Trans: Bơ
"Đây là những gì nàng muốn. Nàng nên hưởng thụ thật nhiều."
"Hhhh, ah… Ahhhh, Ishakan…!"
Nàng hét lên phản đối, nhưng tâm trí nàng lại khao khát nhiều hơn thế.
"Ta phải lấp đầy nàng để nàng không còn nghĩ về nó trong một thời gian."
Tiếng thút thít, rêи ɾỉ bất lực vang vọng trong màn đêm yên tĩnh. Âm thanh của những tiếng va chạm cùng hơi thở nặng nề ngày càng dồn dập. Mắt nàng long lanh những giọt nước, nàng có thể lờ mờ nhìn thấy ánh trăng đong đưa trước mắt. Nàng không kìm được cắm sâu móng tay vào lưng hắn. Đầu óc nàng trống rỗng, một cảm giác sung sướиɠ khó tả bao trùm các giác quan.
"A a a, ưmmm!"
Nàng bật ra những tiếng nức nở quyến rũ, cuối cùng cũng cao trào, mật dịch không ngừng trào ra. Nàng trông đặc biệt mong manh và gợi cảm dưới ánh trăng. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, tay chân nàng không ngừng run rẩy.
Ishakan siết chặt tay, hắn không dừng lại. Hắn tiếp tục đâm gậy thịt dồi dào sinh lực của mình vào sâu hơn. Hắn liếʍ nước bọt chảy dài trên đôi môi hé mở của nàng, cắn vào má nàng và đưa ra lời tuyên bố.
"Ta sẽ lấp đầy cho đến khi nàng no mới thôi!"
***
Hai người họ đã làm điều đó bao nhiêu lần?
Nàng đã mất tất cả nhận thức về hiện thực, nàng không biết mình kết thúc ở đâu và Ishakan bắt đầu từ đâu. Sau lần thứ hai, đầu óc nàng mờ đi. Tất cả những gì còn sót lại là hồi ức mờ nhạt về sự điên cuồng của hai người, những khao khát tận sâu bên trong đã thoát khỏi gông cùm khi Ishakan vồ bắt nàng như một con thú.
Điều cuối cùng nàng nhớ là tiếng hét mê sảng của mình - sung sướиɠ đến ngây ngất. Có vẻ như nàng đã ngất xỉu sau đó. Việc tuân theo chế độ ăn khắc nghiệt của nữ hoàng khiến cơ thể nàng không chịu được là đương nhiên, nhất là sau khi trải qua một cuộc làʍ t̠ìиɦ mãnh liệt như vậy.
Nàng buộc phải nâng mí mắt đang nặng như chì. Nàng cần làm ướt cổ họng khô rát của mình.
Nước, nàng cần nước.
"…"
Đập vào mắt nàng là một mảnh vải dài được thêu hoa văn cầu kỳ đang tung bay trong gió. Nàng dần lấy lại ý thức, để ý đến mọi thứ xung quanh xung quanh. Mắt nàng hướng vào vô định như thể đang nghiên cứu những họa tiết phức tạp trên rèm cửa.
Nàng đang ở trong một căn phòng tối tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy âm thanh của làn khói mờ bay ra từ tấm lọc.
Ánh sáng bạc từ mặt trăng tròn hoàn hảo chiếu qua khung cửa. Một bầu trời đầy sao, trông giống như những viên ngọc nhỏ lấp lánh điểm xuyết qua những ô kính trong suốt.
Nàng cảm thấy có ai đó đang chạm vào tóc mình. Nàng chớp mắt, cố hiểu xem liệu đây là mơ hay thật. Hơi ấm tinh nghịch chạm vào và nhẹ nhàng lướt qua mái tóc khiến nàng yên tâm.
Sau một hồi loay hoay, nàng nhận ra mình đang nằm trên giường. Đầu nàng đang tựa vào một gò đất ấm áp và rắn chắc - nói chính xác là nàng đang gối đầu trên đùi của ai đó.
Người đàn ông dựa vào thành giường đang thư thái hút thuốc. Hắn đưa một tay đang kẹp điếu thuốc lên hút, tay còn lại để trên tóc nàng.
Hắn hít một hơi thật sâu và thở ra. Làn khói mờ ảo theo hơi thở dài của hắn tản ra trong không khí bình minh. Mùi hương dịu mát nhưng ngọt ngào thoang thoảng khắp căn phòng.
Nàng khẽ cử động sau một lúc nhìn hắn. Nàng không còn sức lực để ngồi dậy, chỉ có thể cố gắng di chuyển đầu của mình. Ngay lập tức, người đàn ông có chiếc đùi mà nàng đang dùng làm gối nhận ra. Hắn dời đôi mắt vàng đang nhìn vào ánh sáng xa xăm sang nàng.
Nàng mím môi, vỗ nhẹ.
"Nước…"
Ishakan kéo nàng lên để nàng tựa vào ngực hắn. Hắn bỏ điếu thuốc vào gạt tàn bằng đồng trên giường và đưa tay sang bàn bên cạnh lấy bình nước.
Nhìn vào đôi môi khô nẻ của nàng, hắn uống một ngụm rồi cúi xuống hôn nàng, từ từ đưa nước vào miệng nàng. Nàng vội tiếp nhận dòng nước mát lạnh lướt qua môi hắn, uống đến giọt cuối cùng. Nàng lưu luyến nhìn môi hắn, yêu cầu nhiều hơn nữa.
Ishakan lại cho nàng uống nước theo cách tương tự. Nàng cảm thấy một số giác quan của mình trở lại sau khi đã giải quyết được cơn khát. Thế nhưng, người nàng vẫn không có chút sức lực, đầu óc vẫn mơ hồ. Có cảm giác như có cây kim nhỏ đang liên tục đâm vào đầu nàng. Nhận thức của nàng bị bóp méo, tầm nhìn xoắn lại.
"Ta chóng mặt..."
Nàng ngoan ngoãn nói. Ngay sau đó, Ishakan đặt lên môi nàng thứ gì đó khi nàng đang rêи ɾỉ và lắc đầu.
"Đừng nuốt nó, chỉ để ở trong miệng nàng, trong vài giây, sau đó nhả ra… Đúng, chính là như vậy."
Khói thuốc lan tỏa trong miệng nàng. Ngay khi hương thơm mát lạnh thấm vào khoang miệng ẩm ướt của nàng, cơn đau đầu biến mất, cơn chóng mặt cũng từ từ giảm bớt. Nàng muốn nuốt, nhưng không đủ sức để làm vậy, vì vậy mà giữ lại trong miệng và nhả ra như thể đã dùng mọi nỗ lực của mình.
"Làm tốt lắm."
Hắn hôn nàng. Nàng thích cảm giác mát lạnh và mở miệng muốn nếm thử thêm chút nữa nhưng Ishakan dứt khoát từ chối.
"Không được. Quá nhiều thuốc sẽ có hại cho nàng."
Hắn nhẹ giọng từ chối lời cầu xin thầm lặng của nàng. Giọng nói trầm ấm của hắn như một bài hát ru, đưa bàn tay ấm áp che đi ánh mắt buồn bã của nàng.
"Nàng sẽ ổn ngay thôi."
Lời nói đó đã trấn an nàng một cách kỳ diệu.
Đúng, mọi thứ sẽ ổn thôi.
Nàng nhắm mắt lại, vùi trong bóng tối mà lòng bàn tay hắn tạo ra.
Cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến, dần dần, nàng lại chìm vào giấc ngủ sâu.