Editer: Kim Linh
Ninh Văn chờ tới chờ lui, vẫn không chờ được Quý Dương, nghĩ khẳng định hai người hẳn là tranh cãi, trong lòng đang đắc ý, không nghĩ tới lại chờ được tin tức hai người sắp kết hôn.
“Trịnh Giai Nguyệt cũng mang thai.” Đây là tin tức Quý Vĩ tiết lộ cho cô ta.
Ninh Văn đâu chịu phục, cô ta còn tưởng dựa vào đứa bé trong bụng mà ở trước mặt Quý Dương tranh thiện cảm, trước mắt Trịnh Giai Nguyệt cũng mang thai, không phải giá trị của đứa bé cũng giảm đi sao?
Hơn nữa, khẳng định Quý Dương biết việc cô ta mang thai, mà một lời cũng chưa nói, đây không phải là có ý không muốn “Chịu trách nhiệm” sao?
Thừa dịp có việc, cô ta tùy ý cầm mấy tờ văn kiện, đi qua gõ cửa văn phòng Quý Dương, ‘Cốc cốc cốc."
“Vào đi.” Một giọng nói thành thục từ tính vang lên, khiến tim Ninh Văn đập nhanh một chút.
So với Quý Vĩ lỗ mãng, Quý Dương vẫn cho cô ta ấn tượng tốt hơn, không phải nói một ngày ‘Vợ chồng’ trăm ngày tình nghĩa sao?
Hai người cũng coi như là vậy rồi.
Quý Dương cúi đầu xử lý văn kiện, Ninh Văn nhìn bộ dáng tự tin đường hoàng của anh, cảm thấy cũng thật hấp dẫn.
“Quý tổng.” Cô ta đem văn kiện ôm vào trong ngực, chạy bước nhỏ đi lên.
Vừa nghe, Quý Dương ngẩng đầu nhíu mày.
Cô gái trang điểm thật kỹ, môi đỏ thẫm, phấn mắt đỏ tươi, áo sơ mi đồng phục cũng chưa cài cúc trước ngực, lộ ra một nửa bộ ngực tuyết trắng.
Quý Dương rũ mắt, tiếp tục lật xem văn kiện, thực nghiêm túc, âm thanh lạnh nhạt, “Có việc gì?”
“Vốn dĩ không muốn quấy rầy anh, nhưng là việc mang thai em cũng khiến rất sợ hãi.” Ninh Văn cắn môi, “Ngày hôm qua em gọi điện cho anh, anh không nghe, em liền rất lo lắng, sợ anh xảy ra chuyện gì.”
“Tôi nói này, giữa tôi cùng Ninh tiểu thư chỉ sợ có hiểu lầm.” Quý Dương không ngẩng đầu, nhìn văn kiện bằng vẻ mặt bất đắc dĩ, “Tôi kiến nghị cô nên từ từ ngẫm lại cha đứa trẻ là ai.”
Là Quý Vĩ.
Cô ta nhận định Quý Dương là người thành thật! Người thành thật lại muốn đẩy trách nhiện!
Vì thế, giọng Ninh Văn trở nên nghẹn ngào lên, hai mắt đẫm lệ, “Em cũng không muốn chen chân vào giữa anh cùng Giai Nguyệt, em cũng biết cậu ấy có thai, nhưng em thì sao?”
“Ninh tiểu thư.” Quý Dương dựa vào ghế phía sau, không nhìn cô ta, “Cô không có cách nào so với Giai Giai, không so được.”
“Em biết, cậu ấy là con gái duy nhất của Trịnh gia, em cái gì cũng không phải, em chỉ là một cô nhi.” Ninh Văn lau nước mắt, “Em chỉ muốn sinh đứa trẻ này.”
“Đó là con của cô, sinh hay không sinh là do cô quyết định, không có quan hệ gì đến tôi.”
“Nhưng mà…”
“Được rồi, đi ra ngoài đi.” Quý Dương lạnh giọng, “Về sau đừng vì chuyện như vậy mà tới tìm tôi nữa, nếu có lần sau, tự mình viết đơn từ chức đi!”
Ninh Văn nào dám làm trái.
Ở trong lòng cô ta, lời nói của Quý Dương tự động chuyển thành: “Cô muốn sinh thì sinh, tự mình quyết định, vì không cho Trịnh Giai Nguyệt phát hiện, chuyện này cô cần giữ bí mật, không thể tới tìm tôi!”
Sợ là ngay cả Quý Dương cũng không nghĩ được mạch não Ninh Văn lại hoạt động như vậy, anh ở trong lòng Ninh Văn chính là ‘Người thành thật nhất’.
“Em ra ngoài trước.” Ninh Văn nhỏ giọng nói, đi ra ngoài.
Lúc này đi ra ngoài, lại gặp Quý Vĩ.
“Thế nào?” Quý Vĩ nhìn thoáng qua cô ta, “Quý Dương nói thế nào?”
Trước mắt Quý Dương đã trở về Quý thị làm con bò già, kế hoạch đã thành công một nửa.
“Anh ấy đồng ý, chính là không cho phép tôi lại đi tìm anh ấy, để tôi tự mình quyết định.” Ninh Văn đem lý giải của mình tô son trát phấn, “Nhưng mà tôi không nổi giận, tôi cảm thấy hẳn là ngầm đồng ý, không kêu tôi đi phá thai.”
“Trịnh Giai Nguyệt cũng mang thai, hắn còn không kêu cô đi phá thai sao? Quý Vĩ có chút kinh ngạc, sau đó cười nói, “Tên này không phải cũng là đứa con ngoài giá thú sao? Tôi nói tại sao lại yên ôn như vậy, hóa ra là đánh chủ ý này.”
“Hiện tại phải làm sao bây giờ?” Ninh Văn dò hỏi, chính cô ta còn chưa tốt nghiệp, Trịnh Giai Nguyệt có thể trực tiếp lấy chồng, cô ta phải trốn tránh đi sinh con, cái này làm cho lòng người không phục lắm!
“Đương nhiên là phải sinh.” Quý Vĩ trực tiếp thay cô ta quyết định, “Trịnh Giai Nguyệt bên kia cô không cần lo lắng. Đứa con của cô ta sẽ không được sinh ra.”
Ninh Văn híp mắt, hung tợn nói, “Tôi không chỉ muốn đảm bảo Trịnh Giai Nguyệt không sinh con ra được, tôi còn muốn đảm bảo về sinh cô ta cũng không sinh con được nữa, nói như vậy, Quý Dương cũng chỉ có một đứa con này, lớn lên mới càng có ưu thế!”
Sinh non bị thương đến thân thể không sinh được con, Trịnh Giai Nguyệt khẳng định bị thương đến nguyên khí, không phải bị phế đi một nửa sao?
“Như thế nào? Anh đau lòng?” Ninh Văn nhìn người trước mặt, cười lạnh, “Tôi biết anh đối với Trịnh Giai Nguyệt có ý, chờ đến khi tôi thu phục Quý Dương xong, anh sẽ có cơ hội.”
Quý Vĩ nhướng mày, khuôn mặt cùng dáng người Trịnh Giai Nguyệt đều không tồi, từ nhỏ cũng không thiếu lần vì Quý Dương mà nhằm vào hắn, đối với một cô gái như vậy, hắn tự nhiên muốn chinh phục, xem cô còn có thể coi thường hắn thế nào!
“Chờ đến lúc đó, cô ta sẽ thương tâm muốn chết, lúc đó anh xuất hiện an ủi, tự nhiên liền ôm được mỹ nhân về.” Ninh Văn nhếch khóe miệng nói.
Trịnh Giai Nguyệt là người cao ngạo, cuối cùng bị Quý Vĩ cảm động, đã xảy ra quan hệ, cô cùng Quý Dương ở bên nhau, chỉ sợ đối phương cũng không tiếp thu được sự thật này đi?
Trong lòng khẳng định sống không bằng chết, mà cô ta, đến lúc đó chính là Quý phu nhân, từ trên cao nhìn xuống bố thí cô.
Chỉ nghĩ, cô ta đã đắc ý vạn phần.
*
Ninh Văn nghĩ cũng thật tốt đẹp, Quý Vĩ cũng lâm vào mộng xuân thu, kết quả không tới hai ngày sau, nhóm thực tập sinh đầu tiên bị đào thảo khỏi Quý thị, người đầu tiên là Ninh Văn.
Đào thải thôi giữ chức vụ, thực tập sinh này không đạt tiêu chuẩn.
Ninh Văn ngốc nghếch, hiện tại phải tốt nghiệp, cô ta đi đâu tìm việc.
Quý Vĩ cũng nghi hoặc, nhưng mạch não Ninh Văn vừa chuyển, khẳng định nói, “Quý Dương thấy tôi mang thai, cảm thấy không thể đi làm, cho nên để tôi nghỉ ngơi!”
Vừa nghe như vậy, Quý Vĩ cũng cảm thấy có đạo lý, để Ninh Văn dưỡng thai cho tốt, bất luận thế nào, cũng phải đem đứa trẻ sinh ra!
Đây là lợi thế mạnh nhất trong tay bọn họ!
Quý Dương đã thừa nhận có quan hệ, đến lúc đó nếu muốn giám định, còn không phải dễ dàng xử lý tốt sao? Đứa trẻ tuyệt đối sẽ là con của Quý Dương!
Đảo mắt đã tới ngày tốt nghiệp. Dự lễ tốt nghiệp xong, cũng cần thu dọn đồ đạc trong phòng ký túc, làm thủ tục.
Trịnh Giai Nguyệt đã không còn đồ đạc gì, một rương hành lý liền dọn xog, Trần Khả cùng Lý Vũ Nhi đã nhận được thiệp mời dự hôn lễ của cô, biết tình trạng thân thể của cô, liền lại đây muốn hỗ trợ.
“Không cần, các cậu nhiều đồ, thu dọn trước đi, một hồi nữa A Dương lên giúp mình.” Trịnh Giai Nguyệt cười nói.
Sau khi đi bệnh viện kiểm tra, xác định cô mang thai, tiểu gia hỏa thật sự ngoan, hiện tại cũng đã ba tháng, một chút cũng không dày vò cô, dáng người cô vẫn thon thả, nhìn không ra là có thai.
Dùng lời nói của Trịnh phu nhân mà nói, hiện tại cô chính là tiểu tổ tông của cả nhà.
Quý Dương trước kia coi cô là tiểu công chúa, hiện tại coi cô là đầu quả tim mà bảo vệ.
“Nếu không các cậu giúp mình thu dọn một chút đi? Thân thể mình hiện tại thực không tiện.” Ninh Văn ngồi ở trên ghế, hữu khí vô lực nói.
Hai người bạn cùng phòng nhìn nhau, đáy mắt khinh bỉ.
Ninh Văn có thai mọi người đều biết, là một người nôn nghén nghiêm trọng, còn hay oán trách, thật giống như sợ người khác không biết cô ta có thai.
“Tôi còn chưa thu dọn xong, phải đi ra ngoài thu dọn.”
“Tôi hẹn với anh trai chuyển phát nhanh tới lấy hành lý, phải nhanh đi xuống.”
Hai người tìm lý do từ chối.
Sắc mặt Ninh Văn đen xì, nói thầm, “Giả mù sa mưa.”
Sau khi mang thai, tính tình cô ta càng trở nên cổ quái, khối thịt trong bụng liền biết dày vò cô ta, cả người đều gầy giống như gậy trúc, lại nhìn Trịnh Giai Nguyệt, sắc mặt trắng hồng, sao có thể không hâm mộ?
“Cậu mang thai thường ăn cái gì vậy?” Ninh Văn lôi kéo quan hệ với Trịnh Giai Nguyệt, thở dài một tiếng, “Mình ăn uống thật không tốt, thật lo không cung cấp đủ dinh dưỡng.”
Trịnh Giai Nguyệt sửa sang lại quần áo, thuận miệng trả lời có lệ, “Cái gì cũng ăn.”
Trước kia kén ăn mà bây giờ cái gì cũng ăn, bảo bảo nhà cô thật sự ăn uống tốt, khẳng định là một bảo bảo ngoan, giống A Dương không dày vò cô.
“Nghe nói ăn nhiều cũng không tốt.” Ninh Văn chậm rì rì nói, “Đồ ăn vẫn phải ăn hợp lý, trẻ con mới không có khiếm khuyết về đầu óc.”
Sắc mặt Trịnh Giai Nguyệt trầm xuống một chút, không nói chuyện.
Đối với cô mà nói, mắng cô cô còn có thể tiếp thu, nguyền rủa Quý Dương cùng bảo bảo của bọn họ, đó chính là tội chết, không thể tha thứ!
Ninh Văn biết cô tức giận, nói càng hăng hái, “Đứa trẻ ăn ngon cũng dễ phát phì, mập mạp sinh bệnh gì đó…”
“Không đủ dinh dưỡng có thể không sinh ra nổi đâu.” Trịnh Giai Nguyệt cười nhạt, “Có rảnh thì chăm sóc thân thể mình cho tốt, tôi thấy cậu cũng là một người vất vả, nghe nói không biết là con của ai? Thật sự là một chuyện lớn, cậu còn có thể tự mình sinh con sao?”
Trịnh Giai Nguyệt cũng không phải một quả hồng mềm, trước kia cô chính là kiêu ngạo ương ngạnh đấy, sau khi ở bên Quý Dương liền thu liễm tính khí không ít, trước mặt anh quen dịu ngoan, chọc cô nóng nảy cũng không lưu tình đâu.
“Cậu nói cái gì?!” Ninh Văn trợn tròn mắt, âm thanh bén nhọn.
Nói dối nhiều, ngay cả bản thân cô ta cũng bị lừa, theo bản năng liền cảm thấy cùng là con của Quý Dương, đối phương lại vũ nhục cô ta cùng con của Quý Dương!
Dựa vào cái gì con của Trịnh Giai Nguyệt có thể nhận trăm ngàn sủng ái, mà con của cô ta phải như vậy, thật không công bằng!
Trịnh Giai Nguyệt cảm thấy không thể hiểu được, người này phát bệnh đi?
Liên quan gì đến cô?
‘Cốc cốc cốc.’ tiếng đập cửa vang lên, Quý Dương đập cửa mà vào.
Ninh Văn nhìn thấy anh, tự nhiên mà cảm thấy ủy khuất, trong lòng tràn đầy ý nghĩ tôi vì anh mà mang thai, chịu hành hạ đau khổ, còn phải chịu ủy khuất như vậy, vừa thấy anh đến, liền há mồm nói, “Quý tổng, Giai Nguyệt mang thai nhưng chăm sóc không tồi nha.”
Đâu giống cô ta, Quý Dương trước nay chưa từng gọi cho cô ta một cuộc điện thoại, cô ta gọi cũng không nghe máy, lời nói này chính là muốn khiến cho Quý Dương áy náy!
Cô ta không tốt, ai cũng đừng nghĩ được tốt!
Quý Dương nhìn cô ta, nhìn về phía Trịnh Giai Nguyệt bằng ánh mắt dò hỏi, trong mắt viết chói lọi, “Đây là ai?”
“Đừng quan tâm đến cô ta.” Trịnh Giai Nguyệt cũng sẽ không tức giận, vì một người mắc bệnh tâm thần mà tức giận ảnh hưởng đến bảo bảo của cô cùng Quý Dương thì phải làm sao bây giờ?
Đứa ngốc mới tức giận!
Quý Dương kéo ghế dựa cho cô ngồi một phen, sau đó tự mình mở rương thu dọn hành lý.
Ninh Văn bị làm lơ.
Cô ta nổi nóng, cô ta giận, cô ta hận.
Bụng đều đau âm ỉ, còn có cách nào đâu chứ? Lúc này cô ta không thể xé rách mặt ra nói, lỡ như Quý Dương không cho cô ta sinh con ra thì sao?
Vì thế, cô ta gắt gao cắn răng, nhìn Trịnh Giai Nguyệt chỉ huy Quý Dương thu dọn đồ đạc, tự mình yên lặng một bên thu dọn.
“Chỗ này, cái cái này cũng cần cho vào, không được vứt.”
“Ném bên kia, bằng không không đóng lại được.”
“Còn cái này, anh đưa em, phải lấy về.”
…
Ban đầu Trịnh Giai Nguyệt nói chuyện còn thu liễm một chút, cuối cùng cùng Quý Dương nói chuyện hoàn toàn quên mất sự tồn tại của Ninh Văn, giọng nói trách cứ, còn mang theo ý tứ không dịu dàng, chính là một người được yêu chiều dưỡng ra.
Tất cả đều như đương nhiên, mấu chốt là tính tình Quý Dương quá tốt, vẫn luôn nghe theo, tính tình ôn hòa, Trịnh Giai Nguyệt nói cái gì, nếu không đúng anh sẽ nhẹ giọng nhắc nhở.
Ninh Văn là đố kỵ.
Sớm muộn gì tất cả cũng sẽ là của cô ta! Trịnh Giai Nguyệt cô cứ chờ xem! Hưởng thụ cho tốt thời gian này đi!
*
Lúc sau rời đi, ở trên xe.
Trịnh Giai Nguyệt nói ra nghi hoặc của mình, “Ninh Văn vẫn luôn nói với em mấy thứ kỳ kỳ quái quái, không phải nhằm vào em, mà giống như nhắc nhở em cái gì, gấp không chờ nổi muốn để em phát hiện.”
Quý Dương cắm chìa khóa vào, khởi động động cơ, “Đều nói sau sinh ba năm, hơi chút không chú ý sẽ biến thành ba tuổi, Giai Giai, anh sẽ chăm sóc tốt cho em.”
Trịnh Giai Nguyệt bị chọc cười, duỗi tay đẩy anh một chút, cong mắt cười, “Nói cái gì vậy? Có phải ghét bỏ em hay không?”
“Không dám.” Quý Dương lắc đầu, nghiêm túc nói, “Thích em.”
Người bên cạnh thành công làm ấm lòng, ý cười thật lâu chưa tiêu tan, nghi hoặc mới dâng lên liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi….