Trọng Sinh Chi Chí Tôn Tiên Lữ

Chương 66: Giao ước ba năm.

Thái Diễn Đỉnh này, chính là món cực phẩm bảo khí độc nhất trên đại lục Ngũ Châu, ở đại lục Ngũ Châu, nơi pháp bảo thường thấy nhất là pháp khí, thì người có thể chữa trị được một bảo khí thì có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Mà những người đó, nếu gặp được cực phẩm bảo khí, không chắc rằng họ sẽ không động tâm, có tâm tư muốn chiếm cho riêng mình, mặc dù có mấy người không động tâm, cũng là người đã sớm thành danh.

Trên đời này, sửa khí cụ người khác luyện ra, còn khó hơn tự mình luyện chế ra khí cụ mới gấp trăm lần.

Đặc biệt là loại cực phẩm bảo khí như thế này, càng không luyện khí sư nào dễ dàng làm thử.

Luyện khí sư đã thành danh rất yêu quý thanh danh của mình, sẽ không dễ gì ra tay sửa chữa, lỡ như thất bại, đối mặt với bọn họ chính là việc thanh danh của bọn họ rơi xuống vạn trượng, thậm chí còn có thể sẽ tổn hại đến tu vi.

Quý Lan Quân tìm luyện khí sư khắp đại lục Đông Châu, cũng chẳng có ai dám nhận công việc này.

Nhưng Lận Huyền Chi có thể sửa chữa lại chỉ trong vòng ba năm?

Lận Chiến Thiên nhìn Lận Huyền Chi, muốn nhìn ra được một chút chột dạ từ trên khuôn mặt tuyệt trần vô song kia.

Nhưng mà hắn ta chỉ thấy được sự thản nhiên và vô vị.

Đây chính là sự thong dong chỉ có ở loại người có tự tin nhưng không tự phụ chân chính.

Lận Chiến Thiên giật giật cổ họng, nuốt một ngụm nước miếng.

Lần này hắn ta đã lén đến sau lưng mẫu thân Quý Lan Quân, vốn Quý Lan Quân đã cùng hắn ta đến tiểu viện hẻo lánh kia, chờ Lận Huyền Chi về, cùng thỉnh tội với hắn, nhưng mà khi đi được nửa đường, Quý Lan Quân lại bị thị nữ bên cạnh Lận Vũ Hàm vội vàng tìm đến gọi đi, Lận Vũ Hàm không cẩn thận đυ.ng phải đan lô Quý Lan Quân dùng để luyện đan, suýt nữa toàn thân đã bốc cháy, bây giờ đang nằm trên giường bất động.

Lận Chiến Thiên nghe thấy mình mở miệng hỏi: “Ba năm?”

Hắn ta nghe thấy Lận Huyền Chi trả lời: “Ba năm.”

Lận Chiến Thiên nói: “Nếu thất bại, thì làm sao?”

Lận Huyền Chi đáp: “Cho nên ta mới hỏi ngươi, có dám đánh cuộc một phen hay không.”

Lận Chiến Thiên trầm mặc một lát, nhìn cặp mắt sâu thẳm như bầu trời đêm của Lận Huyền Chi, nói: “Ngươi cần giọt máu đầu tim kia ngay à?”

Gió nhẹ thổi qua, một đóa hoa đào dừng trên đầu Yến Thiên Ngân, cậu giật mình, cho rằng mình bị công kích, dáng điệu đó thật sự rất đáng yêu.

Lận Huyền Chi giơ tay nhặt đóa hoa đào trên đầu cậu xuống, nắm trong tay, nhẹ giọng nói: “Trong vòng một tháng, nếu qua khoảng thời gian này, ta không cần nữa.”

Lận Chiến Thiên nhẹ nghiến răng, hắn ta nghĩ tới muội muội luôn kéo tay hắn ta, dùng vẻ mặt khát khao nói với hắn ta rằng “Muội muốn ra phơi nắng quá”.

Thân thể sí dương trời sinh, nếu đặt trên người một nam tử, vậy hắn chắc chắn sẽ là một thiên tài tu đạo, nhưng nếu nó nằm trên người một nữ tử, thì đó là một tai họa khủng khϊếp.

Lấy máu đầu tim ra, muội muội của hắn ta, có thể sẽ chết.

Nhưng thật sự muốn để Lận Vũ Hàm sống cả đời không vui vẻ gì, không thể sống dưới ánh sáng mặt trời sao?

Muội muội của hắn ta, không bao lâu nữa, cũng đã mười tám tuổi rồi!

Nhưng nếu Lận Huyền Chi thất bại, vậy con bé, sẽ vì giọt máu đầu tim mất đi kia, mà sẽ bị hao đi ít nhất một nửa.

“Ngươi có thể suy xét, ta không vội nhận câu trả lời của ngươi." Lận Huyền Chi nói.

Lận Chiến Thiên hít vào một hơi thật sâu, trịnh trọng nhìn Lận Huyền Chi nói: “Được, cho ta chút thời gian.”

Lận Huyền Chi gật đầu, nói: “Nếu không còn chuyện gì khác nữa, hôm nay dừng ở đây thôi.”

Lận Chiến Thiên ôm quyền, nhìn hắn một cái thật sâu, nói: “Ngươi không so đo với ta ư?”

Đây không phải là chuyện sẽ phát sinh khi mà hôm nay Lận Huyền Chi đã biểu hiện ra một mặt cường thế và lạnh lùng.

Lận Chiến Thiên cho rằng, ít nhất thì Lận Huyền Chi cũng sẽ phải khiến hắn ta trả giá một chút đại giới.

“Nếu đổi thành những người khác, có thể ta sẽ phải khiến người đó hối hận." Con ngươi Lận Huyền Chi toàn thờ ơ, nói: “Chẳng qua việc ngươi làm ra, thật ra ta có thể hiểu cho, dù sao, ngươi ta đều chỉ vì muốn bảo vệ một người.”

Lận Chiến Thiên chấn động toàn thân, nhìn về phía Yến Thiên Ngân mà hắn vẫn luôn xem nhẹ ở bên cạnh, Yến Thiên Ngân nhìn qua xanh xao vàng vọt, chẳng khỏe mạnh chút nào, không những tướng mạo dọa người, còn là một kẻ tàn phế què chân, mọi người, bao gồm cả Lận Chiến Thiên, đều cho rằng Lận Huyền Chi sẽ coi vị đệ đệ nuôi được phụ thân hắn mang về này, trở thành một nỗi sỉ nhục mà đối đãi.

Nhưng mà… Lận Chiến Thiên phát hiện, hắn ta chưa từng thật sự hiểu biết về Lận Huyền Chi.

Lận Chiến Thiên nhìn kỹ mặt Yến Thiên Ngân, đột nhiên hắn ta cảm thấy, hình như những vết rạn đen đen đỏ đỏ trên mặt Yến Thiên Ngân, không hề giống trời sinh đã có, mà càng giống vết rạn do bị đan độc bò đầy hoặc là do có trận pháp chôn trong cơ thể.

“Vậy ngươi cần một giọt máu đầu tim của Vũ Hàm, là bởi vì sao?" Lận Chiến Thiên không khỏi hỏi.

Lận Huyền Chi hơi mỉm cười, giữ kín như bưng: “Không phải đã nói sao, ngươi ta đều chỉ vì muốn bảo vệ người khác thôi.”

Quả nhiên là như thế!

Trong lòng Lận Chiến Thiên vừa kinh hãi vừa thổn thức, không nghĩ tới, vòng đi vòng lại, Lận Huyền Chi thế mà thật sự làm chuyện này vì vị đệ đệ không hề có quan hệ huyết thống này.

Chẳng qua, điều này khiến cái nhìn Lận Chiến Thiên với Lận Huyền Chi cao hơn một phần, nhiều thêm vài phần kính nể và thưởng thức.

“Ta nhất định sẽ nghiêm túc suy xét." Lận Chiến Thiên chắp tay, nói: “Trong vòng ba ngày, ta nhất định sẽ cho người một đáp án, cáo từ!”

Nhìn bóng lưng rời đi của Lận Chiến Thiên, Yến Thiên Ngân không vui nói: “Cứ vậy mà thả hắn ta đi? Đại ca, hắn ta chính là người suýt nữa hại chết ngươi đấy, nếu không phải người thức tỉnh hồn hỏa luyện khí đúng lúc, lại cộng thêm việc tên không có chứng cứ gì để chứng minh tên ác nô kia khinh chủ trước, khẳng định Bạch phu nhân sẽ không dễ dàng buông tha cho đại ca đâu!”

Lòng Yến Thiên Ngân sáng tỏ cực kỳ, cho nên bây giờ cậu chẳng còn chút hảo cảm nào với Lận Chiến Thiên cả.

Lận Huyền Chi nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng của cậu, không áp chế được cái suy nghĩ muốn kéo người đến hôn một cái.

Chẳng qua, Lận Huyền Chi chỉ nghĩ thôi, không thể làm thật.

“A Ngân, Lận gia cần ta, sao ta không cần Lận gia cho được." Lận Huyền Chi thở dài: “Trên đời này, không có một cường giả nào lẻ loi một mình mà có thể có sức chiến đấu mạnh cả, đệ tử Lận gia cũng có ngàn vạn, rất nhiều lúc, chúng ta không thể nào tự tay làm tất cả mọi chuyện, quan hệ huyết thống tuy rằng đôi khi không đáng tin cậy, nhưng dù sao cũng đáng tin hơn người không có chút quan hệ nào nhiều. Tương lai, Lận gia sẽ là hậu thuẫn của chúng ta, mà chúng ta phải có chỗ đứng chân chính trong Lận gia, chẳng sợ lỡ một ngày kia ta có lại trở thành phế nhân cũng sẽ không bị ai bắt bớ, vậy thì phải có đồng bạn đáng tin ở đây.”

Yến Thiên Ngân đảo mắt, cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn Lận Huyền Chi, nói: “Cho nên, Lận Chiến Thiên chính là đồng đội mà huynh nhìn trúng sao? Nhưng việc hắn bán đứng huynh cũng là thật mà.”

“Vi huynh biết." Lận Huyền Chi nhẹ giọng dỗ dành, giải thích: “Nhưng cũng tình là có nguyên nhân. Hắn ta coi muội muội mình là thịt đầu tim, mà Bạch phu nhân nắm trong tay nguồn linh thảo dùng để luyện đan cứu mạng muội muội hắn ta, Bạch phu nhân lấy việc cắt đứt nguồn cung cấp linh thảo luyện chế đan dược ra để ép, để hắn ta giao Lưu Âm Kính ra, nếu hắn ta không làm như vậy, chỉ sợ muội muội hắn ta hiện giờ đã không còn trên đời nữa. Ta nghĩ, nếu vị trí của ta và hắn đổi cho nhau, nếu tánh mạng của A Ngân bị người lấy ra để uy hϊếp ta, ta nhất định cũng sẽ đưa ra quyết định giống Lận Chiến Thiên vậy.”

Yến Thiên Ngân vừa nghe, đã vui mừng ra mặt, cả lông mày cũng cong cong vài phần, cười nói: “Vậy ý của đại ca là, ta với ngươi mà nói, quan trọng tựa như muội muội Lận Chiến Thiên với hắn ta à?”

“Đây là tất nhiên, A Ngân là bảo bối to nhất của ta, ta có thể không có tất cả những thứ khác, nhưng ta không thể không có A Ngân.” Lận Huyền Chi thuận miệng nói lời ngon tiếng ngọt.

Yến Thiên Ngân cười hơi ngốc.

Lận Huyền Chi chọc chọc lên chóp mũi của cậu, cũng cười, nói: “Còn có một điểm, đó là, tuy Lận Chiến Thiên làm vậy vì có nguyên nhân, nhưng khi hắn thỉnh tội với ta, không hề giải thích những lý do này để biện minh cho mình, chuyện này đủ để thuyết minh rằng, hắn ta áy này và hối hận với quyết định của mình thật.”

Yến Thiên Ngân bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu, nói: “Đại ca nói đúng, nếu đại ca không nhắc đến muội muội của hắn ta, ta cũng không biết đến những việc này đâu.”

Thật ra còn nhiều lý do, mà Lận Huyền Chi vẫn chưa nói cho Yến Thiên Ngân.

Tỉ như, lần này hắn không truy cứu trách nhiệm của Lận Chiến Thiên, hoàn toàn không phải vì hắn rộng lượng bình tĩnh, mà vì hắn cần sự cảm kích và phục tùng của Lận Chiến Thiên với hắn.

Nếu hắn muốn khống chế toàn bộ Lận gia, tất nhiên phải có người một nhà có thể tin tưởng được, mà Lận Chiến Thiên vừa có thực lực vừa có đầu óc, hơn nữa hắn ta còn có được lòng trung thành đáng quý khó có, chính là lựa chọn tốt nhất cho người một.

Huống chi, mẫu thân Lận Chiến Thiên - Quý Lan Quân, chính là một vị luyện đan sư cực kỳ lợi hại…

Một cây khó thành rừng, đời trước Lận Huyền Chi đã giỏi khai quật và lợi dụng ưu thế của những người bên cạnh, để đạt thành mục tiêu mong muốn.

Đời này, hắn càng phải tận dụng sự am hiểu này, phát huy đến mức tận cùng.

Thu hồi suy nghĩ, Lận Huyền Chi nói với Yến Thiên Ngân: “A Ngân, ta muốn ra ngoài mấy ngày, tìm một ít tài liệu, ngươi muốn đi cùng ta không?”

“Có thể ra ngoài với đại ca, đương nhiên là được rồi!” Ánh mắt của Yến Thiên Ngân sáng lên, chớp chớp, hỏi: “Nhưng mà, lần này đại ca muốn đi tìm loại tài liệu đặc biệt gì sao? Chẳng lẽ vả Lận gia cũng không có à?”

Lận Huyền Chi trả lời: “Ta muốn luyện chế một vật đựng có thể đựng được máu đầu tim của thân thể sí dương, loại đồ đựng này, bắt buộc phải có một loại tài liệu, Băng Phách Hàn Tằm Càn Niên, thứ như vậy, toàn bộ đại lục Đông Châu chắc chỉ Huyền Thiên Tông mới có.”

Hơn nữa, số lượng ít ỏi, rất khó lấy được đến tay.

Theo lý mà nói máu sí dương, có thể thiêu đốt tất thảy, cho nên vật đựng tầm thường, chắc chắn không thể đựng được nó, nên phải dùng vật đựng đặc biệt, cùng với tài liệu đặc biệt.

Băng Phách Hàn Tằm Càn Niên ra đời tại nơi cực hàn trong bắc châu, chỉ có di tộc ở đó mới có phương pháp nuôi dưỡng và bảo tồn, mà vừa vặn, Lận Huyền Chi có một vị đồng môn, là di tộc thời thượng cổ tại vùng cực hàn này, đúng lúc Lận Huyền Chi từng thấy trong tay hắn ta có Băng Phách Hàn Tằm Càn Niên.

Việc bây giờ mà Lận Huyền Chi phải làm, đó là tìm mọi cách lấy được Băng Phách Hàn Tằm Càn Niên trong tay hắn ta.

Nếu không, dù có có lấy được giọt máu sí dương kia, cũng không làm nên chuyện gì.

Yến Thiên Ngân lại hơi khó hiểu, nói: “Nhưng sao đại ca xác định được, Lận Chiến Thiên sẽ đồng ý đưa máu đầu tim của muội muội của hắn ta cho đại ca vậy?”

Lận Huyền Chi nhìn cậu, cười nhè nhẹ, nói: “Bởi vì muội muội hắn chắc chắn sẽ chọn như vậy, đối với một người từ sinh ra tới nay, chưa từng được sống dưới ánh mặt trời, quanh năm triền miên trên giường bệnh mà nói, cho dù chỉ có một tia hy vọng, nàng cũng dám dùng cả tính mạng để đánh cược.”

“Đại ca nói rất đúng.” Yến Thiên Ngân gật đầu, lòng còn sợ hãi, nói: “Lận Vũ Hàm thật sự quá đáng thương, nếu đổi lại là ta, ta chắc chắn đã sớm không chịu nổi nữa, rồi buồn chết.”

Lận Huyền Chi nhìn khuôn mặt nhỏ đầy pháp ấn kia của Yến Thiên Ngân, không khỏi thầm nghĩ trong lòng: Nếu không phải có đại năng giả dùng cách để áp chế thân thể minh âm của Yến Thiên Ngân, chỉ sợ, đến bây giờ, Yến Thiên Ngân cũng sẽ chẳng thể sống giống như người thường, chắc là… sẽ thê thẳm hơn Lận Vũ Hàm mà cậu thấy nhiều, mỗi khi Lận Huyền Chi nghĩ đến chuyện này, thì sẽ cảm thấy cực kỳ cảm kích, hắn hy vọng một ngày kia, có thể gặp được đại năng giả đó, cũng có thể báo đáp sự ân tình vô tư của ngài ấy.

Lận Huyền Chi cười, sờ đầu Yến Thiên Ngân, nói: “Nếu đã vậy, chờ sau khi chúng ta nhận được đáp án chính xác của Lận Chiến Thiên, thì khởi hành ngay.

Yến Thiên Ngân dùng sức gật đầu, nói: “Quá tuyệt vời!”

Khi ở trong đại viện, Yến Thiên Ngân rất vui, cũng hơi khó chịu, bởi vì phòng trong đại viện nhiều, hai con hổ nhỏ cũng có căn phòng nhỏ thuộc về mình, vốn chẳng thể đi bậy lên giường Yến Thiên Ngân nữa.

Yến Thiên Ngân không còn lý do nào để ngủ chung với Lận Huyền Chi.

Buổi tối, trước khi đi ngủ, Yến Thiên Ngân đứng trước cái giường của mình, nhìn chằm chằm chiếc giường được trải chăn chỉnh tề, Khuôn mặt tràn đầy rầu rĩ và rối rắm. Có đi hay là không?

Nếu như đi, đại ca có khi nào sẽ thấy cậu rất kì lạ hay không?

Ngay sau khi Yến Thiên Ngân rối rắm nửa ngày, rồi quyết định nằm xuống ngủ, thì Lận Huyền Chi gõ gõ cửa, Lận Huyền Chi đang đẩy cửa vào đã thay áo ngoài, trên người chỉ mặc một áo trong trắng tinh dệt bằng cẩm, mái tóc đen dài, cũng đã được thả xuống, tản ra ở sau lưng, hiển nhiên cũng đang tính đi ngủ.