Editer: Kim Linh
Trịnh Giai Nguyệt nhìn điện thoại đã bị cúp máy, sắc mặt vô cùng rối rắm, nhưng nhìn Quý Dương, đáy mắt cô lại trở lên kiên định dị thường.
“Làm sao vậy?” Quý Dương biết rõ còn cố hỏi, giọng nói ôn nhu.
“Không có việc gì.” Trịnh Giai Nguyệt lắc đầu, đặt di động sang một bên, vòng tay ôm cổ anh, bĩu môi nói, “Chỉ là cảm thấy anh thật vất vả.”
Cô còn bắt anh đưa tiền tiêu xài, quá không hiểu chuyện.
Quý Dương cong môi cười, “Nuôi em thật vất vả đúng không?”
“Đáng ghét!” Trịnh Giai Nguyệt duỗi tay thục anh một chút, không dùng chút sức lực nào, “Người ta nuôi thực dễ, chỉ cần không đói bụng chết là được.”
Quý Dương tiến đến bên tai cô, thấp giọng nói một câu, mặt Trịnh Giai Nguyệt chợt đỏ lên, sụp xuống ở trong ngực anh, đáy mắt nổi lên ý cười ngọt ngào.
So sánh với Quý Dương, Trịnh Giai Nguyệt liền ném Ninh Văn ra sau đầu.
Trung tâm thương mại.
Ninh Văn đợi năm phút, mười phút, mười lăm phút…
Di động không có tin tức.
Cô ta một lần nữa hoài nghi có phải di động hỏng rồi, nhưng chức năng vẫn rất bình thường, lúc nãy cô ta đã nói như vậy, Trịnh Giai Nguyệt luôn bận tâm tới cô ta, sẽ thực nhanh chóng chuyển tiền cô ta, lần này là như thế nào?
“Tiểu thư, tiền đặt cọc vẫn trả bằng tiền mặt chứ?” Nhân viên cười đi đến, lên tiếng dò hỏi.
“Hủy đi!” Ninh Văn vừa nói vừa tiến ra cửa, đáy lòng đem Trịnh Giai Nguyệt ra mắng một trận, mắt chó nhìn người thấp, cô ta không có tiền thì sao? Nếu ngay từ đầu cũng đầu thai trong Trịnh gia, cô ta cũng có tiền.
Trịnh Giai Nguyệt có cái gì? Còn không phải trong nhà có tiền thôi sao, dựa vào đâu khinh thường cô ta?!
“Tiểu thư.” Cô gái nhân viên cũng lạnh mặt, trực tiếp ngăn cô ta lại, “Bộ đồ này chúng tôi cùng cô thảo luận mất ba tiếng, cũng đã phác thảo qua, cũng từ trong kho lấy ra mấy bộ cho cô xem, hiện tại đã là giờ tan tầm, nếu cô không đặt, cũng phải trả phí cho chúng tôi thì mới có thể đi.”
Vốn dĩ cho rằng tăng ca có thể có thêm chút tiền thưởng, hiện tại nói hủy bỏ, các cô tự nhiên không làm.
“Tôi tưởng mua là mua, còn thu phí?” Sắc mặt Ninh Văn đen lại.
“Thu phí, tổng cộng là 300 ngàn.” Nhân viên gật đầu, “Tính tiền xong cô có thể đi, trả phí vẫn là tiền mặt?”
Giằng co một chút, vẫn không lay chuyển được, Ninh Văn chỉ có thể lấy từ trong túi ra 300 ngàn, trực tiếp quăng xuống, hừ lạnh nói, “Ai không có mấy trăm ngàn chứ, bố thí cho các người!”
Dứt lời, ngẩng đầu xoay người cao ngạo đi ra ngoài.
“Ai chưa từng thấy qua mấy trăm ngàn chứ, không có tiền mà mặc cái gì chứ? Nếu không phải nhìn mặt mũi của Trịnh tiểu thư, cái người nghèo kiết hủ lậu như cô chúng tôi sẽ phản ứng sao?”
“Đúng vậy! Không có tiền còn làm ra vẻ đại tiểu thư, đặt trang phục cũng là người yêu cầu nhiều nhất, cuối cùng mua không nổi, thật là cười chết người ta rồi!”
“Còn muốn người ta ra trả cho sao? Cho rằng người ta không nhìn ra sao?”
…
Âm thanh chế nhạo của nhân viên hướng dẫn vang lên phía sau, Ninh Văn tức giận đến cổ cũng đỏ lên, bước chân tăng tốc độ chạy trối chết.
Ninh Văn đem nỗi nhục này đều tính ở trên người Trịnh Giai nguyệt, đáy lòng cũng tích lũy không ít tức giận.
*
Quý Dương dưỡng thương hai ngày, vết tím nơi khóe miệng đã tan, Trịnh Giai Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, hôm nay chính là cuối tuần, cô trở về phòng ký túc.
Ninh Văn thấy cô, đáy lòng vẫn ghi hận, nhưng từ trước đến nay cô ta ẩn nhẫn rất tốt, đem gương mặt tươi cười ra chào đón, “Giai Nguyệt, cậu mang cái gì tới vậy? Mang tới cho mình sao?”
Cô ta đang chờ đợi Trịnh Giai Nguyệt trả lời.
Trải qua mấy năm cô ta tỉ mỉ thiết kế, quan hệ của Trịnh Giai Nguyệt cùng các bạn cùng phòng khác đã lạnh đến cực điểm, vì không muốn bị cô lập, chỉ có thể ở bên cạnh cô ta.
Nếu là trước kia, Trịnh Giai Nguyệt sẽ thuận miệng mà nói, tâm tính của cô đơn thuần, trong nhà chiều chuộng, Quý Dương lại yêu thương, nơi nào nghĩ nhiều. Tạo thành kết quả chính hai người còn lại ở trong phòng lãnh đạm, cũng lười cùng cô đi lại.
“Cái này là mình mang đến cho ba người.” Trịnh Giai Nguyệt cười nhạt, đem một phần đưa cho cô ta, rồi sau đó lại đi đến bàn bên cạnh của Lý Vũ Nhi, “Cái này cho cậu.”
Đối phương thụ sủng nhược kinh, “Cảm ơn.”
Một vị bạn cùng phòng khác là Trần Khả, cô cũng là một người thẳng thắn, ngày thường đều là một mình Ninh Văn độc diễn, các cô cũng lười đi vạch trần, chỉ có một mình Trịnh Giai Nguyệt ngốc.
Điểm tâm của tiệm Lý Phúc Ký, vừa quý lại nổi tiếng, xếp hàng lâu lắm mới có thể mua được, cho tự nhiên là muốn nhận, đáy lòng cũng có chút cảm động.
“Không cần khách khí, ăn nhiệt tình nhé.” Trịnh Giai Nguyệt ôn nhu nói, trở về chỗ của mình.
A Dương nhà cô nói quả không sai, không thể đem mình ngăn cách với thế giới bên ngoài, mỗi lần chỉ mua một phần quả thực dễ khiến cho người khác bất mãn, đều là bạn cùng phòng, nên ở chung hòa bình.
Mọi người đều là người trưởng thành, đều phải tốt nghiệp, ngầm làm động tác thiên vị chẳng phải là động tác ấu trĩ sao?
Ninh Văn nhéo túi, trong lòng cực kỳ bất mãn, nhưng lúc này nhiều người, cô ta đương nhiên không thể nói tùy tiện, chờ đến lát nữa đi ăn cơm, cô ta cần phải tẩy não Trịnh Giai Nguyệt.
“Đúng rồi, Vũ Nhi, lần trước không phải cậu nói muốn đổi công ty thực tập sao? Công ty nhà mình cũng tuyển thực tập sinh.” Trịnh Giai Nguyệt lại mở miệng.
“Thật vậy sao?" Giọng Lý Vũ Nhi kinh hỉ.
“Mới vừa thiếu người, nếu các cậu muốn tới, mình có thể giúp các cậu đăng ký danh sách, nhưng mà các cậu phải tự mình đi phỏng vấn.” Trịnh Giai Nguyệt gật đầu.
“Mình đây cũng có thể sao?” Trần khả vội vàng hỏi.
Trịnh thị chính công ty lớn, đi vào có thể học được rất nhiều thứ, có cơ hội phỏng vấn đã là rất khó có được.
“Hiện tại đổi đơn vị thực tập cũng không phải tốt đâu?” Ninh Văn chen vào nói.
Mâu thuẫn lớn nhất giữa Trịnh Giai Nguyệt cùng hai người bạn cùng phòng chính là chỉ sắp xếp đơn vị thực tập cho cô ta, nếu lần này lại sắp xếp cho bọn họ, còn có thể bất hòa sao?
Về sau cô ta muốn xúi giục hoặc chiếm tiện nghi cũng không dễ dàng nữa.
“Có cái gì không tốt? Đều chỉ là thực tập sinh.” Trần Khả chậm rì rì nhìn cô ta một cái, “Cậu không phải là không muốn chúng tôi đi chứ?”
Ninh Văn bên ngoài một vẻ bên trong một vẻ, người ngoài có thể không biết, nhưng cô cùng Lý Vũ Nhi sao có thể không rõ ràng.
“Sao có thể?” Sắc mặt Ninh Văn ngượng ngùng, “Nếu không phải Quý Thị không cần thực tập sinh, mình đều nghĩ sẽ giới thiệu các cậu.”
Quý thị so với Trịnh thị thì có ưu thế hơn một chút, lại có Quý Dương làm chỗ dựa, nếu chịu coi trọng hơn một chút, Trịnh Giai Nguyệt cũng có thể tùy tiện ném chỗ tốt này có các cô!
Ý tứ của cô ta tự nhiên hai người cũng hiểu rõ, nhìn về phía Ninh Văn đang giấu giếm đắc ý, sắc mặt cũng trở nên mất tự nhiên.
“A Dương không còn ở Quý thị nữa.” Trịnh Giai Nguyệt mở miệng.
Ninh Văn cứng mặt, “Vì sao tổng giám đốc lại không ở Quý thị?”
Thường xuyên ở bên cạnh Trịnh Giai Nguyệt, tự nhiên cô ta so với người khác càng hiểu Quý Dương, biết anh ưu tú, biết anh ôn nhu, có ước mơ rõ ràng.
Mục tiêu của cô ta, chính là muốn ngủ cùng Quý Dương!
Cái gì cũng bại bởi Trịnh Giai Nguyệt, cho nên cô ta càng phải cướp được người đàn ông của cô! Khiến đối phương cảm nhận được tư vị mất tất cả!
Ngẫm lại cô ta liền sôi trào.
“Anh ấy từ chức.” Trịnh Giai Nguyệt nói. “Không muốn làm, quá vất vả.”
“Bạn trai cậu thật sự ưu tú, từ chức cũng sẽ tìm được công việc mới.” Lý Vũ Nhi trấn an cô, khúc mắc trong lòng đối với Trịnh Giai Nguyệt cũng biến mất.
Người khác giúp cô đều là tình cảm, không phải bắt buộc, cần phải biết cảm ơn.
“Đúng vậy, mình cũng cảm thấy thế.” Trần Khả cũng tiếp lời.
Ninh Văn kinh ngạc, trong lòng suy nghĩ trở nên hỗn loạn, cô ta đến Quý thị với mục tiêu là thông đồng với Quý Dương, phải biết rằng năng lực của Quý Dương so với Quý Vĩ khá hơn nhiều, khả năng cao là sẽ tiếp quả Quý thị, cô ta còn đang trông cậy vào việc bay lên cành cao làm phượng hoàng.
Đột nhiên nói với cô ta Quý Dương từ chức, thế nhưng làm cô ta không thể tiếp thu được.
Trịnh Giai Nguyệt cũng không bi quan, không có biểu cảm gì dư thừa.
Chờ Lý Vũ Nhi cùng Trần Khả đi ra ngoài, cô ta mới đối với Trịnh Giai Nguyệt nói, “Giai Nguyệt, các cậu ấy đều có công ty thực tập rồi, sao cậu còn muốn cho họ đến Trịnh thị, đây không phải làm việc dư thừa sao?”
Quý Dương không còn nữa, cô ta ở Quý thị liền không có ai che chở, còn không bằng tới Trịnh thị, đúng là làm cô ta cảm thấy ghen ghét, đối với Trịnh Giai Nguyệt cũng cảm thấy khó chịu, nhưng cô ta sẽ không biểu hiện ra ngoài.
“Mình chỉ cho họ một cơ hội, các cậu ấy muốn đi thì đi, cũng không có gì.” Trịnh Giai Nguyệt trả lời.
Cô có thể đề cử Ninh Văn, tự nhiên cũng muốn đề cử hai người còn lại, nhưng mà cũng chỉ đề cử cơ hộ thôi, phải làm cho công bằng. A Dương nói nếu không như vậy sẽ gây hiểu lầm, ngược lại còn mất nhiều hơn được.
Ninh Văn chán nản, thấy sắc mặt Trịnh Giai Nguyệt nghi hoặc, không dám nói thêm nữa, ngược lại thay cô ưu sầu nói, “Giai Nguyệt à, Quý Dương đã bỏ việc, cậu lại sắp tốt nghiệp, vậy các cậu phải làm sao bây giờ? Cậu tiếp tục theo hắn sẽ chịu khổ.”
Một thiên kim đại tiểu thư đi cùng một người không có việc làm sống chết bên nhau, đầu sẽ có hố, cô ta lại xúi giục vài cái, nói không chừng sẽ chia tay.
Không thể nói Quý Dương không tốt, bằng không Trịnh Giai Nguyệt sẽ không tha cho cô ta.
“Chịu khổ thì chịu khổ.” Trịnh Giai Nguyệt vẻ mặt không sao cả, ngược lại còn ôn nhu mở miệng, “Tóm lại A Dương sẽ không để mình ăn quá nhiều khổ, anh ấy nói anh ấy sẽ vất vả một chút.”
Chỉ cần thoát khỏi Quý gia, cô tình nguyện theo anh chịu khổ.
“Cũng đúng thôi, Quý Dương thương cậu như vậy, khẳng định không làm cậu chịu khổ.” Ninh Văn trêu ghẹo, “Cậu nói xem, cùng hắn ở bên nhau có khi nào cậu chịu ủy khuất quá đâu, chính là nắm chặt tâm hắn rồi.”
Lời thổi phồng thường ngày cô ta nói không ít, há miệng liền có thể nói ra.
Tự nhiên Quý Dương là một người đàn ông tốt, vẫn là một người tương đối thành thật có trách nhiệm, cô ta đã sớm coi trọng, chỉ cần ngủ cùng sinh đứa con, cô ta tin có thể nghênh ngang vào nhà, đến lúc đó Trịnh Giai Nguyệt liền chờ thương tâm muốn chết đi.
Ninh Văn mỗi lần nhìn thấy cô nói đến Quý Dương đều là một bộ dạng xấu hổ thì cảm thấy chán ghét, thế nào cũng phải cho cô nếm thử cảm giác bị mình đoạt mất đàn ông! Xem cô còn có thể cao cao tại thượng mà bố thí mình không!
Nhưng Quý Dương hiện tại đã rời khỏi Quý thị, cô ta lại có điểm do dự, rốt cuộc Quý Vĩ mới là người thừa kế danh chính ngôn thuận của Quý gia, đối phương lại đối với cô ta rất tốt, nếu bản thân nguyện ý, ngoắc tay là được.
“Đừng nói bậy.” Biểu cảm Trịnh Giai Nguyệt thu liễm lại một chút, nghiêm túc nói: “Mình tiếc cho một người phấn đấu như A Dương, phòng làm việc của mình cũng sắp khai trương, sẽ không kéo chân anh ấy.”
Ninh Văn giật mình, nhất thời không có gì để nói, chỉ có thể cười gượng.
Trịnh Giai Nguyệt học chuyên ngành thiết lế, từ nhỏ đã học hội họa, bản lĩnh cũng tốt, nhưng mà cô ta cũng thực khinh thường, nếu từ nhỏ cô ta cũng được học mỹ thuật, so với cô sẽ càng ưu tú hơn!
“Mình nghe nói mỗi tháng Quý thị đều sẽ có thực tập sinh mới, biểu hiện không tốt liền mất đi tư cách, đào thải rất khốc liệt, Ninh Văn cậu phải thể hiện cho thật tốt.” TrỊnh Giai Nguyệt thật lòng nhắc nhở.
Ninh Văn cười đến càng cứng đờ, “Mình biết.”
Cô ta là vì kéo quan hệ mà đi vào, thích lấy Quý Dương ra để áp chế người khác, rất nhiều người đã bất mãn, giờ anh cũng không còn nữa, tuần sau chính là công bố danh sách thường niên, cô ta không khỏi trở nên thấp thỏm.
Chẳng lẽ cô ta phải ép mình đến với Quý Vĩ?
Nhưng nghĩ lại, Quý Dương cùng lắm chỉ là một đứa con hoang, lúc này cái gì cũng không có, nếu cô ta đồng ý Quý Vĩ, còn không phải đem Trịnh Giai Nguyệt gắt gao đè dưới lòng bàn chân sao?
“Sắp đến giờ ăn cơm rồi, Giai Nguyệt, mình mời cậu đi ăn cơm? Ngày hôm qua đi dạo phố mình đã muốn mời cậu ăn cơm, chính là cuối cùng cậu đi trước.” Ninh Văn làm bộ vô tình đề cập đến việc hôm qua.
Lễ phục đương nhiên là cô ta muốn, ăn mặc đẹp một chút, ai quy định cô ta ở bên Quý Vĩ thì không thể chơi tình yêu ngầm với Quý Dương?
Trịnh Giai Nguyệt còn ở đây, Quý Dương không phải sẽ không dám quang minh chính đại mà ở bên cô ta không phải sao?
Lén lút cũng rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đàn ông còn không phải là loại đức hạnh này sao?
“Tối hôm qua mình có việc.” Trịnh Giai Nguyệt cũng sẽ không nhiều lời việc của Quý Dương với Quý gia, biểu cảm xin lỗi, “Thật ngại quá, lát nữa mình không rảnh, A Dương tới đón mình, chúng mình cùng đi rạp chiếu phim.”
Nói xong cũng không đề cập chút nào đến lễ phục.
Ninh Văn cười trừ, “Vậy lần sau đi, mình nhớ là trên tầng cửa hàng thiết kế lễ phục kia có một cửa hàng mới khai trương, hương vị thực không tồi.”
Cô ta cũng không tin lúc này Trịnh Giai Nguyệt không phát hiện!
Trịnh Giai Nguyệt cúi đầu mình tin nhắn Quý Dương gửi đến cho mình, gương mặt nhiễm sắc đỏ, thẹn thùng cắn cắn môi dưới, một hồi sau mới nói, “Có phải cửa hàng lẩu thịt bò không? Hôm qua mình cùng A Dương đi rồi, vị thịt bò cũng ngon, hơi cay, cậu ăn sẽ phát hỏa đấy.”
Ninh Văn: “!!!”
Tức giận đến ngực cũng đau như bị bỏng.
“Khẳng định không có cay, không phải cậu thích ăn cay sao? Cậu thích là được, mình sao cũng được.” Cô ta sắp không duy trì nụ cười nổi nữa.
“Mình sắp tới tháng rồi, đi ăn thế nào A Dương cũng đánh mình.” Trịnh Giai Nguyệt lắc đầu, suy nghĩ nói: “Nếu không, lần sau tớ mời cậu đi ăn món thanh đạm.”
Cái hành vi này trong mắt Ninh Văn biến thành khoe mẽ ân ái, trong lòng thầm đem Trịnh Giai Nguyệt ra chửi rủa ngàn lần, còn không phải có đàn ông thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người? Vội vàng khoe mẽ như vậy.
Ninh Văn chính là tức giận, nhưng cũng không dám nhiều lời, vẫn là muốn duy trì hình tượng bạn tốt với Trịnh Giai Nguyệt.
Cô ta nhìn Trịnh Giai Nguyệt xuống lầu, hàm răng cắn chặt đến mức phát ra tiếng, đôi mắt tràn đầy hận ý cùng ghen ghét, nhìn cô gái dưới lầu chạy về phía người đàn ông đẹp trai mà ôm ấp.
Anh không để ý đến cô ta, cúi đầu không biết nói gì đó, chọc cô gái ngẩng đầu cười, ngọt ngào thoải mái, vẻ mặt hạnh phúc, thật khiến cô ta đau mắt.
Ngón tay thon dài của Ninh Văn đâm vào lòng bàn tay, lại không cảm nhận được đau đớn.
Cô ta sẽ không thừa nhận bản thân mình hâm mộ, hết thảy những thứ này, về sau cô ta sẽ có được, người đàn ông tên Quý Dương, sớm hay muộn cũng là của cô ta, mà Trịnh Giai Nguyệt sẽ chỉ trở thành đồ ngốc bị cô ta lợi dụng!