Đông Hoa

Chương 2

Người đàn ông nhìn kĩ lấy khuôn mặt Mộc Nghi, ngón giữa và ngón áp út của bàn tay đã đi sâu vào nơi âʍ ɦộ của nữ nhân, tốc độ càng lúc càng nhanh dần. Mộc Nghi nằm trên giường không ngừng thở gấp, tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ phát ra vang vọng cả một căn phòng rộng lớn. Ánh trăng bên ngoài phản chiếu lên tấm thân mát rượi của cô, sự hưng phấn đã dường như đạt đến cực đỉnh.

Cảm thấy cơ thể dưới thân anh sắp sửa co giật, anh nhanh chóng rút ngón tay ra, thân thể có hơi né tránh một chút. Từng giọt nước trăng trắng không ngừng ào ạt ra khỏi âʍ ɦộ nữ nhân, sơ ý mà dính vào đũng quần của người đàn ông, nhưng anh chẳng mảy may để ý đến, vẫn duy trì đôi mắt nhìn gương mặt ửng đỏ trong cơn sung sướиɠ ấy, không khỏi cảm thấy hài lòng.

Mộc Nghi xấu hộ che lấy hạ thể, rươm rướm nước mắt mê ly nhìn người đàn ông đang chuyên chú nhìn mình: "Thần..."

Tiếng kéo khóa quần vang đến, Mộc Nghi cảnh giác, hai tay nắm chặt ra giường chịu đựng cái cảm giác như bị rách toạt dưới hạ thể, đau đớn lắc đầu. Người đàn ông di chuyển phần thắt lưng, nhịp ra vào không nhanh không chậm nhưng cũng đủ khiến nữ nhân dưới thân phải phát ra tiếng khóc nứt nở.

Anh nhíu mày: "Không chịu đựng nổi thì..."

"Không!" Mộc Nghi giữ lấy thắt lưng anh, lắc đầu: "Em rất sướиɠ, Thần... cho em."

Cô có chết thì cũng không thể từ bỏ cơ thể tràng trề sinh lực này của hắn, mặc dù "của anh" rất lớn, nhưng tất cả cô đều chấp thuận được, chỉ mong là sau cơn say tình ngày hôm nay, cô... sẽ không "bị" rời khỏi anh.

Cô đã phải đau đớn dạng rộng hai chân để có thể tiếp nhận từ anh, đến khi máu từ hạ thể bắt đầu chảy giọt, Mộc Nghi mới thét lên một tiếng. Đối với nam nhân kia thì vẫn duy trì suốt cả quá trình mê muội ấy mặc cho người dưới thân có cảm giác như thế nào.

Anh chính là muốn đạt được ý nguyện.

"Thần, đừng dừng lại..."

Mộc Nghi nắm lấy cánh tay anh, dịch từ âʍ ɦộ rỉ giọt ra nhiều cả tấm ra giường, nhờ đó mà cơ thể cô mới lấy lại được sức lực, tinh thần hăng hái bắt đầu quay trở lại. Cô lại muốn được nhiều hơn.

Màn đêm đã dần tối đến, những ngôi sao trên trời đã dần lụi mất, mấy đám mây vô tình ấy đã sắp muốn nuốt chửng Mặt Trăng tròn kia, tất cả mọi thứ, ngay cả thành phố chập chờn ánh đèn neon náo nức cũng phải lịm đi, được phủ lên bởi màn đêm u ám. Nam nhân khoác trên người là áo choàng tắm màu đen tuyền, đứng bên cửa kính sát đất mà nhìn về nơi xa xăm, dưới ánh trăng bị che khuất là cả một khung cảnh lạnh như băng, ngay cả trên người nam nhân cũng toát lên vẻ bí hiểm.

...

"Đừng! Vương phu nhân, xin người... Tôi đang mang thai, xin cô..."

Sau lưng là một hồ bơi rộng sâu bốn mét, trên ban công căn biệt thự tầng hai, một người phụ nữ đang mang thai lớn không ngừng van xin nài nỉ, bước chân cô rất loạng choạng, hạ thể không ngừng chảy máu.

"Cô không nên tồn tại trên cõi đời này. Là do cô gϊếŧ anh ấy, cô phải đền mạng..."

Kẻ tiến người lùi, người phụ nữ mang thai một tay đỡ bụng bầu lùi từng bước một, ánh mắt cô chứa đầy sự sợ hãi nhìn người con gái trước mắt chỉ trạc tuổi trăng tròn. Người con gái đó khuôn mặt không biến sắc, càng ngày càng tiến tới, cánh tay từ từ duỗi ra, một lực đẩy nhẹ lập tức cơ thể người phụ nữ ngã về sau rơi xuống nước. Chứng kiến cảnh con người chống chịu với dòng nước lạnh trong đêm, nụ cười trong trẻo của người con gái càng hiện rõ, khoé môi nhếch lên đầy gian tà:

"Người còn sống lập tức dìm cho đến chết mới thôi."

oOo

Một trái tim còn sống

Một thai nhi chưa chào đời

Xương cốt rải rác khắp cánh đồng hoa hồng đỏ như máu

Sẽ ngăn cách họ hai thế giới

Cho dù có tương phùng cũng chỉ là người lạ