Bùi Thanh tắm rửa xong đi ra liền thấy Vương Nam ngồi ở trên eo và bụng Thẩm Hoành Duệ, tay chống cơ ngực anh, cổ vươn dài như một con thiên nga duyên dáng, nghiêng người về phía trước hôn Thẩm Hoành Duệ.
Bùi Thanh sửng sốt, không biết làm gì, do dự không biết có nên quay lại phòng vệ sinh để tránh bị nghi ngờ hay không.
Lúc này, tầm mắt cậu và Thẩm Hoắc Duệ chạm nhau. Bùi Thanh nhìn thấy được sự lạnh lùng và mất kiên nhẫn trong mắt Thẩm Hoành Duệ.
Ngực Bùi Thanh cảm thấy đau xót.
Quên đi, trốn trong phòng vệ sinh thì sao, cũng là vật cản trở để người khác ân ái. Cậu chuẩn bị đi dạo một chút, chờ bọn họ kết thúc lại trở về.
Bùi Thanh vừa mới xoay người, liền nghe được âm thanh nặng nề phía sau truyền tới. Cậu giật mình xoay lại, liền thấy Thẩm Hoành Duệ đem Vương Nam nhấc xuống dưới, Vương Nam khổ sở bi phẫn ngồi trên giường, không cam lòng nhìn Thẩm Hoành Duệ.
Vương Nam ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “ Bùi Thanh, cậu ra ngoài một chút.”
Bùi Thanh mờ mịt gật đầu, nhìn Thẩm Hoành Duệ lại nhìn Vương Nam, chần chừ xoay người rời đi.
Bùi Thanh ra ngoài dựa cửa, quên lấy điện thoại, không biết mấy giờ. Bên ngoài đen như mực, không một bóng người, yên tĩnh không một tiếng động. Cậu dựa cửa, trong lòng có chút lo lắng.
Thẩm Hoành Duệ và Vương Nam cãi nhau sao? Vì sao cãi nhau ? Trực giác Bùi Thanh chắc chắn không phải vì phát hiện sự tình của cậu, nếu Vương Nam phát hiện cậu có tâm tư với Thẩm Hoành Duệ, đã sớm trở mặt với cậu.
Lúc này, cách lớp cửa, Bùi Thanh nghe được âm thanh nặng nề của Thẩm Hoành Duệ, “ Vương Nam, chúng ta chia tay đi.”
Bùi Thanh không khỏi vui mừng khi nghe câu này.
Giọng Vương Nam vừa sắc bén lại vừa khắc nghiệt. “ Em không quan tâm, chúng ta không chia tay, em muốn làʍ t̠ìиɦ với anh.”
Kế tiếp xảy ra chuyện gi, hai người dường như đang cãi nhau. Thẩm Hoành Duệ có vẻ rất mệt mỏi, nếu không yêu thì sao lại cứ vướng bận nhau. Mà Vương Nam vẫn kiên quyết không chia tay.
Bùi Thanh không có nghe nữa, lựa chọn rời đi.
Bùi Thanh ngồi trong sân nhỏ của khách sạn, trồng đầy hoa cỏ, nhưng lại có rất nhiều muỗi. Bùi Thanh thể chất thu hút muỗi, ngồi một lát liền bị cắn khắp người.
Cậu hoàn toàn không để ý, tay gãi trong vô thức, đầu óc cậu chỉ toàn việc Thẩm Hoành Duệ đưa ra lời đề nghị chia tay.
Ngồi được một lúc, Bùi Thanh mơ hồ nhìn thấy một bóng người đi tới đây. Ánh sáng mờ ảo, không thấy rõ là ai.
Thẳng đến khi người kia đi tới trước mặt Bùi Thanh, mới thấy rõ ràng là Thẩm Hoành Duệ, mặt mày Thẩm Hoành Duệ hiện rõ sự mệt mỏi.
Thẩm Hoành Duệ ngồi xuống bên cạnh cậu. Anh cao to, ngồi xuống chiến hơn phân nửa chiếc ghế.
Cảm giác sợ hãi trong bóng tối của Bùi Thanh biến mất.
Thẩm Hoành Duệ dựa lưng vào ghế thở dài một hơi, không ngưng xoa thái dương. Bùi Thanh nhìn theo tay anh, thấy trên mặt anh có một dấu tay rõ ràng và một vài vết máu trên cổ.
Thẩm Hoành Duệ mặt mày ủ rũ nói: “ Tôi cũng bị đuổi ra ngoài.”
Sự thương cảm trong lòng Bùi Thanh tan biến, đột nhiên nở nụ cười.
Thẩm Hoành Duệ quay sang, nhướng đôi lông màu đen, “ Cậu có đồng cảm không?”
Bùi Thanh lắc lắc lại gật gật đầu, che miệng không cho chính mình phát ra tiếng, “ Duệ ca, lần đầu tiên em thấy anh như thế này.”
Thẩm Hoành Duệ trực tiếp vươn tay nhéo miệng cậu. “ Coi như chưa nhìn thấy được chưa? Duệ ca của cậu vĩnh viễn là một chàng trai phong độ.”
Sự tiếp xúc thân mật giữa ngón tay cùng môi khiến lòng Bùi Thanh phát ngứa, cậu bắt lấy tay Thẩm Hoành Duệ, kéo môi ra khỏi ngón tay anh, “ Không phải, anh là một thanh niên nghiện game.”
Bùi Thanh nhìn chằm chằm vào đôi mắt Thẩm Hoành Duệ, rất sâu, khéo mắt phi dương, tràn ngập mị lực. Nhịp tim cậu đập nhanh, cậu không muốn buông tay Thẩm Hoắc Duệ ra, “ Duệ ca, có phải miệng em bị nhéo sưng lên không?
Thẩm Hoành Duệ nhìn thoáng tay hai người cạnh nhau, giương mắt nhìn Bùi Thanh, giọng có chút nghẹn ngào, “ Cách xa quá không nhìn rõ.”
Đôi mắt Bùi Thanh ẩm ướt nhìn Thẩm Hoành Duệ, đưa mặt lại gần, khoảng cách hai người gần đến mức hơi thở đan xen vào nhau. Bùi Thanh sờ sờ miệng mình, “ Duệ ca, có phải sưng lên không? Anh có ghét không?”
Thẩm Hoành Duệ cười nhẹ, ngón tay đặt lên môi Bùi Thanh mà nhẹ nhàng vuốt ve. “ Xoa xoa được không?”
Bùi Thanh gật đầu, chu miệng lên, như một con vẹt nhỏ.
Thẩm Hoành Duệ bật cười, cơ thể run rẩy, ngực phập phồng. Ngón tay trên môi Bùi Thanh mà xoa xoa.
Bùi Thanh liếʍ liếʍ môi, đầu lười đảo qua ngón tay của Thẩm Hoành Duệ, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ đầu ngón tay anh, vẻ mặt đắc ý nhìn Thẩm Hoành Duệ.
Ánh mắt Thẩm Hoành Duệ ngày càng sâu thẳm, “ Buông ra.”
Bùi Thanh kɧıêυ ҡɧí©ɧ cắn anh, “ Hừ.” Không buông.
Đột nhiên Thẩm Hoành Duệ đưa hai ngón tay vào miệng, kẹp lấy đầu lưỡi nghịch ngợm. Ngón tay không lưu tình dừng lại, vào càng sâu hơn, đấu đá lung tung, chui vào cổ họng Bùi Thanh.
Đôi mắt Bùi Thanh đỏ bừng, trên mặt tràn đầy du͙© vọиɠ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thở dốc, cái miệng nhỏ phía dưới càng thêm bất mãn.
Bùi Thanh nâng chân lên, đặt một chân lên đùi Thẩm Hoành Duệ, liếc nhìn vẻ mặt anh. Thấy anh không kháng cực, nắm lấy cổ tay Thẩm Hoành Duệ, đầu lưỡi liếʍ hai ngón tay, kẹp chặt, cắn một cái liền buông ra, đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ thịt non bên trong ngón tay. Cậu nhìn ánh mắt Thẩm Hoành Duệ ngày càng sâu, như thể nhận được một tín hiệu. Miệng ngậm lấy ngón tay như đang nuốt côn ŧᏂịŧ mà điên cuồng liếʍ mυ'ŧ.
Hô hấp Thẩm Hoành Duệ có phần dày hơn một chút. Một bàn tay ôm chầm eo Bùi Thanh dễ dàng ngồi lên đùi mình, sau đó gắt gao ôm chặt lấy vòng eo tinh tế kia. Trừ bỏ tần suất hô hấp có nhanh hơn chút, trên mặt anh bất luận không có gì khác thường. Anh bình tĩnh dùng ngón tay thưởng thức đầu lưỡi Bùi Thanh, khoá chặt eo đang vặn vẹo lại.
Bùi Thanh biết chính mình hiện tại biểu tình trên mặt thật dâʍ ɭσạи, nhưng điều đó không quan trọng, hơn nữa cậu muốn trở thành con đĩ hoặc nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© của Thẩm Hoành Duệ.
Bùi Thanh nhả hai đầu ngón tay anh ra, đưa lưỡi liếʍ liếʍ mu bàn tay của anh.
Cậu đã bị tìиɧ ɖu͙© vắc cạn sức lực, mềm mại dựa vào ngực của Thẩm Hoành Duệ, da^ʍ thuỷ dưới tiểu huyệt từng luồn chảy ra. Hai mắt Bùi Thanh mờ mịt, vẻ mặt đầy du͙© vọиɠ, cậu nghiêng đầu câu dẫn Hoành Duệ: “ Duệ ca, có phải quần của em ướt rồi không, anh sờ sờ.”
Thẩm Hoành Duệ nói: “ Đây là kiểu bồi thường gì?”
Bùi Thanh không thể nghĩ ra, nóng nảy. Trực tiếp nắm lấy tay Thẩm Hoành Duệ đặt lên đũng quần của mình, đè đè lên mu bàn tay, thậm chí còn đẩy đẩy mông cạ vào bàn tay, để tiểu huyệt có thể cảm nhận được lòng bàn tay bên ngoài, háo hức.
Bàn tay Thẩm Hoành Duệ sờ sờ, “ Không có ướt.”
Bùi Thanh giữ lại tay không cho anh rút lại, kiên định nói: “ Rất ướt a, anh sờ lần nữa đi.”
Thẩm Hoành Duệ cúi đầu, tách hai chân Bùi Thanh ra, nhìn đũng quần màu trắng, cực kỳ sạch sẽ. Tay hắn tựa như rất giống đang vuốt ve món đồ chơi, ở trên mà vuốt, bên tai tiếng Bùi Thanh rêи ɾỉ không ngừng.
Anh ở mặt trên ấn ấn, lúc dùng ngón trỏ cào cào. “ Không ướt, bên trong có ướt không?”
Bàn tay anh đặt trên đũng quần cậu.
Bùi Thanh dục hoả khó nhịn, nhưng nhớ chính mình vẫn còn đang trong kỳ kinh nguyệt, không dám để tay Thẩm Hoành Duệ chạm vào, chưa kể việc Thẩm Hoành sẽ nghĩ như thế nào về thân hình khác lạ của cậu, nhưng khi thấy máu cũng đủ mất hứng.
Cậu đem tay Thẩm Hoành Duệ kẹp lại ở phần dưới giữa hai đùi của mình. “ Nó ướt rồi, Duệ ca anh sờ sờ nữa đi.”
Côn ŧᏂịŧ Thẩm Hoành Duệ đã cương cứng chàm vào mông Bùi Thanh, Bùi Thanh nhìn Thẩm Hoành Duệ lại gối đầu lên vai anh, ngón tay cậu lần theo ngực Thẩm Hoành Duệ đi xuống, Thẩm Hoành Duệ không mặc áo, Bùi Thanh sờ sờ cơ bụng của anh. Mông ngồi trên dươиɠ ѵậŧ Thẩm Hoành Duệ lắc lư, tinh tế nghiền nát, tao hoá này bắt đầu rêи ɾỉ như Thẩm Hoành Duệ đang thao cậu.
Thẩm Hoành trướng đến khó chịu, lại đυ.ng thịt mông ở mặt trên đang lắc chậm rãi. Anh giữ chặt eo Bùi Thanh, kéo tay cậu đặt trên đũng quần chính mình.
Bùi Thanh mở khoá quần Thẩm Hoành Duệ, vuốt ve qua lớp vải như đang chơi đàn dương cầm. Cậu kiềm chế sờ soạng chơi đùa, thở dốc nói, “ Duệ ca, em ướt hay không ướt?”
Thẩm Hoành Duệ thở dài, “ Em không ướt, nhưng rất dâʍ đãиɠ.”
Bùi Thanh không có được câu trả lời mong muốn nhưng đáp án này cũng rất vừa lòng. Cậu từ trên đùi Thẩm Hoành Duệ đứng dậy, quỳ trên mặt đất, tỏ vẻ ngây thơ giữa hai đùi Thẩm Hoành Duệ, hai tay run rẩy, không chờ nổi đem côn ŧᏂịŧ thô ráp kia lấy ra.
Thời điểm hai tay nắm lấy côn ŧᏂịŧ, Thẩm Hoành Duệ sảng khoái thở dài một hơi, dựa vào ghế, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Bùi Thanh.
Khi Bùi Thanh nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ cậu mong muốn, nó còn thô to hơn so với những gì cậu tưởng tượng. Sự tác động của thị giác khiến cậu đạt đến kɧoáı ©ảʍ lần đầu tiên.
Đầu dươиɠ ѵậŧ Thẩm Hoành Duệ hơi hếch lên, gân guốc xanh cuồng bạo, phía dưới lông mao mọc lên lung tung, rậm rạp nhưng lại có chút xấu xí, thô lỗ ngang ngược thực sự. Nhưng Bùi Thanh lại rất vui mừng, không thể cầm bằng một tay mà phải lấy hai tay cầm nó. “ Duệ ca, nó to quá nha, bất quá lại trông rất xấu.”
Thẩm Hoành Duệ dở khóc dở cười, nhéo nhéo mặt cậu, sau nắm lấy tóc đem đầu cậu ấn ấn xuống. “ Đừng làm nũng, liếʍ đi.”
Miệng Bùi Thanh ngậm lấy côn ŧᏂịŧ, tim đập càng nhanh, du͙© vọиɠ trong mắt ngày càng dâng cao.
Ngực cậu phập phồng, phía dưới ngứa ngáy đến phát điên. Cậu như kẻ biếи ŧɦái mà ngửi nó, mùi tanh khiến đầu óc cậu choáng váng, mở miệng ngậm lấy qυყ đầυ, đầu lưỡi điên cuồng liếʍ láp.
Cậu nghe thấy tiếng thở dài của Thẩm Hoành Duệ, cảm thấy hài lòng. Mùi vị cũng không khó chịu mà chính là mùi vị kí©ɧ ɖụ©. Mở miệng càng lớn đem qυყ đầυ đi vào, cậu xem video thấy mỗi lần liếʍ dươиɠ ѵậŧ thì phải lấy môi bao phủ hàm răng.
Bùi Thanh liếʍ láp, cảm thấy nhìn thì đơn giản nhưng liếʍ phải có kỹ thuật. Chỉ sau vài lần, cậu cảm giác miệng mình sưng đau, nhưng tâm niệm thật vất vả mới ăn được bảo bối này, không thể nôn ra được.