“Đại ca, sao huynh lại sang đây vào giờ này, có chuyện gì quan trọng à?” Yến Thiên Ngân có hơi ngoài ý muốn, hỏi ngay.
Lận Huyền Chi cố ý trầm mặt xuống, nói: “Đương nhiên là có chuyện quan trọng.”
“Làm sao vậy? Lại có người đến gây chuyện với đại ca?” chuyện quan trọng mà Yến Thiên Ngân nghĩ đến, đó là chuyện này. Đoán chừng, đối với cậu mà nói, chuyện quan trọng nhất, đều liên quan đến Lận Huyền Chi.
Lận Huyền Chi giữ kín như bưng, nói: “Không có ai đến gây sự với ta cả, chẳng qua lúc ta chuẩn bị thì đột nhiên phát hiện, lò sưởi nhỏ bên cạnh ta đã không còn mất rồi.”
Yến Thiên Ngân sửng sốt, hiểu ngay ý ngoài lời của Lận Huyền Chi, luống cuống tay chân, nói: “Đại ca, lúc trước ta ngủ chung với huynh, là vì con hổ con không nghe lời kia không hiểu sao mà ngày nào cũng tè bậy lên giường ta, tiểu viện lại không còn phòng nào khác để ở, ta đành bất đắc dĩ làm phiền đại ca, giờ đổi sáng đại viện này, A Bạch và Hổ Phách cũng đã ngoan hơn hẳn, ta cũng không tiện làm phiền đại ca thêm nữa.”
Huống hồ, mỗi ngày, khi cậu dậy sớm, đều phát hiện tay chân của mình không được thành thật quấn lên người Lận Huyền Chi, chuyện này khiến cậu rất ngượng ngùng.
Lận Huyền Chi nghe vậy, nhìn Yến Thiên Ngân một lát, lời nói tràn đầy ẩn ý: “A Ngân, đôi khi ta thật sự không hiểu, đệ ngốc thật hay là đệ đang giả ngốc.”
Yến Thiên Ngân buột miệng thốt ra: “Đương nhiên ta không ngốc, cha cũng nói ta là một đứa trẻ thông minh.”
Lận Huyền Chi cười cười, nói: “Xem ra là ngốc thật.”
Yến Thiên Ngân hơi buồn bực, cậu không biết mình đã làm sai chuyện gì, khiến cho Lận Huyền Chi phải hình dung cậu như thế.
Nhưng, chắc chắn là do mình có chỗ nào đó không đúng.
“Nếu A Ngân nghĩ thế, vậy đêm nay đệ cứ nghỉ ngơi ở đây đi." Lận Huyền Chi nói xong, không ở thêm lâu, xoay người nghênh ngang rời đi luôn.
Yến Thiên Ngân nhăn khuôn mặt nhỏ, suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra: Lúc nãy Lận Huyền Chi nói không thấy lò sưởi nhỏ bên người đâu, không phải đang nói đến cậu đấy chứ?
Nói vậy, Lận Huyền Chi cũng muốn để cậu làm ấm giường cho hắn sao?
Nhưng mà… thân thể cậu rõ ràng luôn lạnh lẽo, so ra, Lận Huyền Chi càng giống lò sưởi hơn!
Yến Thiên Ngân muốn đi tìm Lận Huyền Chi hỏi cho ra nhẽ, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Lận Huyền Chi đã để cậu ngủ ở đây rồi, cậu cũng ngại đi tìm Lận Huyền Chi để chen chúc ở bên nhau.
Thôi, cậu vẫn nên thành thật ngủ ở trong phòng này đi thôi.
Chất lượng giấc ngủ của Yến Thiên Ngân luôn không tệ, cậu vừa kê đầu lên gối, đã rơi vào mộng đẹp, cái gì mà lò sưởi nhỏ của Lận Huyền Chi, bị ném ra sau đầu hết.
Nói đến cùng, tuy rằng lòng Yến Thiên Ngân vẫn luôn sùng bái, tôn trọng Lận Huyền Chi, nhưng dù sao trước khi Lận Huyền Chi bị thương, bọn họ một người ở Lận gia, một người ở Huyền Thiên Tông, chưa từng sinh sống cùng nhau, sau khi Lận Huyền Chi về nhà, thì lại hở ra là quăng mặt lạnh cho Yến Thiên Ngân.
Mặc dù thái độ của Lận Huyền Chi trong khoảng thời gian này có thay đổi một cách quay cuồng, nhưng vẫn không đủ để trừ đi sự cẩn thận và xa cách của Yến Thiên Ngân đối với hắn.
Cũng coi như là Lận Huyền Chi tìm đường chết.
Mà bây giờ, Lận Huyền Chi đang ngồi xếp bằng trên giường, nhìn cánh cửa, trong lòng nghĩ những điều này.
Lận Huyền Chi ngăn khỏi thở dài trong lòng.
Muốn đạt được sự tín nhiệm toàn tâm toàn ý của Yến Thiên Ngân chỉ sợ gánh thị nặng mà đường thì xa.
Nửa đêm, trong một phòng nào đó trong viện, tỏa ra ánh sáng màu vàng mỏng manh.
Thứ chiếu sáng trong phòng này, không phải đuốc cũng không phải dạ minh châu, mà là một loại đom đóm có thể dựa vào việc hấp thu nhiệt lượng để phát ra ánh sáng.
Loại đom đóm này, từ sinh ra, đã sinh trưởng ở trong mộ địa, dù có phát sáng, thì cũng là vật âm hàn.
Lận Chiến Thiên kéo tay Lận Vũ Hàm, thấp giọng nói: “Vũ Hàm, đêm đã khuya, nên đi ngủ rồi.”
Trên người Lận Vũ Hàm toàn vết bỏng, trên khuôn mặt trải đầy vết sẹo, lộ ra biểu cảm mê mang.
“Ca ca, rất nhiều lúc muội đã nghĩ, muội tồn tại như thế này rốt cuộc là để làm gì?”
Mặt Lận Chiến Thiên cứng đờ, dịu dàng nói: “Vũ Hàm, đừng nghĩ lung tung.”
“Muội không nghĩ lung tung.” Lận Vũ Hàm gian nan nói: “Hôm nay, muội nghe cha nương, cãi nhau ở ngoài viện bởi vì muội."
Lận Chiến Thiên sửng sốt, nói: “Bọn họ cãi nhau vì cái gì?”
Lận Vũ Hàm nhìn Lận Chiến Thiên nói: “Đại ca, có phải huynh và nương làm chuyện gì đó không tốt vì ta phải không?”
Lận Chiến Thiên cau mày, nói: “Ai nói?”
“Cha nạt nương, ông nói nhà của chúng ta không có loại người thất tín bội nghĩa như thế này, cho dù là vì muốn giữ mạng cho ta, cũng không thể làm loại chuyện bỏ đá xuống giếng khiến người nhạo báng, ông còn nói, làm người phải có khí khái, chẳng sợ không còn mạng, nhưng không thể không có tôn nghiêm.”
Đôi mắt Lận Vũ Hàm ngập nước, nói: “Ca ca, từ khi ta sinh ra tới nay, cha và nương đã vì muội, mà khác ý nhau nhiều lần, cái nhau bao nhiêu lần, muội không muốn tiếp tục sống như vậy nữa, mọi người đừng lo cho muội nữa.”
“Nói bậy gì đó.” Lận Chiến Thiên nhìn dáng vẻ Lận Vũ Hàm muốn khóc nhưng lại cố gắng để nước mắt không rơi, đau đớn không thôi, cứ như đang bị hàng ngàn cỗ chân khí đâm vào lòng, hắn ta nghiến chặt răng, nói: “Vũ Hàm, nếu bây giờ, ca ca lấy một giọt máu đầu tim của muội, nhưng trong vòng ba năm, muội, hoặc có thể sinh hoạt giống như một người bình thường, hoặc tử vong, muội bằng lòng không?”
Lận Vũ Hàm nở nụ cười tái nhợt yếu ớt, nói: “Đương nhiên là bằng lòng, chỉ cần có một con đường để sinh hoạt như người bình thường có một tia hy vọng, muội sẽ không từ bỏ, nhưng loại sống không bằng chết như thế này, còn không bằng chết đi.”
Nếu không phải vì nàng sinh ra trong Lận gia, nếu không phải phụ thân nàng là đường chủ Chấp Pháp Đường, nhà ngoại của mẫu thân có ý chống lưng, bản thân bà cũng là một vị luyện đan sư giỏi giang, vì vậy, Lận Vũ Hàm nghĩ, chỉ sợ ngay khi nàng sinh ra, nàng bị ngọn lửa sí dương này thiêu cháy đến mức cả hồn phách cũng chẳng còn chút cặn rồi?
Sống nhiều năm như vậy, Lận Vũ Hàm đã cảm thấy thế đã đủ rồi.
Nàng trải qua đủ những ngày tháng như vậy rồi, cũng liên lụy, gây phiền cho người nhà đủ rồi.
“Chẳng sợ, khi muội mất đi một giọt máu đầu tim, dương khi trong cơ thể sẽ càng tra tấn muội nặng hơn?" Lận Chiến Thiên khàn giọng hỏi.
Đôi nắt Lận Vũ Hàm bỗng nhiên trợn to, nàng cầm tay Lận Chiến Thiên thật chặt, hô hấp dồn dập, nói: “Ca, có phải huynh có biện pháp thật, đúng không?”
Lận Chiến Thiên gật đầu, nói: “Đường huynh Huyền Chi của muội, chắc hẳn là có khả năng này.”
Lận Vũ Hàm lập tức nói: “Muội muốn làm vậy! Ca ca, không bàn đến chuyện đây là một cơ hội, chỉ tính đến việc huynh và nương làm ra chuyện có lỗi với huynh ấy, đã đủ để muội dâng cho huynh ấy một giọt máu đầu tim để bù đắp!"
“Ta lo cho muội…”
“Không cần lo cho muội, muội chịu được!” Lận Vũ Hàm vội vàng nói, sợ Lận Chiến Thiên không đồng ý. “Muội không sợ đau, cũng không sợ bị bỏng, cho dù đến cuối cùng phải chết đi, muội cũng nhận! Ca ca, huynh để muội cược một phen đi!”
Lận chiến thiên nhìn cặp mắt phủ đầy khát vọng của Lận Vũ Hàm, cuối cùng vẫn cố nén nỗi đau thấu tim, cắn chặt răng gật đầu, nói “Được, ngày mai ta sẽ đi tìm Lận Huyền Chi ngay.”
Lận Vũ Hàm lộ ra một nụ cười thư thái.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lận Chiến Thiên đã tới cửa bái phỏng.
Yến Thiên Ngân đang ngồi cạnh bàn đá nhỏ trong sân, nhồm nhoàm nhét đồ ăn Lận Huyền Chi tự tay làm vào trong miệng, thấy Lận Chiến Thiên thì vẫy vẫy vuốt nhỏ với hắn ta, nói: “Đại ca ta chờ ngươi trong phòng ấy, ngươi vào thẳng đó là được.”
Lận Chiến Thiên gật đầu, đi vào trong phòng.
Khi đi ngang qua người Yến Thiên Ngân, tầm mắt Lận Chiến Thiên đảo qua mấy chén rượu nhỏ đặt chỉnh tề trên bàn đá.
Lận Chiến Thiên dừng bước chân lại một chút, nói: “Chén rượu này, chính là Huyền Chi tự mình luyện?”
Yến Thiên Ngân gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, nửa đêm qua đại ca ta dậy luyện chế, 250 kim một cái, ngươi có muốn tiện thể lấy luôn một cái hay không?”
Lận Chiến Thiên kinh ngạc, đi đến cầm lấy chén rượu, nhìn nhìn, nói: “250 kim, không khỏi hơi đắt chút.”
Tiền được lãnh hàng tháng hắn ta, cùng lắm cũng chỉ được một trăm kim mà thôi.
Yến Thiên Ngân xua xua tay nói: “Không đắt không đắt, đây chính là hàng tốt, tự ngươi thử thì sẽ biết thôi.”
Lận Chiến Thiên lắc đầu, nói: “Tạm thời không mua nổi.”
Tiền của hắn ta, đã dùng để mua linh thảo cho Lận Vũ Hàm hết rồi.
Tuy rằng Lận gia sẽ chuẩn bị tốt linh thảo cần dùng cho hắn ta, nhưng dù sao Lận gia cũng chẳng phải tổ chức từ thiện, nên chẳng thể nào cung cấp số linh thảo tựa như cái động không đáy mà Lận Vũ Hàm cần dùng cho Lận Chiến Thiên.
Chỉ là có thể tìm được những linh thảo này, không gián đoạn nguồn cung, Lận Chiến Thiên đã cảm kích không thôi.
Yến Thiên Ngân gật đầu, nói: “Mua không nổi thì thôi, chẳng qua ngươi cũng thành thật ghê, không phải người thích phùng má giả làm người mập.
Lận Chiến Thiên co rút khóe miệng, buông cái chén rượu trong mắt hắn ta chỉ dùng để chém giá khách mua, đi về phía cửa gian phòng đang rộng mở kia.
Lận Huyền Chi đang thu thập tro Đoán Thạch, nghe thấy tiếng bước chân, hắn không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Ngồi.”
Lận Chiến Thiên không ngồi xuống, mà là đi đến bên cạnh Lận Huyền Chi, nhìn động tác khi hắn dọn dẹp tro vụn của đoán thạch ở khắp mọi nơi, nói: “Ta đã suy xét xong rồi, ta đồng ý đưa một giọt máu đầu tim của muội muội ta cho ngươi.”
Lận Huyền Chi dường như chẳng thấy ngoài ý muốn chút nào, dùng một chiếc dao găm đào mấy viên đoán thạch nhỏ vụn được khảm ở trên bàn ta, bỏ vào cái khay đang cầm trên tay, nói: “Sắp tới ta phải ra ngoài một chuyến, chờ ta trở lại, rồi sẽ lấy máu đầu tim.”
Lận Chiến Thiên trầm mặc nhìn Lận Huyền Chi vẫn đang dọn dẹp vụn đoán thạch, nói: “Huyền Chi, chuyện này tương đương với việc ta giao mạng muội muội ta, vào tay ngươi.”
“Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, ta chỉ có thể bảo đảm rằng ta sẽ dùng sự cố gắng lớn nhất để nhanh chóng sửa chữa cho Thái Diễn Đỉnh, nhưng nhiều hơn, thì ta không thể đảm bảo được.” Lận Huyền Chi ngước mắt, nhìn Lận Chiến Thiên nói.
Không có bất kì một luyện khí sư nào, dám tuyên bố dõng dạc rằng mình sẽ không bao giờ thất bại.
Tay luyện khí sư già đời đã dùng hồn thể luyện khí ngàn năm như Lận Huyền Chi, đêm qua vì đáy lòng có chút buồn bực bất an, thế cho nên khi đang luyện khí, không thể tận dụng tốt trong đoán thạch, dẫn tới việc đoán thạch nổ tung, những chén rượu luyện ra, tuy dáng vẻ vẫn vậy, miễn cưỡng cũng có thể sử dụng, nhưng tất nhiên phẩm chất của chúng hạ xuống thành trung phẩm.
Trong quá trình luyện khí, bất kì chuyện ngoài ý muốn gì cũng có thể phát sinh, mà cơ hội sửa chữa Thái Diễn Đỉnh, thì chỉ có một lần, nếu thất bại, khả năng lớn nhất có thể xảy ra là Thái Diễn Đỉnh sẽ bị hủy đi hoàn toàn.
Lận Huyền Chi cũng không hề nói quá lên, nói đúng sự thật.
Lận Chiến Thiên thở sâu, nặng nề nói: “Vậy ta chỉ đành chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”
Lận Huyền Chi gật đầu, nhẹ nhàng nói nói: “Nghe thiên mệnh, tẫn nhân sự.”
Lận Chiến Thiên nói: “Ngươi tính đi ra ngoài một đoạn thời gian, để đi tìm vật chứa cho máu sí dương à?”
Lận Huyền Chi nói: “Đúng vậy.”
Lận Chiến Thiên không hỏi tiếp nữa, còn nói: “Sau khi ngươi đi, bên này Lận gia có cần ta giúp gì không?”
Lận Huyền Chi nghĩ nghĩ, nói: “Như ngươi nói, thì đúng thật là có một vài điều cần ngươi hỗ trợ lưu ý.”
“Chuyện gì?” Bây giờ Lận Chiến Thiên đang ước gì có thể giúp đỡ được cho Lận Huyền Chi, chỉ như thế, hắn ta mới có thể giảm bớt đôi phần tự trách và áy náy trong lòng, ngoài ra, còn có thể giúp Lận Huyền Chi để tâm hơn đến chuyện của Lận Vũ Hàm.
Lận Huyền Chi thấp giọng nói: “Bạch phu nhân ở góa nhiều năm, đem toàn bộ tinh thần và sức lực để tập trung vào trong luyện khí đạo, nhưng địa vị của bà ta trong Lận gia có thể được củng cố đến vậy, thậm chí có thể khống chế quyền chưởng quản Lận gia nhiều năm, tất nhiên phải có người chống lưng cho bà ta.”
Lận Chiến Thiên cau mày, nói: “Lúc trước ta cũng có nghĩ đến điểm này, hơn nữa chỉ sợ người nọ là một trong năm vị trưởng lão, dù sao cũng chỉ có bọn họ mới có tư cách bổ nhiệm quyền chưởng quản Lận gia, nhưng ta không thể nào nghĩ ra được xem người đó là ai.”
Lận Huyền Chi nói ra những lời đầy thâm ý: “Một khoảng thời gian trước, có người từng thấy Bạch phu nhân và Tam trưởng lão, một trước một sau, đi ra từ rừng cây nhỏ hoang vắng sau núi.” Nói đến đây, Lận Huyền Chi dừng lời lại.