Triệu Bân liền đứng yên tại chỗ, ngẩng đầu nhìn bầu trời, hai mắt sáng ngời. Hắn chỉ lo khôi phục đồng lực mà quên quan sát hiện tượng thiên văn, ngày nào hắn cũng nhìn vì hắn đang chờ ngày mưa dông, đó sẽ là thời cơ để tăng tiến thêm một bậc nữa, chỉ cần có cơ duyên là có thể lập tức phá vỡ cảnh giới, đêm nay chính là thời cơ thuận lợi.
“Đến đúng lúc lắm!”
Tiếng Triệu Bân vang lên, hắn lao thẳng lêи đỉиɦ núi.
Đồng thời, hắn cũng vận hành tâm pháp Thái Sơ Thiên Lôi quyết, chỉ chờ tia sét đánh xuống.
Uỳnh!
Sấm sét nói đến là đến, cả người hắn liền bốc lên khói đen.
May là Triệu Bân, nhưng nếu đổi lại là người bình thường đã bị sét đánh cho không còn gì rồi.
“Đến nữa đi!”
Triệu Bân khàn giọng hét lớn, không ngừng vận hành Thái Sơ Thiên Lôi quyết.
Sấm sét cuồng bạo đánh xuống đợt sau mạnh hơn đợt trước, toàn thân Triệu Bân bị sấm sét đánh bị thương, từ xa nhìn tới sẽ giống như một người sét! Cũng may không ai đi ngang qua, nếu như nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ kinh sợ, đừng nói là cảnh giới Địa Tạng, dù là cảnh giới Thiên Võ thì cũng không dám làm như thế này!
“Phá, phá vỡ cho ta!”
Triệu Bân gào thét, đây là tiếng gào thét từ tận linh hồn.
Giữa cảnh giới Chân Linh đỉnh cao và Huyền Dương có một rào cản, phá vỡ nó liền có thể tiến lên cảnh giới mới.
Triệu Bân đánh sâu vào từng chút, giống như đâm vào tấm thép, chẳng những không thể đột phá, ngược lại còn gặp phản phệ, hơn nữa đợt sau còn mạnh hơn đợt trước, hắn phun ra từng ngụm máu tươi, còn không thể đứng vững được.
Theo như lời Nguyệt Thần, nội tình của Triệu Bân quá hùng hậu, chính vì quá hùng hậu, nên muốn đột phá lại càng khó hơn. Cùng là cảnh giới Chân Linh đỉnh cao nhưng hắn thăng cấp khó hơn người ta gấp mười lần.
“Phá cho ta!”
Khóe miệng Triệu Bân không ngừng chảy máu, hai mắt đỏ ngầu.
Khó lắm mới có sấm sét, đây là cơ duyên và cũng là may mắn, hắn không tin mình không thể thăng cấp lên Huyền Dương.
Con người mà! Phải tin vào chính mình!
Nhưng có lẽ ông trời không muốn cho hắn toại nguyện.
Cơn mưa dông này, đến nhanh đi cũng nhanh.
Phụt!
Triệu Bân phun ra một ngụm máu tươi, không biết là vì bị thương hay là vì tức. Sao lại keo kiệt như vậy? Chỉ cần thêm mười mấy đợt nữa là hắn thành công rồi. Giờ thì hay rồi, hậu lực không đủ, một đợt tấn công mạnh mẽ này cũng không thể phá vỡ cảnh giới kia, vì thế, hắn cũng phải chịu không ít phản phệ.
“Phục ông rồi đấy!”
Triệu Bân mắng, lại đi xuống núi, đi thẳng đến thành Yên Vũ.
Người bị sét đánh, mà vẫn còn nhảy nhót tưng bừng như hắn quả thật rất hiếm.