Bùi Thanh từ bên ngoài trở về đẩy cửa đi vào, vừa lúc Thẩm Hoắc Duệ vừa từ phòng tắm đi ra.
Thẩm Hoắc Duệ mặc một chiếc quần cotton rộng rãi, vừa đơn giản vừa thoải mái. Quần vải bông hờ hững trên thắt lưng, những giọt nước chưa kịp khô chảy dọc theo đường thắt lưng.
Bùi Thanh cúi đầu, trong lòng oán trách, sao lúc nào cũng mặc như vậy, anh không biết anh rất quyến rũ sao?
Thẩm Hoành Duệ lau lau tóc, nhìn Bùi Thanh, “ Đã về rồi sao?”
Bùi Thanh gật đầu,” Duệ ca, cho em đi qua.”
Thẩm Hoành Duệ nghiêng người chính mình dựa vào tường, để cậu đi qua.
Vương Nam tiến đến muốn lau tóc giúp anh.
Thẩm Hoành Duệ lạnh lùng nhìn Vương Nam, trong mắt mang vẻ cự tuyệt làm Vương Nam cứng đờ. Vương Nam nhìn sang Bùi Thanh, Thẩm Hoành Duệ quay lưng về phía Bùi Thanh, Bùi Thanh cũng không nhìn được vẻ lạnh nhạt của Thẩm Hoắc Duệ.
Vương Nam không muốn xấu hổ nên rút tay về, cười nói. “ Anh tự lau đi, cao như thế em với tới rất mệt a.”
Câu oán giận tựa như làm nũng, Bùi Thanh vừa hâm mộ vừa ghen tỵ. Nội tâm cậu điên cuồng gào thét, “ Để em, để em, em không sợ mệt! Duệ ca, em làm cho!” Nhưng trên thực tế cậu cũng chỉ ngồi ở mép giường miên man suy nghĩ.
Vương Nam chỉ vào hai cái mềm trên giường, “ Bùi Thanh, cậu ngủ ở cửa sổ bên này, chăn bên phải là của cậu.”
Vương Nam xoay người nói với Thẩm Hoành Duệ: “ Duệ ca, hai chúng ta ngủ bên trái.”
Thẩm Hoành Duệ ừ một tiếng. Âm mũi dày đặc khiến người khác vừa nghe, tim đập nhanh hơn, cậu muốn ngồi vào lòng anh làm nũng quá đi,
Thẩm Hoành Duệ treo khăn tắm lên, dựa vào giường chơi game.
Bùi Thanh nhìn khoảng không, không thể lại gần Thẩm Hoành Duệ, thu lại tầm mắt của mình.
Bùi Thanh nằm trên giường xem tiểu thuyết, Vương Nam tán gẫu với bạn bè. Thẩm Hoành Duệ vẫn tiếp tục chơi game, dựa đầu vào giường, hơi co chân lại, mái tóc buông thõng xuống, trông giống như một cậu bé mới lớn.
Bùi Thanh căn bản không nhìn di động, không biết nội dung của tiểu thuyết, thậm chí mọi thứ đều mơ hồ không rõ. Từ lúc Thẩm Hoành Duệ ở trên giường, trừ bỏ mọi thứ, trong đầu cậu đều là Thẩm Hoành Duệ.
Không ai biết được, ở trong chân Bùi Thanh gắt gao dính chặt lại, trong đầu toàn là Thẩm Hoành Duệ, tưởng tượng cảnh cậu liếʍ côn ŧᏂịŧ của anh, du͙© vọиɠ dưới lớp quần lớp đang kêu gào. Cậu chỉ dám đặt tay trên qυầи ɭóŧ, không có làm gì, dường như trên người Thẩm Hoành Duệ có mùi hương nhỉ.
Tay cậu không thể đi vào, chỉ chạm vào mép thịt, không thể véo tiểu huyệt hay lấp kín cái miệng nhỏ kia bởi vì đưa tay vào sẽ dính máu, đến lúc đó sẽ không thể giải thích với hai người bọn họ. Nghĩ đến đây, Bùi Thanh liền tức giận.
Vương Nam đột nhiên thò đầu qua, nháy mắt với Bùi Thanh. “ Đang xem truyện người lớn sao? Đỏ mặt như thế này?”
Bùi Thanh run lên, chột dạ nói: “ Không có.”
Toàn thân Bùi Thanh lúc này đỏ ửng, có tật giật mình giơ điện thoại ra, “ Không tin các cậu tự xem đi.”
Hai người tất nhiên không xem, chỉ hài hước nhìn Bùi Thanh.
Tay Vương Nam nắm cằm Bùi Thanh: “ Tự nhiên xấu hổ, có phải đang thủ da^ʍ? Duệ ca, anh xem có giống không?”
Bùi Thanh xấu hổ nhìn Thẩm Hoành Duệ, Thẩm Hoành Duệ cười. “ Tay ở trong chăn làm gì vậy?”
Bùi Thanh lắc đầu giải thích:” Cơ tay mỏi nên để vào trong chăn.”
Thẩm Hoành Duệ tư thế tao nhã nhìn chẳng giống đùa chút nào, nói: “ Điều hoà có phải hơi lạnh? Bỏ vào trong chăn để ấm áp?
Bùi Thanh thấy họ căn bản không tin, gấp đến độ không được: “ Em…”
Vương Nam nằm trên giường run rẩy cười, ngồi dậy, “ Không đùa cậu nữa. Ngây thơ như thế, tớ cho cậu xem trực tiếp.” Nói xong, liền như yêu tinh mà dựa vào người Thẩm Hoành Duệ, đôi tay ôm lấy cổ anh, đôi môi đỏ mím chặt.
Bùi Thanh nhìn kỹ mà toàn thân lạnh toát, cậu cảm thấy lạnh, nhịp tim và hormone tăng lên.
May mà, Thẩm Hoành Duệ nghiêng đầu, Vương Nam chỉ vừa hôn lên mặt anh.
Thẩm Hoành Duệ nhíu mày, đẩy Vương Nam, “ Đi xuống, tôi muốn chơi game.”
Vương Nam không chịu đi xuống, trong mắt lộ ra vẻ ngoan cố cùng dụ hoặc. Tay hắn lần theo ngực Thẩm Hoắc Duệ đi xuống, luồn tay vào trong thắt lưng anh, tay đặt ở chỗ quần phồng lên của anh. Hắn chính là muốn cho Bùi Thanh xem, đem đầu ngón tay dựng hình chiếc lều, rồi yêu mị cười, “ Bùi Thanh, cái này của Duệ ca rất lớn.” Sau đó ngón tay hắn uốn lượn, vuốt ve quái vật khổng lồ kia.
Bùi Thanh nhìn những đầu ngón tay khéo léo trên lớp vải, côn ŧᏂịŧ Thẩm Hoành Duệ đã cứng, bàn tay Vương Nam không đủ để so sánh. Qυầи ɭóŧ không vừa tay hắn, một phần bị tay của Vương Nam đẩy ra.
Bùi Thanh một bên ghen ghét, một bên phía dưới toàn bộ đều đã ướt đẫm, ánh mắt thập phần nóng lửa.
Vương Nam quay đầu, bàn tay sờ sờ cơ ngực Thẩm Hoành Duệ, “ Duệ ca, hai mắt Bùi Thanh đều đỏ.” Vương Nam ý bảo Thẩm Hoắc Duệ đi xem, “ Bùi Thanh, tìm một nam nhân, siêu ngầu, tuy rằng thời điểm họ đâm vào thật thô lỗ nhưng sẽ làm cho cậu lêи đỉиɦ, chỉ muốn làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© cho anh ta.”
Thẩm Hoành Duệ quay đầu nhìn qua, ánh mắt Bùi Thanh và Thẩm Hoắc Duệ chạm nhau, đôi mắt Bùi Thanh đỏ hoe, đôi mắt Thẩm Hoành Duệ sâu khó lường.
Vương Nam bắt đầu phát tao, bàn tay sờ tới sờ lui côn ŧᏂịŧ của Thẩm Hoành Duệ, “ Duệ ca, em liếʍ cho anh được không?”
Thẩm Hoành Duệ không nói gì, chỉ nhìn Vương Nam rồi lại nhìn Bùi Thanh.
Bùi Thanh trở mình, nói họ rằng mình sẽ không nhìn trộm. Kỳ thật sợ nước mắt không kiềm được, mà lao đến xé xác Vương Nam vì ghen tỵ.
Thẩm Hoành Duệ lạnh lùng rút tay Vương Nam ra, “ Muốn ra thì vào phòng tắm đi.”
Vương Nam nén nỗi thất vọng trong lòng, mỗi lần như vậy, Thẩm Hoành Duệ cùng lắm chỉ cho hắn sờ, chưa bao giờ để hắn liếʍ. Vương Nam không muốn từ bỏ, “ Anh có thể dừng sao, lớn như vậy.”
Thẩm Hoành Duệ không nói lời nào nhìn Vương Nam, Vương Nam nhìn anh lãnh đạm như vậy chỉ có thể miễn cưỡng từ bỏ,
Bùi Thanh không biết đã ngủ từ lúc nào, thời điểm mơ màn có thể cảm nhận được bên cạnh có chút động tĩnh. Cậu mở to mắt, dựa vào ánh trăng mờ ảo. Thẩm Hoành Duệ hẳn là đang ngủ, Bùi Thanh mơ hồ nhìn thấy Vương Nam đang ôm cánh tay Thẩm Hoành Duệ ngủ.
Thẩm Hoành Duệ cao to, tay chân thon dài. Cánh tay quá dài, thời điểm vương tay, lòng bàn tay đυ.ng vào ngực Bùi Thanh.
Bùi Thanh rùng mình sợ hãi, nhưng may thay, Thẩm Hoành Duệ đã chìm vào giấc ngủ, không hề hay biết.
Bùi Thanh chăm chú nhìn hai người bọn họ như ăn trộm. Thẩm Hoành Duệ cùng Vương Nam thật sự ngủ rất ngon. Có thể Thẩm Hoành Duệ quá nóng, không cần chăn, chỉ mặc một chiếc quần dài trần trụi hưởng gió lạnh.
Bùi Thanh thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn bàn tay trong ngực mình.
Thân nhiệt Thẩm Hoành Duệ rất cao, cách một lớp vải, Bùi Thanh cũng có thể cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của anh. Sức nóng khiến nhiệt độ cơ thể Bùi Thanh tăng lên, sự quyến rũ trong lòng đều không kiềm chế được.
Bùi Thanh liếʍ môi, rõ ràng điều hoà thổi gió rất lạnh, nhưng Bùi Thanh lại cảm thấy cực kỳ nóng.
Cơ thể cậu vặn vẹo nhẹ nhàng, Bùi Thanh đang mặc áo ngủ xuyên thấu có ren. Khi cơ thể cậu vặn vẹo, đầu ngón tay Thẩm Hoành Duệ chui vào áo cậu và tay đặt trên đầṳ ѵú. Khiến cậu cảm thấy hưng phấn, da^ʍ thuỷ từ tiểu huyệt trào ra.
Bàn tay Bùi Thanh đưa vào trong quần ngủ, mặc dù vẫn còn cách một lớp quần nhưng Bùi Thanh vẫn thấy hưng phấn.
Nhìn ngón tay anh trên ngực mình, đường nét mờ nhạt nhưng có thể nhìn ra phi thường đẹp. Bùi Thanh ưỡn ngực, làm ngón tay chạm vào đầṳ ѵú, cảm xúc khác thường khiến cậu ưm một tiếng, sợ tới mức ngẩng đầu lên nhìn hai người.
Bùi Thanh lá gan biến đại, cậu kéo áo xuống để lộ nửa ngực, quyến rũ như yêu tinh.
Mặc dù phần trên cơ thế của cậu là nam, nhưng còn hấp dẫn hơn cả phụ nữ. Làn da trắng nõn, trên ngực có một lớp thịt mỏng, Bùi Thanh thích chơi đùa thường véo véo, mềm mại như cục bông có lực đàn hồi.
Bùi Thanh đặt tay trong chăn dùng sức ấn mạnh vào tiểu huyệt, một bên vặn vẹo vòng eo, làm bàn tay Thẩm Hoành Duệ di chuyển trên ngực chính mình.
Ngón tay Thẩm Hoành Duệ chạm vào núʍ ѵú cậu. Cậu muốn dùng sức véo mạnh đầṳ ѵú, véo đến khi nó sưng lên, muốn anh cắn núʍ ѵú cậu, ngậm núʍ ѵú vào miệng, cậu như càng thêm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, không ngừng nhỏ tiếng rêи ɾỉ.
Cậu duỗi tay đặt trên mu bàn tay Thẩm Hoành Duệ, một bên lo lắng nhìn chằm chằm Thẩm Hoành Duệ. Vuốt ve lòng bàn tay của anh như đang sờ tiểu huyệt chính mình. Thẩm Hoành Duệ ngủ thật sâu, Bùi Thanh nhẹ nhàng véo đầṳ ѵú mình, cảm thấy phần dưới đang phun nước, cơn ngứa đã đạt tới cực điểm. Cậu không kiềm chế bản thân mà luồn tay vào, mặc kệ máu có dính hay không.
Bùi Thanh véo tiểu huyệt, kéo nó lên, một bên mông rất đau, một bên lại không ngừng ra sức véo. Ngón tay cậu cào cào thịt non, ngứa ngáy không dứt, khiến cậu muốn khóc lên.
Tay Bùi Thanh ngày càng dùng sức. Cậu nắm tay Thẩm Hoành Duệ, muốn anh véo núʍ ѵú mình, cuối cùng chỉ tự mình xoa xoa ngực mới có thể làm cho Bùi Thanh không uỷ khuất.
Tốc độ vặn vẹo của Bùi Thanh càng lúc càng nhanh, áo ngủ đã tuột xuống vai, lộ ra một bộ ngực cùng cái bụng nhỏ. Tay cậu càng không quy củ, sờ đến cánh tay của Thẩm Hoành Duệ, lưu luyến cơ bắp, mỗi một chỗ cậu đều nghiền nát, cậu nắm bàn tay Thẩm Hoắc Duệ, sờ sờ vào bụng nhỏ, kỳ quái thật sự, cơn đau ở bụng dưới dường như thuyên giảm.
Đi xuống sâu hơn nữa sẽ khiến Vương Nam và Thẩm Hoành Duệ thức giấc.
Bùi Thanh tiếc nuối bỏ cuộc. Cậu nắm ngón tay Thẩm Hoành Duệ, khiến anh gắt gao bóp chặt núʍ ѵú, đặt tay ở môi tiểu huyệt dùng sức ngoáy mạnh vào, mười phút sau, nháy mắt Bùi Thanh đã đạt tới cao trào.
Cái miệng nhỏ phía dưới phun nước, cậu cao trào ưỡn thắt lưng, sau đó nặng nề ngã xuống,
Chiếc giường khẽ run lên, Vương Nam cùng Thẩm Hoành Duệ cử động nhưng không có thức giấc.
Bùi Thanh thở dài nhẹ nhõm, không còn sức lực nằm trên giường, gương mặt ửng đỏ.
Rút tay từ trong quần ra, sau đó bôi chất lỏng cùng máu lên mu bàn tay Thẩm Hoành Duệ, mơ màng không biết ngày mai khi nhìn thấy chất lỏng kỳ lạ và vết máu trên tay Thẩm Hoành Duệ sẽ phản ứng như thế nào.
Sau khi cơ thể dịu đi, Bùi Thanh bằng lòng lấy tay Thẩm Hoắc Duệ ra khỏi bộ đồ ngủ, leo xuống giường, đi vào phòng vệ sinh tẩy rửa sạch sẽ.