Tương Tư Bạn Cùng Phòng

Chương 11

Sau cao trào là sự trống trải vô tận.

Vương Nam ngồi dựa cửa, đôi tay che mặt, nước mắt trào ra từ khe hở ngón tay. Lúc này hắn chật vật cực kỳ, tôn nghiêm đều mất. Sự kiệu ngạo bị chính hắn dẫm trên mặt đất.

Hắn tự hỏi hết lần này đến lần khác tại sao hắn biến thành như thế này vì một người không yêu mình? Tự làm tổn thương chính mình, đem tôn nghiêm vứt đi. Chỉ bởi vì đã đánh cắp tình yêu sao? Vì vậy tình yêu đầy giả dối đều kết thúc không tốt đẹp, chính mình cũng gặp báo ứng.

Bùi Thanh cùng Thẩm Hoành Duệ ôm nhau. Lửa tìиɧ ɖu͙© trong hai người cũng không còn, ý thức bừng tĩnh và khôi phục lại, cũng nghe tiếng Vương Nam khóc bên ngoài, liền thấy bóng của Vương Nam dựa vào cửa.

Hai người nhìn nhau, cả hai đều thấy áy náy trong mắt nhau.

Thẩm Hoành Duệ bế Bùi Thanh ngồi trên bồn rửa tay, cúi đầu hôn trên trán cậu. Anh nói: “ Em ở trong này chốc lát, tôi đi ra ngoài giải thích.”

Bùi Thanh giữ cổ tay anh, lắc đầu. “ Cùng nhau đi, em yêu anh. Duệ ca, cho nên thời điểm thẳng thắn, chúng ta cùng nhau công khai với người khác.”

Thẩm Hoành Duệ trầm mặc trong chốc lát, gật đầu, mặc áo choàng tắm vào cho cậu. Hai người mặc vào rồi đi ra.

Vương Nam ngồi trên mép giường, hai mắt sưng đỏ, tựa như con công với bộ lông lộng lẫy bị nước mưa làm ướt nhẹp, chật vật không thôi, không còn kiêu ngạo nữa. Cái chăn bông bọc hai người lúc làʍ t̠ìиɦ rơi trên mặt đất.

Vương Nam liếc nhìn hai người.

Thẩm Hoành Duệ nói: “ Vương Nam, tôi cùng Bùi Thanh ở bên nhau.”

Vương Nam nghiến răng, cơ trên mặt co lại, hắn hung ác hỏi: “ Hai người quen nhau khi nào?”

Thẩm Hoành Duệ nhíu mày, “ Sau khi chia tay cậu.”

Bùi Thanh ngồi ở tủ TV.

Vương Nam tự giễu cười nói: “ Con mẹ nó. Hai người làm trò trước mặt lão tử, tôi đều không phát hiện được.” Hắn châm chọc nói móc: “ Thẩm Hoành Duệ, tôi cmn nhìn trúng anh điểm nào?”

Sắc mặt Thẩm Hoành Duệ không đổi, chỉ nói: “ Nếu cậu chỉ nghĩ trút giận lên tôi cùng Bùi Thanh, tôi không rảnh. Hơn nữa lý do tạo nên cục diện này chắc cậu cũng rõ.”

Sắc mặt Vương Nam càng thêm khó coi, ánh mắt hoảng loạn, “ Anh đã biết?”

Thẩm Hoành Duệ gật đầu. “ Những món quá đều không phải của cậu.”

Bùi Thanh không hiểu, nhìn Thẩm Hoành Duệ lại nhìn Vương Nam.

Vương Nam nghe thế, thờ ơ, tuy rằng buồn nhưng nhẹ nhõm. Cười chế giễu nói: “ Những món quà anh trân trọng không phải tôi tặng anh. Tôi cũng không biết của ai, lá gan người kia quá nhỏ, không dám trước mặt thổ lộ. Tôi nhân tiện giả vờ là của mình. Nhưng Thẩm Hoành Duệ, tôi thực sự thích anh.”

Thẩm Hoành Duệ mặt càng thêm khó coi, “ Không cần, tôi không thích cậu.”

Vương Nam càng thêm bị thương, dường như cũng đoán được kết quả này.

Hắn lạnh lùng nói: “ Thật xin lỗi, lừa anh, làm anh cùng kẻ lừa đảo kết giao.”

Bùi Thanh nghe đến đó, trong lòng nghi hoặc cuối cùng có một tia manh mối. Cậu phẫn nộ nhìn Vương Nam, quát: “ Cậu câm miệng.”

Cậu nhìn Thẩm Hoành Duệ, sắc mặt khó coi, trong mắt có chút may mắn, có chút không thể tin được. Run rẩy hỏi: “ Duệ ca, những món quà đó như thế nào?”

Thẩm Hoành Duệ đau lòng nhìn cậu nói: “ Một vòng cổ đan bằng vỏ ốc biển và một cái khăn quàng cổ.”

Mắt Bùi Thanh ươn ướt, mang theo giọng mũi hỏi: “ Ốc biển đan bằng cỏ gì, khăn quàng cổ màu gì?”

Thẩm Hoành Duệ nói: “ Lục căn thảo, khăn quàng cổ là màu đỏ.”

Quả nhiên! Bùi Thanh cho rằng Thẩm Hoành Duệ đã ném đi, bởi vì cậu chưa bao giờ thấy món quà đó trên giá sách trong phòng của Thẩm Hoành Duệ. Nhưng sau hàng vạn lần nghĩ lại và tự nhủ phải buông bỏ tình yêu vô vọng này, cậu chưa bao giờ nghĩ sự thật như thế này.

Bùi Thanh hung hăng lau nước mắt, nói: “ Anh thích chủ nhân món quà đó sao? “

Thẩm Hoành Duệ nói: “ Ngay từ đầu đã đợi chủ nhân xuất hiện.”

Bùi Thanh nghe thấy vậy đột nhiên chạy tới trước mặt Vương Nam, sắc mặt dữ tợn tát hắn một cái. “ Vương Nam, tôi thao cmn cậu.”

Vương Nam bị cậu tát một cái, có chút ngốc, nhưng không đánh trả. Hắn cười một cách điên cuồng, mang theo kɧoáı ©ảʍ đắc ý trả thù.

Thẩm Hoành Duệ kéo Bùi Thanh, xách cổ áo cậu: “ Em thao ai hả?”

Vương Nam chỉ vào cửa, cao ngạo nói: “ Chúng ta cũng không có tư cách đạo đức chỉ trích ai. Cút cho tôi.”

Thẩm Hoành Duệ thu dọn ba lô của mình và Bùi Thanh.

Thẩm Hoành Duệ cùng Bùi Thanh ngồi trên xe, Thẩm Hoành Duệ nói: “ Thực xin lỗi, làm em chịu uỷ khuất.”

Bùi Thanh như cũ bi phẫn, tức giận còn sót lại chưa tiêu. Nhưng Thẩm Hoành Duệ không có tội, Bùi Thanh hỏi: “ Duệ ca, khi nào anh phát hiện món quà đó không đúng?”

Thẩm Hoành Duệ nói: “ Nửa năm trước, trong vòng bạn bè tôi đăng một video một con ốc biển . Lúc ấy có chút hoài nghi, sau Vương Nam lỡ miệng nhưng cậu ta không chú ý.”

Bùi Thanh ánh mắt chờ đợi nhìn Thẩm Hoành Duệ, truy vấn: “ Vậy anh lúc ấy có phải hay không…..?”

Thẩm Hoành Duệ áy này nhìn Bùi Thanh, trấn an sờ sờ mặt cậu. “ Thực xin lỗi, lúc cùng Vương Nam cảm giác không tệ lắm, người khác nhiệt tình và cởi mở hơn, tuy rằng cũng không thực sự thích, nhưng ở chung không tệ, tương đối tự do. Sau này phát hiện cậu ta gạt tôi, cảm giác từ từ phai nhạt.”

Ánh mắt Bùi Thanh chậm rãi ảm đảm xuống dưới nhưng ánh sáng của những con đom đóm từ từ tụ lại.

Thẩm Hoành Duệ tựa lưng vào ghế, “ Sau lại phát hiện bên cạnh có một tiểu khả ái, chỉ là hơi gầy, trong lòng không tự chủ được chút nào, liền đề nghị chia tay Vương Nam, cậu ta không đồng ý, chung cùng phòng ngủ, vì không quá khó coi cũng không lộ ra. Nhưng bạn bè tôi đều biết. Chỉ là họ không nói.”

Nước mắt Bùi Thanh chảy xuống, nức nở nói: “ Mỗi lần em thấy hai người cùng một chỗ, em rất khổ sở.”

Thẩm Hoành Duệ bế cậu khoá trên đùi, “ Tôi tới quá muộn.”

Bùi Thanh ôm cổ anh, “ Không muộn, chỉ cần Duệ ca thích em, lúc nào cũng không muộn.”

Thẩm Hoành Duệ nhìn thời gian, nói: “ Chúng ta trở về.”

Bùi Thanh gật đầu: “ Đến chỗ dừng chân nghỉ ngơi, chúng ta đổi tay lái.”

Thẩm Hoành Duệ gật đầu nhưng anh căn bản không dừng lại, trực tiếp lái xe đưa Bùi Thanh về thẳng nhà.

Lúc tới nhà đã 4 giờ, cả toà nhà tối đen như mực, bên ngoài không có bóng người.

Bùi Thanh có chút buồn ngủ, Thẩm Hoành Duệ đau lòng sờ mặt cậu, nói: “ Đi lên đi.”

Đôi mắt Bùi Thanh có chút sưng, “ Anh đi lên với em, tối nay ngủ tạm lại đây, anh cả đêm không ngủ, lại lái xe ban đêm.”

Thẩm Hoành Duệ cười nói: “ Em không rõ sức lực của tôi sao? Ngoan, đi lên đi.”

Bùi Thanh vẫn luyến tiếc, ôm cánh tay anh làm nũng. “ Lão công, cùng em đi lên, anh không muốn ngủ trên giường hằng ngày em ngủ sao?”

Thẩm Hoành Duệ lần đâu nghe thấy tiếng lão công lúc không làm, tâm tình nhẹ nhàng lay động, xác thực tò mò phòng của Bùi Thanh.

Bùi Thanh nhìn anh động lòng, nhảy xuống xe chạy đến mở cửa ghế điều khiển, bắt lấy tay Thẩm Hoành Duệ, “ Lão công, lên với em.” Lại làm nũng, quân lính phòng thủ trong lòng tan rã, lùi lại, bế Bùi Thanh đi lên.

Bùi Thanh mở cửa, kéo Thẩm Hoành Duệ vào nhà. Trong phòng đen như mực, Bùi Thanh bật đèn ngoài hành lang. Động tác hai người rất nhẹ, không hề có ý định đánh thức mẹ.

Bùi Thanh tìm đại đôi dép màu hồng phấn cho anh, “ Đây là dép lê mới đó, cho anh mang.”

Thẩm Hoành Duệ chật vật nhìn đôi dép màu hồng, thật sự muốn đi chân trần. Nhưng cuối cùng Thẩm Hoành Duệ, một anh trai ngầu lòi bị Bùi Thanh kéo vào phòng, chân mang dép màu hồng trong sự mong đợi của cậu.

Bùi Thanh còn lấy điện thoại ra chụp lại.

Bởi vì Thẩm Hoành Duệ không thích lộ mặt nên cậu đành dán một con thỏ lên gương mặt tuấn tú của anh.

Đôi dép màu hồng, Thẩm Hoành Duệ đã chịu không được, huống chi thêm cái sticker màu hồng.

Bùi Thanh lấy bộ đồ ngủ ra, nói: “ Lão công, chúng ta cùng nhau tắm rửa.”

Thẩm Hoành Duệ vừa có ý định này, vứt đi đôi dép lê, ôm Bùi Thanh vào phòng tắm. Hai người đều có chút mệt mỏi, chỉ đơn thuần giúp đối phương tắm rửa, không làm cái gì khác.

Bùi Thanh rũ bỏ dép lê, bay lên giường, ôm lấy eo và bụng Thẩm Hoành Duệ, tay sờ sờ cơ bụng và cơ ngực anh. “ Duệ ca, giường em có thoải mái không?”

Thẩm Hoành Duệ gối cánh tay cười cười, “ Có mùi hương của em.”

Bùi Thanh nói: “ Mùi như thế nào?” Cậu cúi đầu ngửi, chỉ thoang thoảng mùi nước giặt.

Thẩm Hoành Duệ nói: “ Mùi sữa.”

Bùi Thanh hừ một tiếng, hai tay chống ở cơ ngực anh, cúi xuống. “ Hôn một cái rồi đi ngủ được không a?”

Hai tay Thẩm Hoành Duệ bắt lấy thân thể cậu, hai người tiếp một cái hôn ướŧ áŧ.

Sau khi kết thúc, Bùi Thanh nằm trong ngực anh thở hổn hển, “ Duệ ca, em cứ tưởng như vậy đi ngủ.”

Thẩm Hoành Duệ vuốt ve lưng cậu, “ Ngủ đi.”

Tâm tình Bùi Thanh dao động, bôn ba cả ngày, thực sự mệt đến chết. Nằm trong lòng ngực Thẩm Hoành Duệ một lát liền ngủ say.

Buổi sáng hôm sau.

Bùi mẫu đứng trước cửa phòng Bùi Thanh, “ Bùi Thanh, rời giường ăn sáng.”

Buổi sáng nàng đi ra cửa mua buổi sáng, nhìn trên tủ có hai đôi giày, một là của Bùi Thanh, đôi còn lại là của một người đàn ông. Cũng không biết đêm qua Bùi Thanh về khi nào. Bùi mẫu liếc nhìn cửa phòng Bùi Thanh, suy nghĩ mãi vẫn nên đi mua bữa sáng trước.

Bùi mẫu trở về, nhìn cửa phòng Bùi Thanh vẫn đóng chặt. Lúc nàng gõ cửa ba lần, cửa mở.

Một bóng người cao lớn đúng trước cửa, nàng sửng sốt trước dáng người trẻ tuổi này. Ngẩng đầu lên nhìn nét mặt khôi ngô của người trẻ tuổi này, tính tình hiền lành lạ thường, rất thanh khiết.

Thẩm Hoành Duệ mặc quần áo vào rồi mở cửa, lúc nhìn thấy Bùi mẫu không hề ngạc nhiên hay bối rối.

Anh bước ra khỏi cửa, nhân tiện đóng cửa chặn ánh mắt của Bùi mẫu nhìn vào. “ Chào dì ạ, con là Thẩm Hoành Duệ, là bạn học của Bùi Thanh.”

Bùi mẫu cười nói: “ Chào con.”

Đẹp trai, tâm sinh tướng, hơn nữa người trẻ tuổi này lễ phép vô cùng khiến cảm tình của Bùi mẫu dành cho Thẩm Hoành Duệ tăng lên.

“ Con là người bạn đầu tiên Bùi Thanh mang về nhà.” Bùi mẫu nói: “ Bùi Thanh không dậy nổi sao? Đứa nhỏ này sao lại lại lười như thế.” Nói xong, lại chuẩn bị gõ cửa.

Thẩm Hoành Duệ nói: “ Đêm qua, 4 giờ sáng chúng con mới về tới, a di, Bùi Thanh leo núi hai ngày, cứ để em ấy ngủ một lát.”

Bùi mẫu nói: “ Thực sự rất mệt, Hoành Duệ, lại đây ăn sáng, sáng nay dì tuỳ tiện mua điểm tâm, thích cái nào ăn nhiều một chút. Dì chuẩn bị đồ rửa mặt cho con, để trên bồn rửa tay nhé.”

Thẩm Hoành Duệ cười nói: “ Cảm ơn dì, đã làm phiền ạ. Bùi Thanh rất giống dì.” Không chỉ giống nhau mà cách hành xử cũng rất giống.

Bùi mẫu nghe xong mỉm cười tự hào.

Thẩm Hoành Duệ rửa mặt xong, ăn sáng, Bùi Thanh vẫn chưa dậy.

Thẩm Hoành Duệ đang chuẩn bị đi về, lúc tới cửa đột nhiên nói: “ Dì, con quên đồ trong phòng Bùi Thanh, con vào lấy một chút.”

Bùi Thanh kinh ngạc nói: “ Đứa nhỏ này, sao lại khách khí, đi vào lấy đi, thuận tiện xem tiểu đồ lười kia dậy chưa.”

Thẩm Hoành Duệ nghe vậy cười, kỳ thật căn bản không có quên đồ, nhưng trước khi đi, anh muốn nhìn Bùi Thanh.

Bùi Thanh ngủ đến rối tinh rối mù, sườn mặt đều in dấu. Thẩm Hoành Duệ ngồi xổm ở mép giường, “ Bé lười, tôi trở về.”

Bùi Thanh không nghe thấy gì, chép chép miệng, cứ như vậy ngủ rất sâu. Thẩm Hoành Duệ cúi đầu, hôn cậu, sau đó rời đi.

Lúc Bùi Thanh thức dậy không thấy Thẩm Hoành Duệ, nhìn vào phòng tắm kêu lên: “ Duệ ca?”

Bùi Thanh nghe tiếng đẩy cửa vào, “ Nhìn xem bây giờ là mấy giờ. Bạn học của con đã sớm về.”

Bùi Thanh mất mát vô cùng, “ Đi rồi sao?”

Bùi mẫu nói: “ Hiện tại là 10 giờ rưỡi, con nhìn xem ai cũng lười giống con.”

Bùi Thanh ngượng ngùng sờ sờ mặt, “ Mẹ ơi, con đói.”

Bùi mẫu tức giận nói: “ Không cho, nếu đói thì tự làm mỳ đi.”

Bùi Thanh thở ngắn than dài rời giường. Lầm bầm nói: “ Ba ngày nghỉ là cả một kho báu, nghỉ một tháng hận không thể đợi cắt rể và nhổ cỏ.”

Bùi mẫu nói: “ Mẹ hiện tại rất ngóng khai giảng sớm một chút, con mau trở lại trường. Ở nhà hầu hạ con, phiền thật sự.”

Bùi Thanh bị ghét bỏ, không dám nói thêm câu nào.

Từ khi chào tạm biệt ở nhà Bùi Thanh, hai người vẫn không gặp nhau, nhiều nhất là nói chuyện trên WeChat, ngẫu nhiên call video, hai người đều nhớ đối phương vô cùng.

Trước khai giảng ba ngày, Thẩm Hoành Duệ lái xe từ ngoài thành đến dưới lầu nhà Bùi Thanh.

Bùi Thanh đang nhắn tin với Thẩm Hoành Duệ. Lần cuối là cách đây hai tiếng rưỡi, Bùi Thanh xem đi xem lại nhưng Thẩm Hoành Duệ không trả lời.

Lúc Bùi Thanh định nhắn thêm một tin, Thẩm Hoành Duệ gọi điện tới, Bùi Thanh hưng phấn nhận điện thoại.

“ Bảo bối ngoan, đang ở nhà sao?” Giọng Thẩm Hoành Duệ vẫn trầm và hay như mọi khi, nhưng gợi cảm lạ thường.

Bùi Thanh lăn lộn trên giường một vòng, hưng phấn đá cái gối đầu lên. “ Ở nhà, anh đang bận sao?”

Thẩm Hoành Duệ nói: “ Không vội, em ở nhà làm gì?”

Bùi Thanh nói: “ Ở trên giường lăn lộn nha, Duệ ca, em rất nhớ anh a.”

Thẩm Hoành Duệ nói cái gì, nhưng giọng nói có chút không thực và tiếng ồn điện tử rất lớn. Bùi Thanh nghi hoặc nhìn di động, “ Duệ ca, anh đang ở đâu? Em không nghe rõ anh nói gì?”

Thẩm Hoành Duệ từ thang máy đi ra, “ Đứng trước cửa nhà em.”

Bùi Thanh kinh ngạc nói: “ Thật sự! Ngao ngao ngao!” Cậu từ trên giường bò dậy, phi một phát tới cửa, một bó hoa hồng đỏ tươi chiếm hết tầm mắt Bùi Thanh.

Bùi Thanh vui sướиɠ lại kinh ngạc nhận đoá hoa hồng. “ Sao anh đột nhiên tới đây?”

Thẩm Hoành Duệ nói: “ Bảo bối, không phải em nói muốn tôi sao?”

Đêm qua, Bùi Thanh ở WeChat nói Bùi mẫu đã đi công tác, Thẩm Hoành Duệ quyết định lái xe tới đây.

Bùi Thanh đặt hoa trên bàn, ôm cổ Thẩm Hoành Duệ, “ Em nhớ anh muốn chết.”

Thẩm Hoành Duệ nói: “ Tôi cũng nhớ em.”

Bùi Thanh ai oán nói: “ Đã năm ngày không gặp mặt.”

Thẩm Hoành Duệ bế cậu lên, “ Cho nên đến xem tiểu khả ái Bùi Thanh a.”

Ánh mắt hai người chạm nhau liền biết đối phương đang nghĩ gì.

Hai người hôn nhau khó tách rời. Chờ đến khi kết thúc nụ hôn ướŧ áŧ, hô hấp hai người không ổn định.

Bùi Thanh nhảy khỏi người Thẩm Hoành Duệ, vội vàng kéo anh vào phòng.

Vừa vào phòng, Bùi Thanh đóng cửa lại, quỳ xuống dùng mặt cọ cọ dươиɠ ѵậŧ Thẩm Hoành Duệ, cảm giác được dươиɠ ѵậŧ đã căng phồng liền cởϊ qυầи anh.

Thẩm Hoành Duệ dở khóc dở cười, “ Vào phòng cũng không được ngồi trên ghế sao?”

Bùi Thanh cách qυầи ɭóŧ liếʍ liếʍ dươиɠ ѵậŧ nói: “ Ngồi cái gì, chờ lát nữa cho anh nằm long sàng.” Cậu cởϊ qυầи lót Thẩm Hoành Duệ, đặt một nụ hôn gợϊ ȶìиᏂ lên qυყ đầυ anh, giương mắt đầy mê hoặc nhìn anh, “ Anh không muốn cái l*и của em sao? Nó thật chặt và nóng nha.”

Hô hấp Thẩm Hoành Duệ lập tức trở nên dày hơn, Bùi Thanh đạt được kết quả mong muốn, nuốt qυყ đầυ anh vào khoang miệng, mùi vị tanh làm hạ thân cậu liền ướt.

Bùi Thanh mê luyến ăn côn ŧᏂịŧ, vuốt ve phần lộ ra. Sau khi nuốt đến cực hạn, Bùi Thanh nhổ côn ŧᏂịŧ ra, đầu lưỡi liếʍ liếʍ ở đỉnh. Liếʍ được một lúc, Bùi Thanh mới giảm sự ham muốn của mình đối Thẩm Hoành Duệ.

Một bên cọ dươиɠ ѵậŧ Thẩm Hoành Duệ lên mặt mình, một bên vuốt vuốt lông mao, Thẩm Hoành Duệ bị cậu tuốt lông mao, đau đến mức phải lấy tay cậu ra, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ đâm sâu vào cổ họng cậu. Bùi Thanh ngậm chặt miệng không nhổ, ma sát qυყ đầυ của Thẩm Hoành Duệ.

Bùi Thanh định nói nhưng miệng bị chặn lại bởi dươиɠ ѵậŧ.

Bùi Thanh dùng tay đẩy đẩy bụng Thẩm Hoành Duệ, ham muốn của anh không thuyên giảm, “ Làm cái gì?”

Bùi Thanh theo bản năng hé miệng, qυყ đầυ nhân cơ hội chen vào. Thẩm Hoành Duệ nhanh chóng ra vào trong miệng cậu năm sáu phút mới rút ra.

Gương mặt Bùi Thanh đỏ ửng, ho khan không ngừng. Tức giận đánh lên đùi Thẩm Hoành Duệ. “ Anh sao lại nhanh như vậy?”

Thẩm Hoành Duệ nhướng mày, “ Em không vội?”

Bùi Thanh cảm thấy hạ thể mình, khả năng còn vội hơn Thẩm Hoành Duệ, nhưng cậu muốn chơi lỗ hậu, hôm trước cậu xem một video làʍ t̠ìиɦ, Bùi Thanh muốn thử một lần.

“ Duệ ca, em đi ra ngoài lấy đồ, chờ em.”

Thẩm Hoành Duệ cảm thấy Bùi Thanh rất dâʍ đãиɠ, tuy rằng trong nhà không có người nhưng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở phòng khách không da^ʍ thì nên gọi là gì.

Bùi Thanh lấy một viên đá từ trong tủ lạnh, rót thêm ly nước ấm. Lúc về phòng, viên đá trong khoang miệng đã tan gần hết.

Thẩm Hoành Duệ kéo Bùi Thanh ngồi trên đùi mình, Bùi Thanh vặn vẹo mông, cọ cọ côn ŧᏂịŧ anh, đặt cái ly lên tủ đầu giường, sau đó quỳ xuống.

Cậu vươn đầu lưỡi, đầu lưỡi còn viên đá nhỏ chưa tan, bị đầu lưỡi mài bóng loáng vô cùng, nước lạnh từ miệng chảy xuống đùi và bụng nhỏ Thẩm Hoành Duệ.

Thẩm Hoành Duệ không biết cậu làm gì, côn thích kích động nảy lên. Tưởng tượng một chút cảm giác, hô hấp lập tức trở nên dồn dập, ánh mắt sâu thẳm, “ Học ở đâu ra?”

Bùi Thanh nắm dươиɠ ѵậŧ anh, “ Xem video a.”

Thẩm Hoành Duệ cúi đầu hôn lên môi cậu, hấp tấp nói: “ Ngậm vào.”

Bùi Thanh cười cười, cúi đầu ngậm qυყ đầυ, cảm giác lạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh thở gấp, cơ bắp căng cứng, côn ŧᏂịŧ căng cứng hơn. Thẩm Hoành Duệ đè gay Bùi Thanh, trên tay anh gân xanh hiện ra, thô bạo, “ Dâʍ đãиɠ chết đi được, nuốt vào sâu hơn nữa.”

Bùi Thanh nhổ ra: “ Côи ŧɧịt̠ của anh bỏng chết em.”

Hai mắt Thẩm Hoành Duệ đỏ lên, cơ bắp trên người phồng lên, ấn đầu Bùi Thanh áp lên dươиɠ ѵậŧ, thẳng lưng đâm vào, “ Nhanh lên.”

Bùi Thanh vội vàng ngậm dươиɠ ѵậŧ vào trong miệng, Thẩm Hoành Duệ nhẹ nhàng lắc lư thắt lưng, dươиɠ ѵậŧ đâm sâu vào cổ họng Bùi Thanh, Thẩm Hoành Duệ thoải mái muốn chết đi sống lại, tốc độ đâm vào càng lúc càng nhanh.

Bùi Thanh bị cắm, nước mắt nước mũi đều chảy ra, tốc độ Thẩm Hoảnh Duệ càng nhanh lại tàn nhẫn, tuy rằng đã khắc chế sức lực không cắm vào toàn bộ nhưng đôi lúc sảng khoái, đâm vào cổ họng Bùi Thanh. Cảm giác lạnh khiến Bùi Thanh cảm nhận rõ thứ khủng khϊếp cậu đang nuốt là gì.

Hai mắt Thẩm Hoành Duệ chìm đắm, ngực đỏ bừng, mồ hôi chảy xuống.

Bùi Thanh nôn khan liên tục, tốn rất nhiều sức mới đẩy Thẩm Hoành Duệ ra được.

Thẩm Hoành Duệ như dã thú bị mạo phạm khi đang ăn, phát ra tiếng gào không vui, anh nắm lấy tóc Bùi Thanh ấn vào hạ thân mình.

Bùi Thanh ho khan vài tiếng, nhanh chóng nói: “ Duệ ca, từ từ.” Cậu lấy nước bên cạnh uống một ngụm, rõ ràng là nước ấm, uống vào lại nóng vô cùng. Cậu nuốt xuống, sau đó hít một hơi, ngậm dươиɠ ѵậŧ Thẩm Hoành Duệ, nuốt đến nơi sâu nhất.

Phản ứng Thẩm Hoành Duệ so với tưởng tượng của Bùi Thanh còn kịch liệt hơn, anh quả thực dùng toà bộ sức lực mới khắc chế chính mình muốn đâm mạnh bạo vào miệng cậu.

Cậu không ngừng thở dốc, hiển nhiên bị cắm đến đau. Bùi Thanh tiến sâu vào cổ họng, liếʍ liếʍ, hầu hạ đến khoang miệng trướng đau, miệng sưng lên, cuối cùng Thẩm Hoành Duệ bắn trong miệng anh,

Bùi Thanh nhanh chóng cởϊ qυầи, lúc qυầи ɭóŧ kéo xuống, mảng chất lỏng dính vào qυầи ɭóŧ, cậu ngửi mùi vị dươиɠ ѵậŧ Thẩm Hoành Duệ liền nhịn không được, chỉ muốn được chơi đùa với anh mới khắc chế được chính mình.

Hoa huyệt lầy lội, Bùi Thanh cọ cọ lên dươиɠ ѵậŧ Thẩm Hoành Duệ vài cái, dươиɠ ѵậŧ anh liền phồng lên. Bùi Thanh vội vàng nói: “ Duệ ca, tiến vào đυ. em.”

Dươиɠ ѵậŧ Thẩm Hoành Duệ cọ cọ hoa huyệt, sau đó nhắm thẳng đột ngột đâm vào.

Bùi Thanh bị thao cả người nhũn ra, duỗi tay tự chơi âm đế, bị Thẩm Hoành Duệ dùng quần áo trói cổ tay lên.

Bùi Thanh tránh thoát không được, kẹp chặt hoa huyệt, nâng cái mông lên để hoa huyệt ăn sâu gốc dươиɠ ѵậŧ, cọ cọ âm đế vào lông mao anh, nhưng như vậy giống gãi ngứa không đúng chỗ, căn bản không ngăn ngứa được, ngược lại càng lúc càng ngứa. Côn ŧᏂịŧ hẩy hẩy trong huyệt, sảng khoái nhưng ngứa âm đế khiến cậu khó chịu cực điểm.

Thẩm Hoành Duệ lật người cậu, một bàn tay bóp chặt âm đế, một bàn tay chơi miệng cậu như đang chơi huyệt. Bùi Thanh cả người rùng mình, da^ʍ thuỷ chảy bốn phía, ưỡn ngực cọ cọ Thẩm Hoành Duệ.

Thẩm Hoành Duệ bị Bùi Thanh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hành động thô lỗ hơn, âm đế Bùi Thanh sưng lên như hòn bi, miệng bị nghẹn, nước miếng giàn giụa. Hoa huyệt bị lắp đầy, qυყ đầυ đang tàn phá miệng tử ©υиɠ, đem bụng nhỏ của Bùi Thanh đỉnh ra hình dạng dươиɠ ѵậŧ.

Bùi Thanh bị chơi, cả người nhũn ra, hoàn toàn bị Thẩm Hoành Duệ điều khiển, anh muốn cậu chết, tinh thần Bùi Thanh chìm trong du͙© vọиɠ. Bùi Thanh mê đắm nhìn Thẩm Hoành Duệ, nhìn mồ hôi chảy trên mặt anh, đầu lưỡi liếʍ láp mặt anh như tẩu hoả nhập ma. Vị mặn kí©ɧ ŧɧí©ɧ Bùi Thanh, chóp mũi ngập tràn hương vị Thẩm Hoành Duệ. Hoa huyệt Bùi Thanh điên cuồng co rút lại, da^ʍ thuỷ nơi hạ thân làm ướt nhẹp lông mao Thẩm Hoành Duệ.

Thẩm Hoành Duệ chưa dập được lửa, nhưng bị Bùi Thanh kẹp lại hút, qυყ đầυ toan trướng, dươиɠ ѵậŧ nảy này lên lên, động tác cực kỳ hung mãnh dữ dội hơn những lần trước.

Bùi Thanh bị anh chơi có chút sợ hãi, cảm giác như Thẩm Hoành Duệ đâm thủng bụng mình. Bùi Thanh cầu xin liên tục, hoa huyệt không ngại ngùng mà ngậm mυ'ŧ dươиɠ ѵậŧ càng lúc càng trương phông lên.

Nước mắt Bùi Thanh chảy liên tục, “ Duệ ca, em không chịu được nữa, anh mau bắn đi.”

Thẩm Hoành Duệ bế cậu lên xếp bằng trên eo mình, nhắm ngay tiểu huyệt đâm mạnh vào.

Bùi Thanh gắt gao kẹp Thẩm Hoành Duệ, căn dươиɠ ѵậŧ vừa lớn vừa thô, không có dấu hiệu bắn. Bùi Thanh lại chảy nước, hạ thân giống như cái xô bị rỉ nước.

Thắt lưng đau, tê mỏi, “ Xin anh, bắn đi. Em bú cho anh, không được nữa.”

Thẩm Hoành Duệ đè lại vai cậu, tốc độ phía dưới nhanh đến hoa mắt. “ Ngoan, nhanh.”

Bùi Thanh cắn môi khó nhịn rêи ɾỉ, hạ thân phối hợp điên cuồng liếʍ mυ'ŧ, nhưng là “ Nhanh” của Thẩm Hoành Duệ không còn trong tầm mắt,

Cuối cùng, Bùi Thanh như con búp bê vải rách nát nằm ở trên giường. Thẩm Hoành Duệ bắn vào, nhưng thực mau chơi Bùi Thanh lần hai.

Sau khi kết thúc, Thẩm Hoành Duệ đè trên người Bùi Thanh, cậu không động đậy. Đẩy đẩy Thẩm Hoành Duệ, anh lăn một vòng, làm Bùi Thanh nằm trên người mình.

Bùi Thanh nói: “ Còn 5 ngày nữa khai giảng…….”

Thẩm Hoành Duệ đoán được cậu muốn nói gì, “ Tôi thuê phòng bên ngoài, không cần về đó, để tôi sắp xếp vài thứ.” Tránh gặp Vương Nam, có chút ngại.

Bùi Thanh gật đật đầu.

~~ HOÀN CHÍNH VĂN ~~