Editer: Kim Linh
Quý lão gia cùng Trịnh lão gia đang nói chuyện hạng mục.
“Hạng mục Thành Nam thật không tồi, lợi nhuận cũng cao, có thể nắm bắt vẫn sẽ có lợi nhuận.” Quý lão gia uống rượu, dẫn ra một đề tài.
“Đúng vậy, đứa nhỏ Tiểu Dương này cũng đã ép xuống năm phần trăm, thật sự là ngoài dự kiến của tôi, dư lại được một chút tiền, phương án cung cấp sau đó cũng vô cùng không tồi.” Trịnh lão gia tự hào nói, một chén rượu lại xuống bụng.
Quý lão gia lại đau thịt, đáy lòng chửi thầm Quý Dương ăn cây táo, rào cây sung, đi giúp Trịnh gia, còn vì đối phương kiếm tiền mà thò một tay ra ngoài! Cái đồ nghịch tử!
“Đúng rồi, công ty nhà ông vừa khởi động một hạng mục mới cũng tốn không ít tiền đi? Nghe nói Quý Vĩ là người phụ trách.”
“Đúng vậy, chính là dự án ở Chiêu Dương, đường xá nơi đó cũng rất tốt.” Doãn Dung chen vào, khen Quý Dương lên tận mây xanh, một đứa con trai như vậy, chính là có thể trông cậy vào.
“Đường đúng là rất tốt, tôi đã xem qua, nhưng phương án Marketing rất có vấn đề.” Trịnh lão gia ra vẻ tiếc nuối lắc đầu, “Cái hạng mục này nếu để Tiểu Dương làm, khẳng định sẽ không làm như vậy.”
Sắc mặc Quý Vĩ đen như bánh chẻo áp chảo, bàn tay dưới bàn nắm chặt, gân xanh nổi lên.
Hắn nhận nhất là người khác nói hắn không bằng Quý Dương!
“Cha.” Trịnh Giai Nguyệt nhỏ giọng kêu Trịnh lão gia một câu, cũng không muốn ông gây ảnh hưởng đến Quý Dương.
“Tiểu Dương Tiểu Dương, sao ông lúc nào cũng đẩy cho Tiểu Dương.” Trịnh phu nhân trầm mặt, dưới sự mong chờ của mọi người mở miệng, “Tiểu Dương còn phải chăm sóc Giai Nguyệt, sao chuyện gì cũng có thể đẩy cho nó, cho dù năng lực tốt thì thế nào? Tất cả mọi người đều phải trông cậy vào nó sao? Không đi học hỏi sao, có thể ý lại liền ỷ lại sao.”
Còn nói với vẻ mặt đau lòng, hàm ý chói lại: Quý Dương thực ưu tú, Quý Vĩ rác rưởi, nhưng các người muốn lợi dụng anh, ỷ lại liền ỷ lại, thật không có cách nào.
Bộ dáng kia, chính là sợ chuyện gì nhà họ Quý cũng giao cho Quý Dương làm, khiến Quý Vĩ trở thành phế vật.
Trong lòng Doãn Dung tức muốn hộc máu, sắc mặt Quý lão gia cũng khó coi, từ trước đến nay ông cũng không thích đứa con riêng Quý Dương này, chẳng qua ngại mặt tình cảm nên không thể đem anh đuổi đi, một đứa con trai không coi trọng lại cưới được Trịnh Giai Nguyệt, hơn nữa năng lực lại mạnh, đây không phải là đánh vào mặt ông sao?
Trong lòng càng không vui.
“Tiểu Dương xuất thân là học quản lý, không giống Tiểu Vĩ, cái gì cũng cần thời gian để thích ứng.” Doãn Dung đối với hai người nói.
“Không không không, đây không phải vấn đề học hỏi.” Trịnh lão gia uống một chút rượu, cổ cũng đỏ lên, có điểm chuếnh chóng say, nâng đầu, vẻ mặt đầy nghiêm túc, “Tôi cùng ông nói, đứa nhỏ này chỉ số thông minh, EQ, còn có kết giao, đều quyết định người này có năng lực hay không, chỉ học tập thì không thể tiến bộ bao nhiêu, tôi nhìn rất chính xác, vừa nhìn đã thấy đứa nhỏ này…”
Blah blah nói một đống, sắc mặt Trịnh Giai Nguyệt trở nên xấu hổ, nhìn về phía Quý Dương cầu cứu, đối phương lại rất bình tĩnh gắp đồ ăn cho cô, mặt không cảm xúc, không nói chuyện.
“Đúng đúng đúng, Quý Vĩ không thích hợp.” Trịnh phu nhân phụ họa.
“Không ai từ khi sinh ra trời đã cho thích hợp làm cái gì.” Quý lão gia mở miệng.
“Lão Quý, lời này của ông không đúng rồi.” Trịnh lão gia uống say chính là người hay lảm nhảm, thế nào cũng phải cùng Quý lão gia nói xong, “Ông không nhớ lần đầu tiên ông để Tiểu Dương đi Quý thị làm sao, khi đó công lao của nó bao nhiêu? Quý Vĩ cũng đã đi làm hai năm rồi phải không? Còn không bằng nó đi làm mấy tháng.”
“Tôi nói với ông, người này, nó am hiểu, có thiên phú lại có quan hệ, đứa nhỏ Tiểu Dương này, nó am hiểu rất nhiều. Ông xem, ánh mắt tôi rất tốt, thời điểm nói nói muốn làm trò chơi, tôi liền lập tức đầu tư, hiện tại đã lời mấy chục lần.”
Nói tới đây. Trịnh lão gia cười vài cái, cảm thấy chính mình vô cùng thông minh cõ đoán, phi thường kiêu ngạo tự hào.
Sắc mặt Quý lão gia vô cùng xấu.
Vẻ tươi cười của Doãn Dung cứng ở khóe miệng, giống như bị bao phủ bởi phẫn nộ.
Một đứa con hoang do tiện nhân sinh, sao có thể so được với con trai của bà ta?!
“Tiểu Dương cũng cố gắng.” Trịnh phu nhân cũng khen, “Nó vội vàng làm việc xong liền trở về nhà, điểm này tôi tương đối hài lòng.”
Điểm này Trịnh Giai Nguyệt cũng thập phần tán đồng.
Bất luận là bận thế nào, Quý Dương cũng đều về nhà, nếu về muộn, anh cũng sẽ gọi điện thoại cho cô, thập phần quan tâm cô.
Tuy chưa nói ra, nhưng dù sao ở trong lòng cô, A Dương nhà cô chính là ưu tú nhất, cô thực yêu anh.
Quý Vĩ cổ quái cười hai tiếng, đầy ý vị nói, “Làm người thì luôn có khuyết điểm, chẳng qua là che giấu tốt thôi, còn có câu nói thế nào nhỉ? Hy vọng nhiều, thất vọng càng lớn.”
“Người đều có khuyết điểm.” Trịnh lão gia tán đồng, lại uống một ngụm rượu, chỉ chỉ Quý Vĩ, “Nhưng mà tiểu tử cậu chính là không biết điều, ném một đống cục diện rối rắm cho Quý Dương, hiện tại nó sắp phải làm cha, trên người còn phải đảm đương trách nhiệm, cậu nhìn một chút đi, cũng nên thành thục một chút.”
Những lời này có nghĩa là: Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, còn đánh rắm nhiều! Có thể nhìn rõ bản thân một chút không?
“Tôi ném cho hắn?” Quý Vĩ nóng giận, “Có bản lĩnh thì đừng nhận lấy, còn làm như là uy phong lắm? Công ty nhà tôi đều tự hoạt động được!”
“Tiểu Vĩ.” Doãn Dung ý thức được hắn quá xúc động, vội vàng kéo tay hắn một chút.
Trịnh lão gia uống đã nhiều, lắc đầu, “Nhìn tiểu tử này xem, lão Quý à, đứa con cả này không được, vẫn là Quý Dương ổn trọng.
Quý lão gia: “…”
Doãn Dung càng tức muốn hộc máu, Quý Vĩ là do bà ta sinh, Quý Dương là con riêng, nói Quý Vĩ không được còn không phải đang cười nhạo bà ta sao?
Vừa mới chuẩn bị mở miệng, Trịnh phu nhân đã đứng lên giảng hòa, đoạt chén rượu của Trịnh lão gia, nhẹ giọng quát, “Cái nói ông cái lão già này, thích rượu như mạng phải không? Uống ít một chút, nói năng lung tung.”
Khách cũng đã nói như vậy, chủ còn có thể còn cách nào?
Đương nhiên chỉ có thể cười bỏ qua, Doãn Dung còn rất rộng lượng nói, “Tiểu Dương, anh cả con dù sao cũng là tầng lớp quản lý, ngày thường con cũng giúp đỡ nó một chút, đều là anh em ruột.”
Bà nhịn!
Dù sao Quý Dương cũng không đắc ý được bao lâu.
Hơn nữa, tính tình Quý Dương luôn tốt, bà ta nói như vậy, ít nhiều gì Quý Dương cũng sẽ cho Quý Vĩ bậc thang đi xuống.
Nào biết Quý Dương lại gật đầu, “Đúng là anh cần phải tôi luyện một chút, con có kiến nghị đem một ít hạng mục không cần làm trực tiếp cho anh phụ trách, ít nhất cũng làm cho anh xứng với danh giám đốc.”
Doãn Dung tức đến hộc máu.
Nói Quý Vĩ là do bà làm hỏng?
“Được rồi, được rồi ăn cơm đi.” Quý lão gia cần mặt mũi, cũng lại không muốn đắc tội Trịnh lão gia, nhìn Quý Vĩ không biết cố gắng, cho hắn một cái ánh mắt.
Có Quý lão gia uy hϊếp, Quý Vĩ cũng chỉ có thể gắt gao đè tức giận xuống, nghĩ lại kế hoạch một lần, thế nào cũng phải thành công!
Bây giờ Quý Dương đắc ý, hắn sẽ cho anh biết thế nào là sống không bằng chết.”
Kế tiếp, không chỉ có Trịnh lão gia bị chuốc rượu, hắn sao có thể uống say, liền liều mạng cùng Quý lão gia chuốc say Quý Dương.
Trịnh Giai Nguyệt không thích Quý Dương uống rượu, nhưng hôm nay là ngày họp mặt, cô cũng không tiện quấy rầy, sợ phá hư nhã hứng của mấy người, cũng chỉ có thể chịu đựng.
Quý Vĩ đương nhiên muốn chuốc say Trịnh lão gia cùng Quý Dương, cho nên cũng uống không ít rượu.
Thường xuyên qua lại, Quý Vĩ uống đã có chút nhiều, nói chuyện đều bắt đầu lớn tiếng, sắc mặt Quý Dương cũng có chút hồng, Trịnh lão gia hồ ngôn loạn ngữ, Quý lão gia trực tiếp nằm bò.
“Uống, lại uống!” Trịnh lão gia đi đường lung lay muốn đổ, Trịnh phu nhân vừa thấy, cảm thấy đau đầu, vội vàng đi lên đỡ.
“Mau, đỡ lão gia vào.” Doãn Dung sai bảo người giúp việc, cùng nhau đem Quý lão gia đỡ lên, lúc sau lại sai người đem Quý Vĩ đỡ lên.
“Bà thông gia, trên lầu có phòng dành cho khách, uống nhiều rượu rồi thì không thể lái xe, hôm nay ngủ lại đây đi?” Doãn Dung nói.
Đây không phải cơ hội sao?
Ông trời cũng đang giúp bà ta.
“Cẩn thận.” Thấy Trịnh lão gia sắp té ngã, Quý Dương vội vàng đi lên đỡ, không cho Trịnh Giai Nguyệt đi qua, để cô đứng ở một bên.
“Cẩn thận một chút.” Trịnh Giai Nguyệt lo lắng nhìn.
Trịnh phu nhân không muốn ở lại, nhưng nhìn tình huống như vậy, không ở lại cũng không còn cách khác, cũng chỉ có thể đồng ý.
Trịnh Giai Nguyệt cùng Quý Dương có phòng tân hôn, mà Trịnh phu nhân cùng Trịnh lão gia ở tại lầu hai dành cho khách.
“Có khó chịu không?” Trịnh Giai Nguyệt nhìn Quý Dương ngủ trên giường, duỗi tay giúp anh cởi bỏ cà vạy, tay lại bị nắm lấy.
Quý Dương cầm tay cô, dán vào mặt chính mình, không ngừng cọ cọ.
Trịnh Giai Nguyệt nhìn anh, nửa điểm nóng giận cũng không có, sắc mặt Quý Dương đỏ rực, độ ấm rất cao, miệng cô vẫn còn nói thầm, “Còn nói muốn chăm sóc em, anh nhìn anh xem, còn say, đồ lừa đảo!”
Lời nói thì nói như vậy, môi lại hơi cong lên.
“Giai Giai, anh sẽ chăm sóc tốt cho em, bảo vệ em.” Quý Dương gằn từng chữ một nói, đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc.
Trịnh Giai Nguyệt nhìn anh, trong mắt đều là dịu dàng, còn chưa nói chuyện, ngoài cửa đã truyền đến giọng của Doãn Dung, “Giai Nguyệt, mẹ nấu canh giải rượu, con đi lấy cho Quý Dương uống một chút.”
“Vâng.” Trịnh Giai Nguyệt vội vàng đứng dậy, mở cửa.
“Uống nhiều một chút là tốt rồi, dưới lầu vẫn còn.” Doãn Dung vừa nói vừa đưa cho cô một chén.
“Cảm ơn mẹ, một lát nữa con sẽ tự mình xuống lấy.” Trịnh Giai Nguyệt tiếp nhận, sau đó nói lời cảm ơn.
Doãn Dung xoay người rời đi, trong mắt đều mang ý cười lạnh.
Lúc Trịnh Giai Nguyệt đóng cửa tiến vào, Quý Dương đã ngủ rồi.
Cô đánh thức anh, đút anh uống một chén, mắt thấy đã đến đáy, cô đứng dậy, nhẹ giọng nói, “A Dương, em lại đi lấy cho anh một chén, bằng không ngày mai tỉnh dậy anh sẽ khó chịu.”
Nói xong vừa muốn đi, tay lại bị người nắm lấy, Quý Dương trợn mắt, “Anh tự đi lấy.”
“Không được.” Trịnh Giai Nguyệt lắc đầu.
“Em ở trong phòng đợi đi.” Quý Dương ngồi thẳng dậy, đứng lên đi ra ngoài, “Anh khá hơn nhiều rồi, không có việc gì.”
Trịnh Giai Nguyệt vẫn là không yên tâm, cũng đi qua muốn đỡ an, Quý Dương nhíu mày, đỡ cô ngồi lại xuống giường, còn xụ mặt, “Anh có ngã một chút cũng không có việc gì, em đừng để bị ngã là được.”
“Nhưng mà…”
“Nghe lời.”
Trịnh Giai Nguyệt im miệng, ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, tuy cô lo lắng, nhưng Quý Dương nói cô vẫn nghe, chờ anh mở cửa, mở miệng nói, “Vậy anh lấy hai chén, đưa cho cha một chén.”
Trịnh lão gia say càng nghiêm trọng, phỏng chừng đêm nay phải lăn lộn cả đêm.
“Ừ.” Quý Dương đi ra ngoài.
Trịnh Giai Nguyệt chờ mãi chờ mãi, cuối cùng vẫn không nhịn được, đứng dậy đi ra mở cửa, vừa muốn đi ra hành lang, Quý Dương lại từ bên kia trở về.
Đi đường còn tính là ổn, không loạng choạng.
Thấy Trịnh Giai Nguyệt đi ra, vững vàng nói, “Sao lại không nghe lời?”
“Lo lắng cho anh.” Trịnh Giai Nguyệt biết cách dỗ dành anh, đi lên kéo tay anh, mềm giọng, “Uống xong rồi?”
“Ừ, cũng đã đưa qua cho cha.” Quý Dương ôm lấy eo cô, hai người đi về phía phòng ngủ.
Cửa vừa đóng không bao lâu, trên cầu thang truyền đến một tiếng va chạm, Quý Vĩ cùng Quý lão gia đã ngủ, Trịnh phu nhân bị Trịnh lão gia ồn ào đến sứt đầu mẻ trán, Trịnh Giai Nguyệt đang tắm rửa, chỉ có một mình Quý Dương nghe được, anh nhướng mày, coi như không nghe thấy…