Bùi Thanh chuẩn bị bỏ chạy.
Thẩm Hoành Duệ dừng lại, an ủi nói: “ Không cần lo lắng, sẽ không ai nhìn chằm chằm vào camera để xem.”
Bùi Thanh nét mặt nhăn lại, “ Thật mất mặt quá đi.”
Thẩm Hoành Duệ lấy tay Bùi Thanh vòng qua ôm eo mình. “ Đi, đi bơi hạ nhiệt độ.”
Bùi Thanh há to miệng, “A ? Đi nơi nào bơi a?”
Thẩm Hoành Duệ không muốn để Bùi Thanh đi với Vương Nam, khi đến khu vực chờ đợi anh nhìn thấy bảng khu vực bơi lội nên tạm thời quyết định đi bơi, “ Phía trước, chắc sắp tới rồi.”
Bùi Thanh đảo mắt nhìn tới nhìn lui, cậu nhìn trước sau, không có người nào, trong lòng bắt đầu dấy lên tâm tư.
Hai người tiếp tục đi bộ trong vài phút, nhìn thấy được một hồ nước thiên nhiên. Hình dạng hồ giống như cái lưỡi liềm, xung quanh rừng cây rậm rạp. Một bảng cảnh cáo màu xanh và xanh lá đánh dấu khu vực an toàn giữa hồ. Một tấm biển cảnh báo được dựng ngay sát đó, “ Bơi trong khu vực quy định, không chịu trách nhiệm khi bơi ngoài khu vực.” Biển cảnh báo có phần ngông cuồng, Bùi Thanh nghĩ chính mình hoa mắt.
Hồ hoang sơ trong suốt đến mức nhìn thấy đáy có mấy con cá bơi lội chậm rì, mấy khối đá lớn nổi trên mặt nước, bề ngoài được mài đến bóng nhẵn.
Rất đẹp, nhưng không có ai.
Bùi Thanh thở dài, thời tiết mát mẻ, nơi này rất lí tưởng để tránh cái nóng, không khí trong lành ở khắp mọi nơi.
Thẩm Hoành Duệ ném ba lô dưới đất, cời bỏ áo quần ngắn tay, lộ ra thân hình mạnh mẽ, anh quay đầu hỏi: “ Em biết bơi không?”
Bùi Thanh gật gật đầu, thầm nghĩ nếu không cũng nói thành có, sao có thể bỏ lỡ được cơ hội tắm uyên ương cùng anh a.
Thẩm Hoành Duệ cười cười, ngoắc ngoắc ngón tay, Bùi Thanh đi qua. Thẩm Hoành Duệ ôm eo cậu, mượn thân cao bắt nạt bảo bối trong ngực, “ Giúp anh cởϊ qυầи.”
Bùi Thanh bĩu môi, “ Trước trả phí dịch vụ a.” Những đốm sáng từ kẽ lá phản chiếu trên mặt Bùi Thanh, khiến cậu trở nên thuần khiết và thánh thiện.
Nhưng tay cậu thật không đơn thuần. Thẩm Hoành Duệ yêu cầu cậu cời quần, cậu mở khoá quần anh, sau đó thò tay vào qυầи ɭóŧ, cầm lấy côn ŧᏂịŧ của anh. Sức nặng cùng sự đυ.ng chạm khiến cậu nheo mắt thoải mái.
Vốn tính toàn sờ vài lần rồi giúp anh cời, kết quả sờ đến nghiện, đỏ mặt thở hổn hển, hai mắt tràn đầy du͙© vọиɠ.
Cậu nhón chân lên đòi phí dịch vụ, phí dịch vụ không phối hợp. Bùi Thanh không chịu buông tay, cầm côn ŧᏂịŧ cứng ngắc không chút sợ hãi, “ Duệ ca, anh tự cởi đi.”
Thẩm Hoành Duệ nghiêng đầu, bắt lấy tay của Bùi Thanh, nhàn nhạt nói. “ Cởi ra.”
Nhìn thấy sự kiềm chế và cáu kỉnh trên lông mày của anh, do dự một chút, không dám làm trái ý anh. Cậu cởϊ qυầи Thẩm Hoành Duệ ra, sau đó ngồi xổm liếʍ bụng dưới anh như đang liếʍ vỏ sữa chua.
Cậu muốn cắn Thẩm Hoành Duệ, kết quả phần cơ bụng dưới săn chắc, không thể cắn được chút nào, lại còn bị Thẩm Hoành Duệ cười nhạo một tiếng.
Côn ŧᏂịŧ Thẩm Hoành Duệ căng phồng dưới lớp quần, Bùi Thanh nắm lấy tay Thẩm Hoành Duệ đặt bên hông anh, đầu lưỡi cách qυầи ɭóŧ màu xám, dọc theo hướng qυყ đầυ mà liếʍ.
Hai mắt Thẩm Hoành Duệ sắc bén nhìn Bùi Thanh, hô hấp có chút dồn dập, nhưng sắc mặt vẫn rất đứng đắn.
Phía dưới Bùi Thanh đã ướt không ra gì, giống như một bãi bùn. Nhưng cậu không sờ, để sự đói khát và cơn ngứa đạt tới cực đỉnh. Nếu không có chuyện gì xảy ra, cậu sẽ ăn một bữa tiệc ngon nhất trên đời.
Giọng cậu không phát ra được do hôm qua khẩu giao cho Thẩm Hoành Duệ, hiện tại đã tốt hơn một chút, nhưng rêи ɾỉ vẫn không dễ nghe, Bùi Thanh muốn kiềm chế, nhưng không thể giấu được ham muốn của mình đối với Thẩm Hoành Duệ.
Bùi Thanh liếʍ láp tinh hoàn ở qυầи ɭóŧ, cách một lớp vải đi tìm mùi tanh nồng, cậu liếʍ đũng quần phồng lên hoàn toán ướŧ áŧ, vì tác động của nước bọt mà qυầи ɭóŧ màu xám trở thành màu đen.
Thẩm Hoành Duệ lột cái áo ngắn tay của Bùi Thanh ra, không đưa tay chạm vào, chỉ lặng lẽ quan sát như đang chiêm ngưỡng một món đồ sứ tinh xảo nào đó.
Thấy qυầи ɭóŧ đã đạt hiệu quả chính mình mong muốn, Bùi Thanh hôn hôn vài cái. Sau đó ngửa đầu, “ Duệ ca, thương thương em.”
Thẩm Hoành Duệ sờ sờ miệng cậu, “ Đem qυầи ɭóŧ cởi ra liền hôn em.”
Bùi Thanh bất mãn khẽ hừ một tiếng, nhìn Thẩm Hoành Duệ, sau đó vươn đầu lưỡi hồng hào liếʍ láp eo và bụng Thẩm Hoành Duệ, đầu lưỡi chọc chọc nhẹ như đang thử nghiệm, sau đó nhẹ nhàng hướng lên trên. Eo cùng bụng Thẩm Hoành Duệ căng thẳng co rút, khẽ rêи ɾỉ một tiếng, cơ bụng căn ra rõ ràng.
Qυყ đầυ anh lọt ra khỏi qυầи ɭóŧ, Bùi Thanh thổi thổi qυყ đầυ, lại liếʍ nhẹ một cái. Sợ Thẩm Hoành Duệ nổi giận, liền cởϊ qυầи lót ra, côn ŧᏂịŧ đánh thẳng vào mặt anh. Bùi Thanh vui sướиɠ cọ cọ nó trên mặt mình, Thẩm Hoành Duệ đẩy mặt cậu ra, lui côn ŧᏂịŧ ta sau, sau đó ngã xuống nước.
Thẩm Hoành Duệ nổi trên mặt nước, anh giống như yêu quái xấu xa độc ác, lại như một mỹ nhân ngư mê hoặc lòng người. Dáng người vạm vỡ cùng cơ ngực rắn chắc làm người khác thèm nhỏ dãi, những giọt nước lấm tấm phản chiếu ánh sáng.
Thẩm Hoành Duệ hướng Bùi Thanh ngoắc ngoắc ngón tay, đôi mắt sâu như bóng ma trong bóng tối, nét mặt đẹp đến nao lòng người.
Bùi Thanh ngồi trên mặt đất quay về phía Thẩm Hoành Duệ, hai mắt ửng đỏ, một bàn tay chơi đầṳ ѵú, đem thịt non véo đến đỏ ửng, cuối cùng không kiềm chế được đưa tay xuống dưới dươиɠ ѵậŧ, chơi đùa tiểu huyệt.
“ Ân ân, hừ…..”
Thẩm Hành Duệ có thể thấy rõ đũng quần của chiếc qυầи ɭóŧ màu xanh lọt khe ướt đẫm, không ngừng chảy nước.
Anh bơi qua, hai tay đặt trên bờ. Ung dung nhìn Bùi Thanh rêи ɾỉ.
Bùi Thanh bị anh xem càng thêm hăng hái, một tay chui vào quần. Thẩm Hoành Duệ chỉ có thể nhìn cái tay ở nơi đó phập phập phồng phồng mà tưởng tượng Bùi Thanh đang làm gì.
Hạ thân Thẩm Hoành Duệ trướng đến phát đau, nhưng anh sẽ không chạm vào, anh chỉ muốn trừng phạt Bùi Thanh, tay, chân , mông, bất cứ nơi nào đều có thể.
Chân Thẩm Hoành Duệ đạp lên cột của ván qua đường, cả người hướng tới. “ Cởϊ qυầи ra.”
Bùi Thanh cũng không chịu nỗi, khó chịu đến phát khóc. Cậu tự chơi mình quá mức, hai tay không còn chút sức lực, Thẩm Hoành Duệ hiển nhiên muốn chính cậu tự làm, không có ý giúp đỡ.
Bùi Thanh run rẩy cởϊ qυầи. Cậu mặc chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng. Cậu đứng dậy, cố ý quay lưng về phía Thẩm Hoành Duệ, đem qυầи ɭóŧ cởi ra.
Tấm lưng nuột nà, xương bướm dường như có thể sải cánh bay bất cứ lúc nào, có thể dùng một tay ôm hết vòng eo, cái mông đầy đặn tròn trịa tới mức một nam nhân không thể với tới được. Tỷ lệ giữa thân trên và thân dưới gần như là tỷ lệ đạt tới hoàng kim, đôi chân dài miên man khiến nữ nhân cũng phải ghen tỵ.
Toàn thân cậu trần trụi, quay lại lạnh lùng nhìn Thẩm Hoành Duệ, thấy anh đang nhìn mình.
Bùi Thanh cười xấu xa, một tay nắm lấy mông mình, mềm mại khó tin. Cậu buông mông ra, run lên, trên đó còn lưu lại một dấu tay.
Âm thanh Thẩm Hoành Duệ khàn khàn, ra lệnh: “ Xuống nước.”
Bùi Thanh nhặt chiếc áo ngắn tay màu trắng của Thẩm Hoành Duệ, một bên chơi tiểu huyệt. Hai chân hơi co lên. “ A ~ “ Tiếng rêи ɾỉ ngắn ngủi gấp gáp khiến lòng người mơ màng. Dâʍ ɖị©ɧ theo bắp đùi chảy xuống, khúc xạ ánh mặt trời.
Độ dài áo ngắn tay của Thẩm Hoành Duệ tới bắp đùi, che hết toàn bộ cái mông, đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp. Cậu rút tay để ngăn cản thứ bị che giấu bởi đôi chân của mình, đi về phía hồ nước như bị hiến tế, hai chân run rẩy, ngứa đến không chịu nổi. Ánh mắt Thẩm Hoành Duệ nhìn đến đáng sợ, cậu run lên vì phấn khích.
Bùi Thanh ngồi qua đường băng qua, hai chân rũ xuống mặt hồ.
Sóng lấp lánh, gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ.
Thẩm Hoành Duệ là ác ma dưới nước, trên bờ là hồn ma.
Bùi Thanh run rẩy nhìn Thẩm Hoành Duệ đang lội tới. Tiểu huyệt hưng phấn chảy da^ʍ thuỷ bốn phía.
Thẩm Hoành Duệ một lần nữa ra lệnh, “ Xuống nước.”
Bùi Thanh hít sâu một hơi, ánh mắt rất dứt khoát. “ Duệ ca, anh giúp em sờ sờ.” Cậu như đang ngồi trên thớt, tách hai chân ra, tiết lộ bị mất giữa hai chân cho ác ma dưới nước. Phần dưới bóng loáng, không có lông mao, dươиɠ ѵậŧ nhỏ bé, cho dù có cương cứng cũng không lớn. Không có tinh hoàn mà thay thế đó là âʍ ɦộ của nữ nhân, rất nhỏ xanh, giờ phút này chảy đầy da^ʍ thuỷ, đỏ sưng lên.
Thẩm Hoành Duệ đi tới, đầu hướng hai chân cậu, hai người chỉ cách một cánh tay.
Âʍ đa͙σ Bùi Thanh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ chảy ra một cỗ dâʍ ɖị©ɧ. Thẩm Hoành Duệ vẫn thờ ơ đưa tay cứu rỗi, nhưng trong mắt lại lộ ra sự tàn nhẫn.
Bùi Thanh vươn tay đặt lên lòng bàn tay anh, cố ý siết chặt môi âʍ ɦộ rồi nhả, một cổ dâʍ ɖị©ɧ lại chảy ra. Nó được chủ nhân cho một nam nhân xem để thể hiện sự tinh tế và đa tình của nó.
Tay còn lại Thẩm Hoành Duệ chạm vào côn ŧᏂịŧ nhỏ đáng thương kia, sau đó trượt xuống vuốt ve nơi lầy lội như đang thăm dò. Ngay sau đó, bàn tay mạnh mẽ bị ướt nhép, dâʍ ɖị©ɧ theo đầu ngón tay chảy đến cổ tay.
Bùi Thanh sảng khoái đến mức hai chân kẹp lạ, dùng chân câu cổ Thẩm Hoành Duệ môi âʍ ɦộ muốn cắn cái tay kia.
Thẩm Hoành Duệ không cưỡng lại được, nói: “ Tách hai chân ra.”. Tựa như một vị vua tàn nhẫn nhìn thấy thứ mà mình hứng thú, thưởng thức nó. Anh dùng ngón tay cái cùng ngót tay út lột đại môi âʍ ɦộ, ngón tay còn lại ở trong âʍ ɦộ làm xằng lam bậy, hai ngón tay kẹp lấy hộŧ ɭε, một ngón tay cảm nhận được sự mềm mại của tiểu huyệt.
Bùi Thanh thấp giọng rêи ɾỉ, thoả mãn tâm lý mang theo hoa huyệt đạt cao trào nhưng sự trống rỗng về thể xác khiến nó càng thêm khao khát.
Thẩm Hoành Duệ nhìn hoa huyệt chảy ra từng luồng dâʍ ɖị©ɧ, nhìn cậu co rút cao trào. Du͙© vọиɠ ùa về, hạ thân cậu sưng tấy đau đớn, nhưng vẫn không đủ, không đủ sảng khoái.
Bùi Thanh ngứa ngáy, không màng Thẩm Hoành Duệ giam cầm, giãy giụa khóc lóc cầu xin: “ Duệ ca, cầu xin anh, đừng chơi nữa, em rất ngứa.”
Thẩm Hoành Duệ nhìn cậu, bố thí hoa huyệt đi vào một ngón tay.
Cảm giác được lấp đầy khiến đôi mắt Bùi Thanh thất thần, hơi hoảng hốt. Cảm giác nhẹ của cơn sưng tấy bỏ qua trong kɧoáı ©ảʍ.
Cậu đột ngột ngồi dậy, nắm lấy cổ tay Thẩm Hoành Duệ ngồi xuống.
Âm thanh Thẩm Hoành Duệ nghiêm khắc, “ Bùi Thanh, nếu ngón tay anh phá đi chỗ đó của em, anh khiến cho em cả đời chỉ được ăn ngón tay của anh, không có chuyện nghĩ đến người khác.” Trước sau như một bá đạo, trước sau như một độc đoán.
Bùi Thanh biết anh nói được thì làm được, uỷ khuất khóc lớn, những giọt nước mắt như đang vỡ ra.
Cậu không dám ngỗ nghịch Thẩm Hoành Duệ, cậu dùng cái miệng nhỏ ngậm lấy ngón tay thon dài, chỉ làm những động tác nhỏ lên xuống cái mông để bớt ngứa, thở không ra hơi. “ Duệ ca, cầu anh mà.” . Cậu dùng âʍ đa͙σ cắn chặt tay Thẩm Hoành Duệ, bắt lấy một tay khác của anh sờ sờ dâʍ ɖị©ɧ chảy trên đầu gối.
Thẩm Hoành Duệ hai mắt đỏ ngầu, anh rút tay ra, dùng hai ta ôm lấy nách cậu bế cậu xuống dưới.
Bùi Thanh vừa khóc vừa giật mình, “ Duệ ca, Duệ ca.” Cực kỳ uỷ khuất.
Vừa rơi xuống nước, hai chân cậu gắt gao cuốn lấy Thẩm Hoành Duệ, không cho anh đi xa phạm vi của mình.
Tay cậu hoảng sợ, nhìn côn ŧᏂịŧ Thẩm Hoành Duệ. Sự đυ.ng chạm nóng bỏng khiến toàn thân cậu run rẩy, tê dại và mềm nhũn. Bùi Thanh không quan tâm, gấp gáp không chờ nổi nắm lấy dươиɠ ѵậŧ cọ co hoa huyệt của mình, môi âʍ ɦộ bao lấy qυყ đầυ, Bùi Thanh được thoả mãn trong giây lát, trở nên khát cầu vô độ. Cậu muốn đem toàn bộ dươиɠ ѵậŧ Thẩm Hoành Duệ tiến vào trong hoa huyệt, nuốt nó vào bên trong.
Tâm cậu không thoả mãn, dươиɠ ѵậŧ không thể vào được , cậu liền dùng tay vuốt, sờ lên gân xanh, cảm thụ sự nóng bỏng, dùng ngón tay chải chải toàn bộ lôиɠ ʍυ rậm rạp đen nhánh.
Thẩm Hoành Duệ mang theo cậu hướng đến giữa hồ bơi hoang dã.
Bùi Thanh không thoả mãn với việc dươиɠ ѵậŧ chỉ ở môi âʍ ɦộ, cậu nắm lấy dươиɠ ѵậŧ, để nó đi vào âʍ đa͙σ của mình. Qυყ đầυ khổng lồ bị kẹt lại, không cách nào đi vào, nhưng đã bị bắt cóc thì không bao giờ có thể thoát được.
Hai chân Bùi Thanh cọ xát eo Thẩm Hoành Duệ, cầu xin nam nhân mà mình yêu nhất, “ Duệ ca, Duệ ca, giúp em đi.”
Một tay Thẩm Hoành Duệ nâng cái mông cậu, yết hầu nghẹn ngào nói: “ Đỡ lấy. “
Bùi Thanh cầm thứ thô lỗ nhắm ngay cửa tiểu huyệt, một dòng chất lỏng dâʍ đãиɠ được vắt ra bôi lên qυყ đầυ.
Thẩm Hoành Duệ liếʍ môi, hung ác nhìn Bùi Thanh, “ Bùi Thanh, em có sợ đau không?”
Bùi Thanh lắc đầu, “ Không sợ đâu, Duệ ca, tiến vào, em muốn ăn côn ŧᏂịŧ.”
Bàn tay Thẩm Hoành Duệ véo vào lòng bàn tay Bùi Thanh, mông vểnh về trước, thô lỗ hung mãnh mà đâm vào tiểu huyệt.
Hai người phù hợp hoàn hảo, da thịt không thể tách rời.
Thẩm Hoành Duệ cùng Bùi Thanh đồng thời phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Bùi Thanh như đứa trẻ sắp hấp hối, Thẩm Hoành Duệ là một tiếng thở dài.
Hai tay Bùi Thanh đặt lên vai Thẩm Hoành Duệ tạo ra vài vết máu sâu, hai tay cào cấu một cách co giật. Thẩm Hoành Duệ tuỳ ý để cậu cào.
Màиɠ ŧяiиɧ Bùi Thanh bị anh xé rách, côn ŧᏂịŧ trực tiếp đâm vào miệng tử ©υиɠ, bị cái miệng nhỏ nóng bỏng hút lấy. Thẩm Hoành Duệ sảng khoái gầm nhẹ.
Bùi Thanh trực tiếp cao trào, thân thể run rẩy, hai mắt trợn lên, cơ bắp co rút, một chút âm thanh cũng không thể phát ra. Chỉ biết dùng miệng dưới ăn đồ ăn.
Thẩm Hoành Duệ đợi cậu cao trào qua, anh mỉm cười, một bàn tay thưởng thức thịt lòng bàn tay mềm mại, tay còn lại trên lưng Bùi Thanh phát hoạ tiểu huyệt của cậu.
Anh quay đầu, cười nhìn người đã không còn sức lực tựa trên vai minh, “ Bảo bối ngoan, chưa ổn sao?”
Tầm mắt Bùi Thanh chuyển động, chăm chú nhìn vào mắt Thẩm Hoành Duệ. Tay trượt xuống, chạm vào nơi hai người giao hợp. Toàn bộ đều ăn hết, cậu sờ vào đám lôиɠ ʍυ, thoả mãn nở nụ cười.
“ Thật lớn nha, rất cứng.” Cậu kẹp chặt, uỷ khuất nói: “ Anh không động.”
Thẩm Hoành Duệ bị cậu kẹp chặt đến mức đau, tát một cái trên mông. Lông mày nhíu lại, “ Thả lỏng đi, vốn dĩ đã chặt, còn kẹp lại.”
Bùi Thanh sợ anh không hài lòng, vội vàng nói: “ Một khi đã ăn xong, không thể trả hàng lại!” Nói xong liền quấn chặt hai chân trên eo Thẩm Hoành Duệ.
Cậu nỗ lực thả lỏng chính mình, nhưng vô dụng, thở gấp, có điểm hoảng hốt, “ Đã đến bước này, không được buông tay.”
Thẩm Hoành Duệ bị cặp mắt vô tội kia nhìn, thầm nghĩ, vạn vật trên thế giới này kệ con mẹ nó đi, anh chỉ cần bảo bối ngoan trước mặt.
Hai tay anh nâng mông Bùi Thanh, sau lui lãi, chậm rãi thọc vào rút ra.
Bùi Thanh nghĩ rằng ăn côn ŧᏂịŧ là việc hạnh phúc nhất trên đời. Mặc dù rách màиɠ ŧяiиɧ và miệng tử ©υиɠ rất đau nhưng cảm giác được lắp đầy vô cùng thoã mãn, kể cả tinh thần và thể xác, cơn đau không đáng kể, thậm chí những cơn đau này còn khiến cậu thoải mái.
Cậu ăn côn ŧᏂịŧ của nam nhân mình yêu, tận hưởng bữa ăn, và được nam nhân của cậu ôm chặt vào trong ngực.
“ A… A…Ân ~~ “ Mũi Bùi Thanh phát ra âm thanh rêи ɾỉ, mặt đầy du͙© vọиɠ.
Thẩm Hoành Duệ rút ra, cậu chạm vào dươиɠ ѵậŧ, hoặc chơi đùa với tinh hoàn không thể vào được.
Thẩm Hoành Duệ không chịu được, bị ngậm quá chặt khó có thể ra vào, “ Bảo bối ngoan, thả lòng nào.”
Bùi Thanh uỷ khuất nhìn Thẩm Hoành Duệ, “ Em không có cách nào, cố gắng dùng hết sức cũng không thể. Do Duệ ca quá lớn.”
Thẩm Hoành Duệ bị cậu trả đũa, tức giận hung hăng đỉnh vài cái, tao hoá dưới thân sung sướиɠ ngưởng cổ lên, da^ʍ thuỷ nơi tiểu huyệt chảy càng nhiều.
Chờ đến khi Bùi Thanh có thể thích ứng, Thẩm Hoành Duệ dựa vào dịch nhờn mà chuyển động, “ Bảo bối ngoan, không thích ©ôи ŧɧịt̠ lớn sao?” Thời điểm toàn bộ bị nuốt vào, cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trống rỗng, chỉ có bảo bối cùng cái miệng nhỏ tham lam kia.
Bùi Thanh giảm cao trao, đung đưa thắt lưng của mình nuốt chặt dươиɠ ѵậŧ. “ Thích.” Cậu dùng hoa huyệt liếʍ mυ'ŧ dươиɠ ѵậŧ, cảm thụ gân xanh trên đó, Thẩm Hoành Duệ rút ra, cậu gấp gáp không chờ nổi muốn ăn, lấp đầy khoảng trống. “ Duệ ca, thời điểm em ăn ©ôи ŧɧịt̠ của anh, em mới cảm thấy được làm chính mình.”
Thẩm Hoành Duệ cười đắc ý.
Bùi Thanh vặn vẹo eo như một con rắn nước, Thẩm Hoành Duệ rút ra, liền đè anh giúp cậu dùng sức cắm vào thật mạnh, chờ đến khi bên trong được lắp đầy, liền gắt gao kẹp chặt.
Thẩm Hoành Duệ làm cậu sướиɠ cũng có thể làm cậu chết, khoảng khắc lắp đầy khiến cậu sinh ra lòng tham không đáy, cậu muốn Thẩm Hoành Duệ vĩnh viễn cùng cậu, khao khát cậu.
Bùi Thanh sảng khoái đến trợn mắt, thấp thỏm khóc, “ Thật nóng.”
Thẩm Hoành Duệ đặt cậu ở tảng đá phẳng nhẵn, chính mình cũng chống đỡ phía trên cơ thể Bùi Thanh, tách hai chân cậu đặt lên vai mình, “ Cầu xin.”
Bùi Thanh vội vàng liếʍ môi, nắm lấy côn ŧᏂịŧ nhét vào tiểu huyệt, “ Nhanh lên, Duệ ca, em muốn anh.”
Thẩm Hoành Duệ tàn bạo nói: “ Có đau cũng phải chịu đựng.” Sau đó đỉnh thật mạnh vào, Bùi Thanh chưa thoát ra khỏi cảm giác sung sướиɠ, eo Thẩm Hoành Duệ bắt đầu nhanh chóng chuyện động, côn ŧᏂịŧ tho to phía trong tấn công điên cuồng, lao thẳng vào sâu.
Kɧoáı ©ảʍ đánh sâu vào đại não, Bùi Thanh căn bản không biết chính mình là ai, cậu chỉ cần côn ŧᏂịŧ dưới thân, chỉ cần nam nhân với khuôn mặt dữ tợn và đôi mắt quyến rũ.
“A!” Một tiếng rêи ɾỉ ngắn ngủi, những tiếng rêи ɾỉ còn lại đều bị sự co thắt chặn trong cổ họng.
Miệng cậu khẽ mở, đầu lưỡi vô lực hé ra, nước dãi theo khéo miệng chảy xuống, cơ mặt khẽ co rút, nước mắt vô thức chảy xuống hồ làm gợn sóng, cơ bắp trên người căng thẳng mềm nhũn.
Tiểu huyệt là cơ quan cảm nhận rõ nhất trên cơ thể, xé rách đau đớn, kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ, chuyển động hung ác, va chạm mãnh liệt. Ai cũng có một nỗi si mê và khao khát chinh phục cơ thể nam nhân của mình.
Miệng tử ©υиɠ há mở nghênh đón qυყ đầυ, nó nhiệt tình vội vàng ngậm lấy qυყ đầυ, nhưng dươиɠ ѵậŧ lại lạnh lùng rút ta.
Bùi Thanh lấy mông kẹp Thẩm Hoành Duệ lại, một bên nức nở một bên hung tợn nói: “ Đừng rút ra mà.” Nói xong cậu kẹp chặt tiểu huyệt, bắt cóc dươиɠ ѵậŧ.
Thẩm Hoành Duệ cười nhạo một tiếng, “ Em thật đáng yêu.” Anh cúi đầu, “ Không rút ra.” Nói xong lúc sau vẫn không nhúc nhích, nhìn Bùi Thanh một cách thôi bạo và đồϊ ҍạϊ . Anh quan sát đôi mắt trong veo ấy, từ thoả mãn dục vong đến nghi hoặc lại đến bất mãng, sau đó là ham muốn điên cuồng không thể kiểm soát. Sắc mặt càng thêm đỏ, ngũ quan nhăn lại đến bất mãn hung tợn.
Giờ lành đã đến, anh liếʍ liếʍ môi, hai mắt sau không lường được, “ Cầu xin tôi.”
Bùi Thanh vươn cổ cắn môi anh, sốt ruột, “ Cầu anh, cầu xin anh mà!” Từ khát cầu điên cuồng, thanh âm càng lúc càng lớn, thẳng đến gào rống, khóc lên vì uất ức và hối hận. Cậu nâng mông lên lấy lòng côn ŧᏂịŧ, cầu xin nó di chuyển nhanh lên.
Thẩm Hoành Duệ thoả mãn ngậm bờ môi cậu, hạ thân điên cuồng đâm sâu, không thể không chế được cái miệng nhỏ kia. Anh chen qυყ đầυ vào, rút ra, qυყ đầυ hếch lên nghiền nát thịt non.
Tiếng khóc cùng tiếng cầu xin Bùi Thanh đều bị lấp kín, hai mở tròn xoe, không thể tin được ngưởng cổ nhìn trời xanh.
Đầu lưỡi Thẩm Hoành Duệ chinh miệng khoang miệng Bùi Thanh, dùng chiếc lưỡi thưởng thức đùa giỡn đầu lười mềm mãi kia. Sau đó bất chấp nụ hôn mà Bùi Thanh đang chằm đắm, ba ngón tay nhét vào miệng Bùi Thanh cao ngạo tấn công.
Bùi Thanh nắm lấy ngón tay anh, liếc nhìn Thẩm Hoành Duệ, Thẩm Hoành Duệ hiểu được tín hiệu chủ động của cậu . Ngón tay chạm chạm đầu lưỡi Bùi Thanh, tỏ vẻ đồng ý.
Bùi Thanh nắm cổ tay anh, ngậm mυ'ŧ như đang liếʍ dươиɠ ѵậŧ, đầu lưỡi quấn lấy đầu ngón tay Thầm Hoành Duệ , sau đó dùng hàm răng bao trọn lại, cảm nhận được côn ŧᏂịŧ trong cơ thể ngày càng to ra, trần ngập phấn khích. Cậu dùng bàn chân cọ qua sống lưng Thẩm Hoành Duệ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự ham muốn trong Thẩm Hoành Du, làm anh điên cuồng phóng túng. Những múi bắp căng phồng len làm cậu kích động khao khát, da^ʍ thuỷ chảy ra bốn phía.
Thẩm Hoành Duệ cởϊ áσ cậu ra, nhìn thấy được toàn bộ cơ thể hoàn mỹ, cậu ưỡn ngực áp vào khuỷu tay Thẩm Hoành Duệ, cọ xát đầṳ ѵú nơi khuỷu tay anh, tận hưởng sự đυ.ng chạm da thịt.
Thẩm Hoành Duệ nhìn đôi môi đỏ mọng của Bùi Thanh một cách cuồng nhiệt, dùng bàn tay còn lại chơi đùa núʍ ѵú.
Đầṳ ѵú bị véo lên, cảm giác tê rần ở bộ ngực khiến Bùi Thanh cao trào lần hai.
Thẩm Hoành Duệ không biết đã đâm vào nơi nào trong tiểu huyệt. Phía dưới Bùi Thanh đột nhiên kịch liệt run rẩy. Thẩm Hoành Duệ nhất thời không chú ý, thể nhưng bị Bùi Thanh tránh thoát phía sau.
Bùi Thanh xoay người quấn lấy Thẩm Hoành Duệ, dươиɠ ѵậŧ ở sâu trong tiểu huyệt cọ xát xoay tròn một vòng. Cánh tay mềm nhũn của Bùi Thanh chống lên ngực Thẩm Hoành Duệ, hạ thân điên cuồng phun ra nuốt vào.
Thậm chí, cậu còn tìm ra cách tiết kiệm sức, hai chân hơi hơi nhón, rồi nâng lên hạ xuống, cách ăn thập phần vui sướиɠ. “ A a a a!!!! Ân hừ ~”
Thẩm Hoành Duệ nhìn cậu ôm cánh tay thở hổn hển, kɧoáı ©ảʍ hạ thân truyền khắp cơ thể, anh tuỳ ý để cậu. “ Lại nâng mông lên, nhanh lên.”
Thể lực Bùi Thanh chống đỡ hết nổi, “ Anh giúp em, Duệ ca , giúp em đi mà.”
Thẩm Hoành Duệ duỗi tay ôm lấy eo cậu, so với Bùi Thanh động tác này càng thêm ác liệt, sau đó tàn bạo ấn xuống. Dâʍ ɖị©ɧ Bùi Thanh không ngừng chảy ra, nước dãi nhỏ giọt, toàn thân vô lực như con rối bị Thẩm Hoành Duệ thao trên dưới kịch liệt.
Thẩm Hoành Duệ hừ vài tiếng, tốc độ càng nhanh. Cảm nhận được tiểu huyệt bắt đầu co chặt kẹp lại côn ŧᏂịŧ, “ Bảo bối, muốn cao trào hử?”
Bùi Thanh căn bản không nghe anh nói gì, cậu thậm chí còn không biết mình là ai. Hai tay vô thức vuốt ve thân thể Thẩm Hoành Duệ tìm một điểm chống đỡ, cậu như diều gặp gió. Âʍ đa͙σ bắt đầu co thắt dữ dội, bóp chặt côn ŧᏂịŧ.
Thẩm Hoành Duệ bị cậu kẹp phát đau, du͙© vọиɠ như sóng thần, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở qυყ đầυ nóng hổi, Thẩm Hoành Duệ không muốn chịu đυ.ng, sung sướиɠ chuẩn bị bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Anh khó khăn rút dươиɠ ѵậŧ ra, bắn trên người Bùi Thanh.
Bùi Thanh chống đỡ cơ thể, hung dữ nói: “ A hừ ~~ tại sao anh bắt ra ngoài, em muốn ăn nó!” Thân thể vì kịch liệt cao trào mà kiệt sức, cậu chỉ có thể cầu xin nhìn Thẩm Hoành Duệ, ánh mắt mang theo lên án chỉ trích, cực kỳ uỷ khuất.
Thẩm Hoành Duệ vẫn để ý cậu, chỉ đem dươиɠ ѵậŧ hướng tới hoa huyệt, bắn ra những giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt cuối cùng.
Bùi Thanh dùng sức lực còn lại khóc lóc chỉ trích nói: “ Anh quả thật là tội ác tày trời!” Trên người cậu không có một tia sức lực, miễn cưỡng nâng mông lên muốn đem dươиɠ ѵậŧ cắm vào, nhưng sự thật là không còn sức, thử vài lần đều thất bại, trơ mắt nhìn Thẩm Hoành Duệ bắn xong, va chạm mạnh khiến hoa huyệt cậu chảy ra một cỗ da^ʍ thuỷ lớn.
Cậu khóc lóc nói: “ Anh là cái đồ vương bát đản.”
Thẩm Hoành Duệ dở khóc dở cười, “ Bảo bối, tại sao lại uỷ khuất?”
Cảm xúc Bùi Thanh có chút dao đông, thân thể suy sụp không chịu nổi, khẩu khí có phần hổn hển: ” Cái này đều là của em.” Cậu đã chịu uỷ khuất cực lớn, khóc lóc chỉ huy, “ Em chưa được ăn, anh đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhét vào âʍ đa͙σ đi.”
Thẩm Hoành Duệ bị cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ trở nên cứng rắn.
Bùi Thanh quát tháo nói: “ Nhanh lên, nó đều chảy hết rồi. Trên tảng đá, cũng nhét hết vào.”
Thẩm Hoành Duệ hận không thể cᏂị©Ꮒ chết cậu, “ Bảo bối, em có thể mang thai không?”
Bùi Thanh lắc đầu, “ Không biết.” Cậu đợi chốc lát không thấy Thẩm Hoành Duệ hành động, thúc giục nói: “ Anh nhẫn tâm thật, lúc này không nguyện ý giúp đỡ, tàn nhẫn, tra nam!” Uỷ khuất đến dường như Thẩm Hoành Duệ đang khi dễ cậu.
Thẩm Hoành Duệ bị mắng, tức đến nghẹn, nghiêm túc nói: “ Có thể hay không?”
Bùi Thanh trợn tròn mắt, “ Em không biết, Duệ ca, anh nhanh lên, đều chảy ra tảng đá hết rồi. Em có thể về uống thuốc.”
Thẩm Hoành Duệ không dao động.
Bùi Thanh thật sự khổ sở, gào khóc, “ Anh sợ em mang thai?”
Mặt Thẩm Hoành Duệ đen kịt, “ Em sợ mình mang thai, tôi không nuôi nổi sao? Có liền sinh.”
Bùi Thanh nói: “ Vậy anh nhanh lên.”
Thẩm Hoành Duệ bất đắc dĩ cạo tϊиɧ ɖϊ©h͙ nơi âm môi rồi đưa vào trong sâu, ngón tay đi vào tiểu huyệt ngậm không buông. ” Buông ra.”
Bùi Thanh tựa như nam nhân mới lấy được cơ thể cô nương, giọng điệu bất mãn nói: “ Em không quản được nó.”
Thẩm Hoành Duệ dùng sức rút ngón tay ra, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn lại nhét vào, có chút thở gấp, ngón tay linh hoạt cắm vào trong âʍ đa͙σ.
Bùi Thanh ngay lập tức bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hét lên: “ Trên bụng còn có.”
Thẩm Hoành Duệ chỉ có thể nhận mệnh làm việc. Đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên người Bùi Thanh nhét vào cái miệng nhỏ.
Bùi Thanh liếc mắt nhìn Thẩm Hoành Duệ, nói: “ Trên tảng đá cũng có.”
Thẩm Hoành Duệ nói: “ Có vi khuẩn.”
Bùi Thanh có chút buồn bực lại đau lòng, khôi phục sức lực chống thân thể ngồi dậy nói đầy ẩn ý : “ Bây giờ anh đã biết, không cho em ăn, kiếp sau làm cu li!”
Thẩm Hoành Duệ máu lên tới não, lật úp Bùi Thanh, “ Lão tử, cᏂị©Ꮒ chết em.”