Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hoàng Đồ

Chương 29: Diễm Luôn Luôn Lương Thiện Chính Nghĩa!

Bọn hắn không kịp nói nhiều, liền trơ mắt nhìn đại hỏa chậm rãi đem thân thể của mình nuốt chửng.

Cửa đã bị đóng lại, ngăn cách bóng hình nữ nhân kia.

Trong đôi mắt của bọn họ nhiễm lên tia hận ý, nhưng cũng không còn cách nào vì bản thân mình chưa làm được chuyện gì, thậm chí không kịp nói một câu di ngôn, cũng không cách nào biết được bản thân mình hối hận nhiều hơn hay hận ý nhiều hơn vào lúc này…

Là hối hận mình không nên làm chuyện này hay là hận nữ nhân đáng chết kia...



Nhưng những chuyện này không còn quan trọng, trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào, Dạ Mị cũng không thèm để ý.

Nàng sau khi ra cửa, nhìn mấy hài tử kia. Hỏi bọn họ: "Nhà các ngươi ở đâu?"

Có hài tử còn đang ngốc, ánh mắt ngu ngơ, nhìn chăm chú vào hư không. Có hài tử chỉ biết khóc, nói không ra lời.

Bây giờ Dạ Mị rất muốn đi đem cái tên nhi tử Tri phủ thiên đao vạn quả, nhưng bây giờ những hài tử này mới là quan trọng nhất, nàng nhìn mấy tên tiểu lâu la đứng ở cổng, lạnh giọng phân phó: "Đi tìm y phục của bọn họ tới đây, đừng nghĩ đến việc chạy nếu không các ngươi sẽ chết giống như bọn hắn!"

Dạ Mị nói xong, quay đầu nhìn thoáng qua gian phòng đang bốc cháy.

Trang phục của những hài tử đã sớm bị những tên súc sinh kia kéo rách. Dưới mắt không có ai khác ở đây, nàng muốn đích thân đem những hài tử này đưa về nhà mới có thể yên tâm.

Mấy tên lâu la nhìn trong phòng dấy lên ngọn lửa lớn rừng rực, biết nàng gϊếŧ người, lập tức dọa đến suýt nữa tè ra quần, ai nào còn dám không theo nàng thế là bọn hắn nhanh chóng đi mua cho đám hài tử y phục mới.

Dạ Mị mang theo đám hài tử ra đầu biệt viện, đi xa hơn hai mươi mét rời xa phòng đang cháy kia, miễn cho đám hài tử bị khói hun đến.

Tên nhi tử Tri phủ, sợ cũng là vì làm điều phi pháp cho nên mới đặc biệt ở một viện tử xa xôi, đến mức cháy rồi cũng không ai phát giác, lại không có người tới cứu lửa.

Dạ Mị nhìn những hài tử này, nàng rất không am hiểu dỗ dành người khác, trong miệng cũng nói không ra được ôn nhu nào nên chỉ đành ôm đám hài tử.

Thẳng đến những tên kia đi mua trang phục trở về, Dạ Mị cho đám hài tử mặc xong quần áo, ánh mắt đám nhóc mới chậm rãi có tiêu cự.

Hài tử có chút sợ hãi, lúc này mới bổ nhào vào trong ngực nàng, bắt đầu khóc lên.

Nàng rất luống cuống, không biết làm sao quan tâm tới bọn nhóc, chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt ve đầu của bọn chúng...

Nhưng Dạ Mị không biết, tâm hồn năm hài tử này đã chịu đủ sự tàn phá, chỉ cần có một tia ấm áp, sau này bọn hắn lớn lên trong lúc đang sợ hãi thế gian tăm tối, độc ác đồng thời cũng giữ lại một phần tâm địa lương thiện kia.

Dạ Mị quay đầu, nhìn những đám lâu la kia một chút, lạnh giọng hỏi: "Các ngươi biết nhà của bọn hắn ở nơi nào không?"

"Không..." Có tên đang định nói không biết, nhưng nhìn sắc mặt Dạ Mị, hắn ta lập tức sợ hãi, "Biết... Biết!"

Kỳ thật thiếu gia bắt những hài tử này, đều đã để cho bọn hắn theo dõi qua, tất cả đều là những hài tử có dáng dấp đẹp mắt xung quanh đây, cho nên những hài tử này nhà ở nơi nào, bọn hắn hoàn toàn đều biết.

Dạ Mị đứng lên, nắm tay đám hài tử: "Mang ta đi!"

...

Nàng dưới sự chỉ đường của những tên lâu la kia kia, đưa những hài tử này về nhà.

Nhưng lại không biết, trên nóc nhà cách đó không xa, có một đôi mắt tà mị nhìn chăm chú vào bóng lưng nàng.

Nội công của hắn cao thâm, hắn muốn che giấu thì nàng tự nhiên cũng khó mà phát giác ra được. Hắn nhìn lướt qua trạch viện đang bốc cháy, ưu nhã cười ra tiếng, chậm rãi nói: "Không tệ, đích thật là hành hạ, rất hợp với khẩu vị của Bản điện hạ!"

Ngọc Vĩ bên cạnh lặng lẽ liếc qua điện hạ nhà mình.

Hắn biết lúc điện hạ là còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp, cô nương kia nói mình quen thuộc cách hành hạ cho đến chết.

Ngọc Vĩ quét điện hạ một chút, hỏi thăm: "Điện hạ, ngài chuẩn bị giúp cô nương kia sao?"

Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, ưu nhã sửa sang lại tay áo mình một chút, sau đó chậm rãi đuổi theo bước chân Dạ Mị.

Hắn phong thái trác tuyệt, giọng nói dễ nghe, chậm rãi nói: "Ngọc Vĩ ngươi biết, Diễm luôn luôn chính nghĩa lương thiện, không quen nhìn gian ác ô uế trên đời này, cho nên nếu như nàng cần Diễm tương trợ, Diễm đương nhiên sẽ ra tay!"

Ngọc Vĩ: "..."

Điện hạ ngài nói những chuyện ma quỷ này chính ngài tin được sao?

Một tháng trước bệ hạ giận dữ mắng điện hạ không có một tý lòng chính nghĩa nào...

Điện hạ nói, chính nghĩa là từ dành cho những tên muốn làm anh hùng lấy ra lừa gạt đám ngu dân, chỉ có người ngu mới để ý.

Làm sao hôm nay, điện hạ bỗng nhiên nói mình chính nghĩa lương thiện? !

Nhìn sang bóng lưng điện hạ nhưng cũng không dám nói chuyện, tranh thủ thời gian đi theo.

Đi chưa được mấy bước.

Liền nghe được giọng nói từ điện hạ truyền đến: "Nàng rất cảnh giác, ngươi cẩn thận một chút, không nên để nàng phát hiện."

Ngọc Vĩ lập tức nghiêm mặt: "Vâng! Điện hạ yên tâm!"

Võ công của Ngọc Vĩ hắn mặc dù không phải số một số hai, nhưng chuyện che giấu bản thân mà so với cao thủ tuyệt đỉnh cũng không kém được bao nhiêu, hắn mới không có bị cô nương kia phát giác, nhưng điện hạ đã nhắc nhở nên hắn muốn càng thêm cẩn thận...



Dạ Mị đem những hài tử kia đều đưa về nhà.

Phụ mẫu đám hài tử, lúc đầu đều không dám tin, nhìn vẻ mặt đang sợ hãi của những tên lâu la kia, mới tin tưởng Dạ Mị là người tốt, là thật cho bọn hắn đem hài tử cứu về rồi.

Phụ mẫu của đám hài tử này đều khóc quỳ xuống cảm tạ Dạ Mị.

Nói bọn hắn đã tìm khắp địa phương, cũng đã đi Tri phủ phủ đệ nhưng đều bị đánh trở về. Vài đôi phụ mẫu trên người đều bị đánh có nhiều vết thương.

Nàng không nói lời an ủi nào, chỉ lạnh lùng nói: "Yên tâm, chính nghĩa cuối cùng rồi sẽ đến, bọn hắn đều sẽ trả giá đắt!"

Nếu như bình minh tới tới chậm, nàng sẽ cố gắng có thể sớm kết thúc trong đêm tối.

Phụ mẫu đám hài tử nhìn ánh mắt của nàng đều phảng phất như mình đang nhìn thần linh cứu thế.

Nàng cũng không để ý, thẳng đến khi đưa Tiêm Tiêm về nhà, phụ mẫu Tiêm Tiêm đều đã trở về, trông thấy Tiêm tiêm đều khóc rống lên, thiên ân vạn tạ cảm kích Dạ Mị, bọn hắn đã không dám cầu xin gì khác, chỉ ôm hài tử, khóc nói: "Còn sống liền tốt, còn sống liền tốt!"

Chờ bọn họ cảm xúc ổn định.

Dạ Mị hỏi bọn họ: "Cửu Hồn đâu?"

Mẫu thân Tiêm Tiêm lau nước mắt, khóc nói: "Vị tiểu công tử nhận được một phong thư, đưa chúng ta về liền đi, hắn nói ngươi không cần chờ hắn, hắn làm xong việc sẽ trở về tìm ngươi!"

Dạ Mị gật đầu, lạnh lùng nói: "Được, ta đi trước, còn có người cần vì chuyện này mà trả giá đắt!"

Nàng nói xong xoay người rời đi.

Đi tới cửa, Tiêm tiêm nhìn bóng lưng của nàng mở miệng: "Tỷ tỷ..."

Bước chân nàng dừng lại.

Tiêm tiêm khóc nói: "Tỷ tỷ , chờ ta trưởng thành, muốn làm người như ngươi, giống như một anh hùng, cứu tất cả mọi người!"

Trong lòng Dạ Mị khẽ động, chợt mũi chua xót, nàng quay người, chậm rãi đi đến trước mặt Tiêm Tiêm.

Tại trán tiểu cô nương hôn xuống.

Hai tay nàng ôm hài tử, lạnh lùng nói: "Không cần làm người như ta, các ngươi chỉ là hài tử, trách nhiệm giệt trừ tà ác là của người lớn, trách nhiệm của chúng ta, là bảo vệ các ngươi, để tương lai các ngươi có thể sống ở một thế gian không cần anh hùng ! Ta hi vọng lúc ngươi lớn lên trên thế gian này sẽ không còn người xấu như vầy nữa."

Nàng dứt lời, không còn lưu lại, quay người rời đi.

Đây là một xã hội phong kiến, một thời đại mà pháp luật không có tác dụng, nếu như vương triều này nhất định không có công nghĩa, không có luật pháp chân chính công bằng, như vậy thì nàng sẽ viết ra luật pháp mới!

Tiêm Tiêm nhìn nàng đã đi ra cửa, nàng còn quá nhỏ, nàng cũng không hiểu Dạ Mị nói cái gì.

Nhưng sau này nàng biết, tỷ tỷ đã cứu nàng, tương lai cả đời nàng vì thời đại này mà mà phấn đấu cho tất cả mọi người, thực hiện lời nói của nàng hôm nay.

...

Dạ Mị đi ra cửa chính.

Nhìn về phía những tên lâu la kia, lạnh lùng nói: "Dẫn ta đi phủ đệ Tri phủ!"