói. "Quý tiểu ca nhi hai người sẽ ở sương phòng bên phải, bây giờ có cần qua đó xem một chút không?"
"Được. Phiền toái Tiểu Mộc." Thu hồi suy nghĩ của mình, Quý An Dật cười đứng lên.
Tiểu Mộc dẫn hai người đến sương phòng bên phải, rõ ràng là mới vừa thu xếp xong, phòng không lớn, bố trí cũng rất thoải mái thỏa đáng.
"Đây là quần áo để thay, nếu không vừa, có thể nói với ta." Tiểu Mộc chỉ chỉ bộ quần áo được đặt trong ngăn tủ.
Quý An Dật nhìn thoáng qua, màu thiên thanh rất bình thường, chất vải tốt hơn so với bộ bọn họ đang mặc trên người, không cần sờ cũng có thể cảm giác được mặc trên người chắc sẽ rất êm ái dễ chịu. "Cám ơn."
"Khi nào xong cơm chiều, ta sẽ kêu Tiểu Sơn qua đây gọi các ngươi, ta còn có việc, phải đi trước, Tiểu Sơn ở trong nhà, có việc gì cứ tìm hắn." Nói xong, Tiểu Mộc vội vàng ly khai.
Tiểu Mộc mới vừa đi, Quý An Dật nhanh chóng cầm lấy chậu rửa mặt và bố khăn trên giá gỗ, đến bên cạnh giếng xách nước rửa ráy mặt mũi tay chân sạch sẽ, cả người liền nhẹ nhàng khoan khoái hơn không ít.
Hắn đã tính trong lòng, hôm nay có thể sẽ phải lên huyện, nên đêm hôm trước hắn đã đem chìa khóa giao cho Vương ca nhi, nói với y, nếu bọn họ không trở về, thì chính là lên huyện, mọi chuyện trong nhà đều nhờ y trông nom, nhiều nhất ba ngày là có thể trở về. Nếu không cần lên huyện, đợi hắn từ trấn trở về, qua nhà y lấy chìa khóa cũng được.
Bây giờ ngẫm lại may mắn hắn đã chuẩn bị xong xuôi mọi chuyện, nếu không, vừa đi vài ngày, chờ hai người về thì hai con chó con và dê mẹ trong nhà đều đã nằm ngay đơ cả rồi.
Bây giờ sắc trời có hơi tối, khoảng hơn nửa giờ Dậu.
Cuối cùng Tô Cẩm Minh cũng trở về, đi theo sau là Tiểu Mộc, trông bộ dáng chắc là Tiểu Mộc gọi y về.
Quý An Dật nhìn y vẻ mặt tươi cười, ôn hòa nói một câu. "Đã lâu không thấy, Tô lão bản."
Ăn xong cơm chiều, sắc trời cũng hoàn toàn tối hẳn, năm người đều ngồi trong phòng.
Tô Cẩm Minh cười ha hả nói. "Đây là lần đầu tiên Vương tiểu ca nhi đến đây, ta phải làm tròn chức trách của chủ nhà, đêm nay ta sẽ dẫn các ngươi đi chợ đêm dạo một vòng được chứ?"
"Được." Quý An Dật không chút khách khí đáp ứng.
Hắn cũng đang định tìm hiểu một chút giá cả trên này thế nào.
Ban đêm của Cảnh Đêm thành, giống với cảnh đêm của nhiều thành phố lớn khác, hai bên đường đèn đuốc sáng trưng ngợp trong ánh vàng son.
Ta có thể thấy đủ loại kiểu dáng l*иg đèn ở khắp nơi, gió đêm nhẹ nhàng phiêu đãng, tiếng thét to vang lên có nhịp điệu, đủ loại âm thanh cười nói huyên náo, trong không khí mang theo đủ loại mùi, hỗn tạp cùng một chỗ, có chút gay mũi.
Lâu rồi hắn không đến những nơi náo nhiệt như thế này, sống ở Hà Khê thôn rất đơn giản bình dị, đột nhiên bước vào nơi này, khiến hắn có lỗi giác như mình đang lạc vào cõi trần.
"Phát ngốc cái gì, người ở đây nhiều, giữ kỹ đồ dạc trên người." Tô Cẩm Minh dùng quạt đánh một cái vào bả vai Quý An Dật, uyển chuyển nhắc nhở một câu.
Quý An Dật phục hồi lại tinh thần, cười cười. "Có hơi giật mình."
Hắn đã đem tất cả tiền lớn trên người đểu ném vào không gian, rất an toàn, chỉ để lại một ít tiền trinh (nhỏ) trong người.
"Vừa mới thấy ai cũng như vậy, khi ta mới tới Cảnh Đêm thành, so với phản ứng của ngươi còn mãnh liệt hơn nhiều, ta thấy ngươi rất bình tĩnh." Tô Cẩm Minh vừa nói vừa nhìn thoáng qua Quý An Dật.
Đứa nhỏ này, y có chút nhìn không thấu.
Tuổi không lớn, nhưng rất trầm tĩnh lão luyện, tâm tư cũng kín đáo, có chủ kiến, khi hắn vừa mới ngẩn người, y nhìn thấy trong mắt hắn không phải là sự mê đắm khi thấy những thứ hào nhoáng, mà là. . . . . .
Tô Cẩm Minh nghĩ nghĩ một lúc lâu mới nhớ. Đây là cảm giác không thích ứng. Đúng chính là cảm giác này.
"Không ngờ, bên ngoài lại có hình dáng như thế này." Quý An Dật ngượng ngùng cười cười.
"Ngươi chưa đi nhiều." Dừng một chút, Tô Cẩm Minh nói tiếp. "Nên không biết thế giới bên ngoài này, chỉ có ngươi không thể tưởng tượng nổi, chứ không có chuyện không có khả năng."
Mấy người vừa đi vừa nói, tốc độ cũng không nhanh, trên đường người khá nhiều, mặc dù không phải là trạng thái chen chúc lẫn nhau để đi, nhưng cũng không quá rộng rãi, theo như lời của Tô Cẩm Minh, khi đi đường nếu không chú ý một chút, rất dễ bị mất đồ.
Một đường này đi qua, Quý An Dật liền thấy một người, bị ăn trộm đồ mà không hề hay biết.
Hắn chỉ im lặng nhìn, cũng không lên tiếng. Người này hắn không quen biết, hắn vẫn có chút tự hiểu lấy mình, có một số việc không thích hợp để làm, đi ra bên ngoài, cẩn thận là trên hết.
Ở chợ đêm đi dạo một vòng, khoảng chừng hơn nửa canh giờ, khi trở về người trên đường cũng ít đi rất nhiều, có không ít người đang dọn hàng.
Tất cả đồ ăn đêm nay đều là Tô Cẩm Minh mời khách, từ đầu đường chợ đêm đi dạo đến cuối đường, năm người ăn no căng cả bụng.
Quý An Dật đối với giá cả ở Cảnh Đêm thành cũng có hiểu biết đại khái.
So với giá cả ở Cảnh Dương trấn hơn gấp đôi có thừa, đây chỉ là giá ở ngoài đường, nếu vào cửa hàng hoặc những nơi sa hoa hơn một chút, chỉ sợ giá sẽ tăng gấp hai thậm chí còn nhiều hơn, cái này thì phải xem nơi đó ở đâu bày biện như thế nào.
Hắn không rõ lắm cửa hàng của Tô Cẩm Minh là nơi như thế nào, lại phân khúc giá tiêu dùng (?), ngày mai có thể hỏi thử, Tô Cẩm Minh người này, coi như sòng phẳng.
Hơn nữa. . . . . .
Quý An Dật liếc mắt một cái về phía Tô Cẩm Minh đang phe phẫy quạt.
Tối hôm nay, y chủ động mở miệng nói muốn đi dạo chợ đêm, không thể nào chỉ đơn thuần vì làm tròn chức trách của chủ nhà, trong đầu y khẳng định đang có tâm tư gì đó.
Trở về tòa nhà, Tiểu Mộc dẫn bọn hắn đến nhà tắm. Bên trong treo hai cái đèn l*иg, rất sáng sủa.
Bây giờ là cuối giờ tuất (19h-21h), ở Hà Khê thôn giờ này mọi người đều đã sớm tiến vào mộng đẹp. Ở đây thì giờ họ mới về nhà.
Giặt giũ tắm rửa sạch sẽ, Quý An Dật và Vương Tiểu Nhị trở về phòng.
Quần áo trên người rất vừa vặn và thoải mái, điều này làm cho hắn nổi lên ý niệm trong đầu, ngày mai khi có thời gian phải ra ngoài shoping (P: tác giả ghi nha ta không có ghi), có thể đi nhìn thử vải vóc ở đây, nếu có lời liền mua nhiều một chút.
Giường rất thoải mái, chiếu trải bên trên tốt hơn nhiều so với trong nhà, mát mẻ thoải mái.
Quý An Dật tưởng rằng tới một nơi xa lạ, ngủ trên một chiếc giường xa lạ, hắn sẽ ngủ không được.
Sự thật chứng minh, hắn hoàn toàn nghĩ nhiều. Hắn nằm trong lòng ngốc tử vừa ngủ một giấc liền thẳng đến hừng đông.
Quả nhiên có một giấc ngủ tốt và vật chất có quan hệ rất lớn với nhau. . . . .
Ý niệm này nháy mắt hiện lên trong đầu, Quý An Dật dấy lên một luồng cảm xúc, hắn phải kiếm tiền, nhanh chóng cải thiện chất lượng sinh hoạt.
Hết chương 48.