Xuyên Nhanh: Tôi Là Nguời Đàn Ông Tốt

Chương 4: Thanh Mai Trúc Mã Thiên Kim Nhà Giàu (4)

Editer: Kim Linh

Bữa tiệc sinh nhật của tiểu công chúa Trịnh gia được tổ chức tại biệt thự Trịnh gia, bố trí long trọng hoa lệ, siêu xe tụ tập, giới thượng lưu đến không ít.

“Giai Nguyệt.” Ninh Văn đi vào, mỉn cười nhìn Trịnh Giai Nguyệt trong đám người, đối phương mặc bộ thân lễ phục dạ hội điểm xuyến sao trời, đem dáng người thướt tha lộ ra, tựa như công chúa cao cao tại thượng, làm tâm cô ta sinh đố kỵ, nghĩ đến chính mình hôm nay cũng không kém liền tiêu tan đi một ít, bưng ly tự cho là cao nhã thư thái, hướng thẳng một đường mà đi đến.

Trịnh Gia Nguyệt quay đầu, có điểm kinh ngạc.

Bộ lễ phục Ninh Văn mặc, thiết kế chạm trỗ thêu hoa, vừa thấy liền biết giá trị xa xỉ, hơn nữa còn quá mức phô trương.

“Thật ngại quá, mình đến muộn.” Ninh Văn đi đến trước mặt mấy người, cười xin lỗi.

“Giai Nguyệt, đây là người bạn nào của cậu vậy? Sao chưa từng gặp qua?” Một cô gái trẻ trong đó mở miệng dò hỏi, cẩn thận đánh giá Ninh Văn một chút, lễ phục là đặt riêng, là bản giới hạn, vừa nhìn liền biết giá cả xa xỉ, thầm nghĩ thân phận hẳn không kém, kết giao cũng tốt.

Loại tiệc này, thật sự chúc phúc có bao nhiêu? Nam là vì xã giao, Trịnh gia chính là tập đoàn lớn, còn nữ, nhìn xem có người đàn ông nào chất lượng tốt hay không, hoặc là kết giao với quý nữ nhà quyền quý khác.

“Đây là bạn cùng phòng của mình.” Trịnh Giai Nguyệt cũng thu hồi nghi hoặc, lại đối với Ninh Văn giới thiệu mấy người bạn nhà quyền quý.

“Bộ đồ này tôi rất thích, kiểu dáng không tồi.” Cô gái mở miệng lúc nãy lại nói.

“Kiểu dáng khác ở đó đều không tồi, lần sau nếu có cơ hội, chúng ta có thể cùng đi.” Ninh Văn tự nhiên nói, dường như hoàn toàn không thèm để ý đến giá tiền, “Hơn nữa vải đều là loại dệt thủ công, có nhà thiết kế chuyên nghiệp làm nên.”

“Dáng người của cô cùng Giai Nguyệt đều rất tốt, dáng người của tôi thì không được như vậy.” Giọng của cô gái có chút hạ xuống.

Nhìn mặt đoán ý là sở trường của Ninh Văn, cười trấn an, “Dáng người cô khá tốt, chị Trần, lời này của chị không đúng rồi.”

Một hồi công phu, Ninh Văn liền hòa nhập được với mấy người.

Trịnh Giai Nguyệt tiếp đón khách, cũng không để ý nhiều, thi thoảng lại nhìn về phía cửa, đáy lòng thấp thỏm chờ đợi.

Nhìn động tác này của cô, một cô gái bên cạnh Ninh Văn thấp giọng nói, “Quý Dương không có đến sao? Bây giờ còn không đến sẽ không đến đi?”

“Nói nhỏ thôi, đừng để cô ấy nghe được.” Một người khác thấp giọng nhắc nhở, đưa mắt ra hiệu, lại nhìn Ninh Văn, ý bảo đổi phương không cần nói bừa.

Ninh Văn nhẹ nhàng uống một ngụm rượu trái cây, làm bộ thuận miệng nói, “Phỏng chừng là đang bận đi, nghe nói là muốn nhanh chóng tìm việc làm, rốt cuộc thân phận ở Quý gia cũng đáng xấu hổ.”

Nghe vậy, vài vị khách nhìn qua, trong đó có một người nói: “Nghe nói Quý Dương là bị đuổi việc, cô có biết việc này không?”

Trịnh Giai Nguyệt là con gái duy nhất của Trịnh gia, nhà các cô trong nhà đề có anh trai, em trai, phân chia tài sản tự nhiên cũng không tới phiên các cô, rất nhiều người còn không tránh khỏi rơi vào vận mệnh phải liên hôn, so sánh ra, vận mệnh của Trịnh Giai Nguyệt thật quá tốt, khó tránh khỏi làm lòng người sinh ghen ghét.

Đây là một người ghen ghét, liền nghĩ cách hạ thấp đối phương, lấy điều này khiến bản thân cảm thấy cân bằng.

Ninh Văn biết các cô muốn nghe cái gì, “Là bị đuổi việc, lại không phải là người họ Quý chân chính, đuổi việc còn không phải chỉ với một câu sao? Hắn ở Quý gia không có địa vị. Giai Nguyệt cũng ngốc, ở bên một người như vậy, cũng không biết nghĩ cái gì.”

“A.” Trong đó có một người che miệng, hoàn toàn nói ra, “Tôi nói nha, Quý Dương cũng là leo lên người cô ấy, không leo lên cũng không còn đường sống, Quý gia chưa cho hắn cái gì, Trịnh gia có tài sản, Trịnh Giai Nguyệt cưới liền có của hồi môn.”

Phụ nữ kết giao, đều bắt đầu nói bậy.

“Người ta gả thì càng phải gả chỗ tốt hơn, cô ấy thì không, Quý Dương cũng thật thông minh.” Ninh Văn nói.

“Ngu ngốc.” Một người khác mang vẻ mặt trào phúng nói, nhìn Trịnh Giai Nguyệt đứng nổi bật trong đám người, cười lạnh nói, “Lần trước Quý Dương cũng không tới, còn nói bạn trai đối tốt với mình, tôi thấy ấy à, là cô ấy hạ mình đi cho không, còn đi hưởng thụ cảm giác đi cho không ấy? Tôi xem lúc này hẳn cũng sẽ không tới, mất mặt vậy cơ mà? Vừa nãy tôi nhìn thấy Quý Vĩ, mọi người đều nói đây mới là người thừa kế Quý gia, Quý Dương cùng lắm cũng chỉ là con riêng, nơi nào có mặt mũi?”

“Đúng vậy, thủ đoạn kia cũng lừa được Trịnh Giai Nguyệt.”



Mấy người chính là thảo luận, đem Quý Dương nói không đáng một đồng.

Lúc này, một người đàn ông từ ngoài cửa đi vào, anh mặc tây trang màu đen, trầm tĩnh đĩnh đạc, quần dài thẳng, thân hình cao dài, hai chân trầm ổn bước đi, cả người tản ra hơi thở tự phụ thanh lãnh, đứng trong đám người chính là hạc trong bầy gà.

Liếc mắt một cái liền khiến người ta không thể rời mắt, mấy người vừa rồi cũng nhìn đến ngây người, Quý Dương lớn lên không thua gì minh tinh, chính là các cô cũng sẽ không thừa nhận, chỉ có thể ngượng ngùng thu hồi tầm mắt.

“A Dương.” Biết rõ anh sẽ đến, Trịnh Giai Nguyệt vẫn là không tìm nén được nội tâm vui mừng, hướng về phía anh bước nhanh đến.

“Anh đến muộn sao?” Quý Dương nắm tay cô đi tới, động tác tự nhiên không cố tình, nghiêng đầu ôn nhu hỏi.

Trịnh Giai Nguyệt lắc đầu, “Bữa tiệc còn chưa chính thức bắt đầu, cha vừa rồi còn hỏi em bao giờ thì anh đến.”

“Bác trai đâu?” Quý Dương hỏi.

"Ở tầng hai.” Trịnh Giai Nguyệt nói tiếp, “Bữa tiệc sẽ lập tức bắt đầu, ông ấy cũng sẽ xuống.”

Quý Dương ôm lấy eo cô, vừa tiến vào đã chịu rất nhiều ánh mắt chăm chú của người khác, rất nhiều chủ thương nghiệp cũng mượn cơ hội này đi đến chỗ hai người.

“Quý tổng.”

“Tôi đã từ chức rời khỏi Quý thị.” Quý Dương cười nói tiếp, cùng đối phương chạm ly, “Nghe nói Vương tổng vừa đặt bút ký một công trình lớn, chúc mừng.”

“Quý tổng nói gì vậy, tôi còn muốn hợp tác cùng anh đấy.” Người nọ tỏ vẻ đáng tiếc, năng lực của Quý Dương hắn biết, chính là thiếu thân thế làm chỗ dựa.

“Lần sau có cơ hội sẽ nói.”



Bất quá đi vào trong vài bước, đã gặp được vài người, toàn bộ đều hướng về phía Quý Dương mà đi.

Từ nhỏ đến lớn Trịnh Giai Nguyệt không tiếp xúc với cảnh tượng như vậy, lúc này tâm bắt đầu khẩn trương lên, nhìn anh đĩnh đạc mà nói, không khỏi cảm thấy kiêu ngạo lại tự hào. Sống trong một gia đình như vậy, kỳ thật cô rất rõ ràng, sâu trong nội tâm A Dương nhà cô rất tự ti, anh không thích tiếp xúc với người khác, cũng liều mạng trong công việc.

“Đây không phải Quý Dương sao?” Quý Vĩ đề cao âm điệu, đem hấp dẫn tầm mắt của rất nhiều người lại đây, đều là một bộ dạng xem kịch vui. Phải biết rằng, trước kia Quý Dương cũng từng tới bữa tiệc của Trịnh Giai Nguyệt, bị Quý Vĩ trào phúng trước mặt mọi người, sau đó hai năm sau cũng chưa từng xuất hiện tại bữa tiệc.”

Trận quyết đấu giữa còn riêng cùng con trong giá thú.

Quý Vĩ bưng ly rượu, đi đến trước mặt Quý Dương, nhìn anh từ trên xuống dưới, cười nói, “Tổng giám đốc Quý thị của chúng ta, ấy không đúng, hiện tại mày đã không phải.”

“Anh muốn làm gì?” Lòng Trịnh Giai Nguyệt nổi lên cảnh giác, vừa nói vừa ngăn ở phía trước Quý Dương, cô còn nhớ rõ năm ấy Quý Dương chật vật ra sao, có chút hối hận gọi anh tới.

“Giai Giai.” Quý Dương giữ chặt cô, dắt đến bên cạnh mình, trên mặt treo lên một nụ cười nhạt, thực bình tĩnh hỏi, “Đã lâu không gặp, thân thể anh có khỏe không?”

Nghe vậy, đáy lòng Quý Vĩ tràn ra hận ý, cùng Quý Dương đánh một trận, hắn nằm trên giường nằm mấy ngày, hiện tại chân tay thi thoảng vẫn còn đau, nghi ngờ ảnh hưởng gân cốt, đi kiểm tra lại không ra, khiến hắn tức giận đến bốc khói thất khiếu, cắn răng nói, “Thật sự tốt!”

Quý Dương gật đầu, “Vậy là tốt rồi.”

Biểu cảm thật bình thản thong dong, như là không đặt hắn vào trong mắt, làm những lời Quý Vĩ chuẩn bị sẵn nghẹn lại.

“Giai Giai, đừng uống rượu.” Thấy Trịnh Giai Nguyệt lấy một ly rượu trái cây, Quý Dương đi lên hai bước, đem ly rượu trên tay cô lấy đi, hai người đi.

Quý Vĩ bị làm lơ.

Trước kia hắn cùng Quý Dương chạm mặt, chỉ châm chọc hai câu, tên kia liền giống như con nhím, cùng hắn cãi lộn, thông thường đều sẽ bị hắn làm cho chật vật bất kham, hôm nay như thế nào lại khác biệt như vậy?

Bất quá, nghĩ đến kế hoạch, hắn nhìn về phía Ninh Văn, đối phương xấu hổ cúi đầu, thấy vậy, khóe miệng hắn nhếch lên một cái, đáy mắt nhiễm đắc ý.

Đầu óc kinh doanh của Quý Dương cũng không tệ lắm, tự nhiên hắn sẽ lợi dụng cho tốt.

*

“Hoan nghênh mọi người đến dự bữa tiệc sinh nhật Giai Nguyệt, Trịnh mỗ thật sự cảm kích, mọi người…” Trịnh lão gia ôn tồn lễ độ, ở trên sân khấu phát biểu cảm nghĩ, sau khi chấm dứt mời Trịnh Giai Nguyệt lên sân khấu.

Trịnh Giai Nguyệt đi lên, Trịnh lão gia cười nói, “Con gái tôi năm nay 22 tuổi, tôi hôm nay đem 15% cổ phần Trịnh thị chuyển tới danh nghĩa của con bé.”

Trịnh Giai Nguyệt ngẩn người, phản ứng đầu tiên là cự tuyệt, lại bị Trịnh lão gia kiên trì bắt nhận lấy.

Cô cầm microphone, đôi tay nắm chặt, nhìn người đàn ông phía dưới, tầng mồ hôi mỏng từ lòng bàn tay chảy ra, lấy hết can đảm nói: “Hôm nay là sinh nhật tôi, đồng thời cũng là bốn năm tôi cùng A Dương ở bên nhau, tôi hy vọng chúng tôi về sau, đều mỗi một ngày đều có thể giống trong bốn năm nay…”

Giọng nói mềm nhẹ của cô thông qua microphone không ngừng truyền đến, quanh quẩn khắp nơi.

“Cô gái này đứng là không có đầu óc.” Doãn Dung cùng Quý lão gia tự nhiên cũng đến, nhìn Trịnh Giai Nguyệt trên sân khấu, ngữ khí chán ghét nói, “Tiểu Vĩ kém hơn Quý Dương sao? Vốn dĩ đối tượng liên hôn là Tiểu Vĩ, cô ta làm như vậy chính là không coi chúng ta ra gì sao?”

“15% cổ phần đấy!”

Vẻ mặt Doãn Dung chính là đau thịt, liền để cho Quý Dương nhặt được tiện nghi, bà thấy, đầu óc Trịnh Giai Nguyệt chính là có hố!”

“Trịnh gia sẽ coi trọng nó với hai bàn tay trắng sao?" Đáy mắt Quý lão gia đều là châm chọc, “Tôi đã sớm chặt đứt nguồn kinh tế của nó, sẽ không cho nó một phân tiền, không sống được bao lâu đâu, hoặc là nó trở về, hoặc là cùng Trịnh Giai Nguyệt chia tay.”

Doãn Dung nghe vậy, mắt sáng ngời, “Chia tay rồi không phải Tiểu Vĩ sẽ có cơ hội sao?"

Trịnh gia chỉ có một cô con gái, đến lúc đó không phải toàn bộ đều là của đứa con gái này?

Quý lão gia tựa hồ cũng đánh cái chủ ý này, nhìn Quý Dương, đáy mắt đều là chán ghét, đứa nhỏ này chính là đá cản đường.

Không riêng hai người nghĩ như vậy, mấy cô gái bên cạnh Ninh Văn cũng bắt đầu nghị luận.

“Nếu tôi cùng Quý Dương ở bên nhau, tôi chính là ném hết mặt mũi, còn không biết xấu hổ mà nói ra?” Trong lời nói mang theo mỉa mai.

“Cổ phần còn không phải tương đương đưa cho Quý Dương sao?” Một cô gái khác hừ lạnh một tiếng, “Tôi muốn nói, đừng đi giúp đỡ một phượng hoàng nam.”

“Tiểu Văn, cô ấy đối với Quý Dương có phải có tình sâu vô cùng không?”

Đột nhiên bị điểm danh, Ninh Văn hảo tâm nhắc nhở, “Các cô nhất định không thể trước mặt cậu ấy nói bậy về Quý Dương, bằng không cậu ấy sẽ thực sự tức giận.”

Lời vừa nói, càng làm mấy người thêm khinh thường, cảm thấy Trịnh Giai Nguyệt là một cái thiểu năng trí tuệ.

“Cô ấy ngốc nhưng nhà họ Trịnh không ngốc, Quý Dương chỉ có một túi da, cũng chỉ có thể lừa cô ấy.” Một người nói tiếp, lời nói sắc bén, “Ai không biết Quý Dương còn tưởng là cô ấy trèo cao, cô gái này lại có thể bi thảm như vậy, nếu Trịnh gia ra mặt, cô ấy đừng vì Quý Dương mà vứt bỏ cha mẹ, nếu thế thật khiến người ta cười đến rụng răng.”

Trong lòng mấy người này kỳ thật nóng nảy, thích bợ cao dẫm thích.

Quý Dương lớn lên không tồi, cũng có chút năng lực kinh doanh, nhưng thân phận quá đê tiện, nhóm các cô gái đều chướng mắt, chơi đùa còn có thể.

Người phía dưới đều mang tâm tư chế giễu, Trịnh Giai Nguyệt bên trên nói một chút, ngay sau đó Trịnh lão gia cũng lên sân khấu, biểu cảm của ông cũng trở nên nghiêm túc lên.

Mọi người vừa thấy, đáy lòng cười nhạo, sau khi Trịnh Giai Nguyệt này nói, hẳn là cùng Quý Dương chia tay còn có thể cưới được con nhà giàu? Cưới không phải bị chê cười sao? Trịnh lão gia là muốn ra tay đánh uyên ương?

Lấy microphone qua, Trịnh lão gia hơi trầm giọng xuống, “Quý Dương cùng con gái tôi hai đứa nhỏ là chuyện trẻ con, Giai Nguyệt cũng vừa tốt nghiệp, hai người…”

Chuyện trẻ con, đây không phải là không thừa nhận sao?

Trịnh Giai Nguyệt cũng ngơ ngẩn, trọn to mắt nhìn cha mình, cô biết rõ cha mẹ mình không thật sự đồng ý cô ở cùng Quý Dương, hiện tại muốn làm gì?

Ninh Văn chậm rãi uống một ngụm rượu, mặt mày nâng lên, chăm chú lắng nghe.

Trịnh Giai Nguyệt ơi Trịnh Giai Nguyệt, không phải là tôi hủy giấc mơ của cô, mà là cha cô muốn hủy hoại trước, chậc chậc chậc, thật là buồn cười.

Trịnh lão gia nói, đột nhiên thay đổi, trịnh trọng nói, “Tình cảm đã ổn định, cho nên Trịnh mỗ quyết định để cho hai đứa nhỏ đính hôn trước, hôm nay là một ngày lành, Tiểu Dương cũng là một đứa trẻ tốt.”

Lời này vừa nói ra, mọi người ngây ngốc.

Trịnh Giai Nguyệt cũng ngây người, đầu óc trống rỗng, trên sân khấu cha đang cười từ ái, lại nhìn về phía Quý Dương, đối phương nhìn cô, môi mỏng hé mở, “Vốn dĩ anh nghĩ, lại để em tự do bay lượn mấy năm, chính là Giai Giai, anh muốn nhanh cùng em xây dựng một gia đình.”

Trịnh Giai Nguyệt che miệng, hốc mắt chợt ướŧ áŧ, Quý Dương đem cô ôm vào lòng, thấp giọng trấn an.

Sau đó là Quý Dương lên tiếng.

“Cảm ơn mọi người đã tới dự bữa tiệc sinh nhật Giai Giai, tôi ở chỗ này đảm bảo với bác trai bác gái, cháu sẽ tận lực bảo vệ cùng yêu quý Giai Giai, cũng làm phiền mọi người làm chứng cho.”

“Ở một ngày đặc biệt như hôm nay, cũng để tỏ bày thành ý của mình, tôi sẽ đem một nửa cổ phần của công ty Mạn Thành trong tay tôi tặng cho vị hôn thê của tôi.”

Người đàn ông nói rõ ràng, giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ tự tin, làm người khác một chút cũng không dám xem nhẹ.

Trịnh Giai Nguyệt nhất thời cũng chưa phản ứng lại, ngơ ngác ký tên mình lên văn kiện, đáy mắt Trịnh lão gia càng thêm vừa lòng, vốn dĩ còn cảm thấy đứa nhỏ Quý Dương ngày tính tình có điểm tự ti, không lên được mặt bàn lớn, không nghĩ tới khí thế cũng thật sự đủ. Có quyết đoán! Mấu chốt ánh mắt cũng thật tốt, bằng không sao lại để ý con gái của ông?

“Lão Trịnh.” Có mấy người đi tới, nhìn Trịnh lão gia hạ giọng, tò mò dò hỏi, “Quý Dương thành lập công ty khi nào? Không phải mới từ chức bên Quý thị sao?”

Ai chẳng biết Quý bị Quý gia đuổi đi, hiện tại là hai bàn tay trắng, còn chờ xem Trịnh gia bị chê cười, đảo mắt một cái thế nào đều đã thành lập công ty rồi?

Trịnh lão gia trả lời: “Vừa mới khai trương, là công ty game online, người trẻ tuổi thích chơi, tôi cũng muốn nắm bắt trào lưu, khoảng thời gian trước còn góp cổ phần.”

“Như vậy sao?” Ngữ khí người nọ có chút hoài nghi, “Còn không biết thế nào, ông liền góp cổ phần?”

Chính là lần đầu tiên nghe đến đự định của Quý Dương, mọi người lại khinh thường lên.

“Tôi cảm thấy rất có tiền đồ.” Lời nói của Trịnh lão gia mang theo chút đắc ý tự hào, “Hiện tại nó còn tự nguyện tới Trịnh gia giúp đỡ, hôm nay còn giúp tôi đi đấu thầu, cái hạng mục Thành An kia chính là được nó bắt lấy, hôm nay chính là từ sân bay trở về gấp.”

Mọi người cả kinh, năng lực kinh doanh của Quý Dương không tồi, Quý thị trong tay anh phát triển không ít. Lợi nhuận của hạng mục Thành An chính là vài trăm triệu.

Nói như vậy còn là Trịnh gia nhặt được món hời lớn? Khó trách vì sao Trịnh lão gia lại thay đổi!

Quý lão gia càng tức muốn hộc máu, Quý Dương không còn, hạng mục kia liên tục xuất hiện vấn đề, ông còn tưởng chống đỡ được tới lúc gọi anh trở về, hiện tại tình huống đã phát triển nằm ngoài dự tính ban đầu.