Bùi Dương không màng con thỏ oán niệm, ném nó xuống giường, há mồm ngặm núʍ ѵú vừa bị con thỏ gặm.Thiếu niên du͙© vọиɠ chiếm hữu mạnh mẽ không muốn người khác chạm vào vật riêng của hắn.
Tiêu Minh Vũ ngồi xổm trên bàn đạp, mắt trông mong nhìn hai người dây dưa trên giường, nhìn môi lưỡi Bùi Dương xẹt qua người thiếu nữ, hôn mỗi tấc da thịt của nàng.
Nhiệt triều trong lòng ngực còn đang cuồn cuộn, vô hạn dư vị còn xót lại.
Đêm nay Bùi Dương náo loạn rất lâu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nghẹn hơn nửa tháng phóng hết vào người Giang Mạt, cho đến khi trời hừng sáng mới dừng lại, lúc này Giang Mạt đã mệt đến mức không mở mắt lên nổi, nửa mộng nửa tỉnh giống một búp bê rách mặc hắn đùa nghịch.
Tiêu Minh Vũ vẫn luôn bị tìиɧ ɖu͙© tra tấn, mặc dù người trên giường dừng lại, hắn cũng không ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại, thân thể mềm mại mỹ diễm trắng nõn của Chiêu Minh hiện ra, trong lòng như có một hạt giống được rải xuống, mọc rễ nảy mầm, điên cuồng lớn lên.
Sắc trời gần sáng Bùi Dương nhảy ra cửa sổ rời đi, Tiêu Minh Vũ nhịn rồi lại nhịn, vẫn nhảy lên giường, chen đến trước mặt Giang Mạt.
Trên giường thiếu nữ ngủ rất say sưa, toàn thân đều là dấu hôn và dấu răng thiếu niên để lại, không có chỗ nào là nguyên vẹn.
Tiêu Minh Vũ nghĩ thầm tiểu tử thúi Bùi Dương khẳng định là thuộc chó, tóm được người thì cắn, tư thế đó hận không thể nhai nuốt Chiêu Minh.
Hắn yên lặng nhìn thiếu nữ trên giường, không biết nghĩ thế nào, thân thể không chịu khống chế, lại gần hôn môi nàng.
Đây không phải lần đầu tiên bọn họ hôn môi, sau khi biến thành con thỏ, Chiêu Minh coi hắn là tiểu sủng vật âu yếm, thường xuyên hôn hắn, mỗi khi như vậy Tiêu Minh Vũ chỉ biết bị động thừa nhận.
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động.
Môi thiếu nữ mềm mại như bông, còn có hương thơm ngọt ngào trên người nàng, hắn vươn đầu lưỡi liếʍ, người trên giường bỗng nhiên ưm xoay người.
Chăn gấm tụt xuống, lộ ra vai ngọc và nửa bên trong trịa, núʍ ѵú còn sưng, có vẻ đã bị hung hăng chà đạp.
Tiêu Minh Vũ suy nghĩ về nó cả một buổi tối, bây giờ đã đưa tới cửa, hắn không khách khí nữa, miệng nho nhỏ bao bọc núʍ ѵú, mυ'ŧ liếʍ loạn xạ, trái tim nhảy bang bang, tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt thổi đến, hưng phấn đến mức cả người hắn run lên.
Giang Mạt bị động tác trước ngực đánh thức, chờ khi nàng tỉnh táo lại, nhìn thấy con thỏ đang ăn núʍ ѵú nàng, miệng nhỏ vừa vặn ngậm đủ núʍ ѵú, cố sức nuốt, mấy cái răng cửa thường gặm trên quầng vυ', vừa tê vừa đau, không giống với cảm giác Bùi Dương mang đến, nhưng cũng rất sung sướиɠ.
Nàng cười ôm con thỏ vào lòng, "A Bạch, rất thích ăn núʍ ѵú của tỷ?"
Tiêu Minh Vũ bị bắt tại trận, nhưng không nhả ra, tự sa ngã mà suy nghĩ, bây giờ hắn chỉ là một con thỏ mà thôi, hắn sợ cái gì!
Giang Mạt cố ý ép vυ' vào giữa, hình dạng càng thêm no đủ hơn, ưỡn ngực đưa vυ' vào miệng nó, "A Bạch ăn ta rất thoái mái... Hút đi, biết đâu còn hút ra sữa đó, A Bạch uống sữa mới lớn hơn được, ai, nhẹ, nhẹ lại..."
Hai chi trước của Tiêu Minh Vũ ôm vυ', lung tung gặm nàng, nhất thời không khống chế được lực đạo nên mới cắn, Giang Mạt bị đau kêu lắp bắp.
Đêm qua hắn đã lĩnh giáo được bộ dạng tao lãng của nàng, bây giờ Bùi Dương không ở đây, nhưng bản lĩnh hồ ngôn loạn ngữ của nàng vẫn không giảm.
Tiêu Minh Vũ híp mắt dùng răng ma sát đầṳ ѵú kiều nộn, vùi đầu cuồng ăn, Giang Mạt vừa đau vừa sướиɠ, ngồi dậy ôm con thỏ, cười ha ha, "Ha, là của ngươi hết, từ từ ăn, đừng nóng vội ha..."
Giang Nghiêu nghe thấy động tĩnh buồng trong, biết công chúa đã tỉnh, đẩy cửa vào, tính toán làm giống những buổi sáng trước, tắm gội cho công chúa, rửa sạch thân thể, nhưng nhìn thấy công chúa trần trụi dựa vào giường, trong tay ôm con thỏ đang vùi đầu giữa hai vυ' liếʍ nhũ nhi nàng, môi đỏ tràn ra tiếng rêи ɾỉ kiều mị.
Giang Mạt bất đắc dĩ nhìn Giang Nghiêu, "Chắc là A Bạch động dục rồi."
Trong khoảng thời gian này công chúa vẫn luôn động dục, Giang Nghiêu có biết, nhưng nó động dục thì động dục, tại sao lại mạo phạm công chúa?
Hắn... Hắn còn chưa ăn nhũ nhi của công chúa!
Giang Nghiêu phẫn nộ bước nhanh đến, muốn kéo con thỏ ra, nhưng Tiêu Minh Vũ hút quá mạnh, hắn kéo nhẹ ra, núʍ ѵú Giang Mạt cũng bị kéo theo, núʍ ѵú bị kéo thành hình trụ, nàng liên tục kêu đau.
"Công chúa!" Giang Nghiêu chân tay luống cuống buông tay, đứng cạnh mép giường như đứa bé làm sai chuyện.
Giang Mạt ôn nhu cười, "Thôi, vậy đi, nói thật, A Bạch hút rất thoải mái... Ngươi xem ta bây giờ có giống đang đút sữa cho A Bạch không?"
Lời này không chỉ Giang Nghiêu kinh sợ, ngay cả Tiêu Minh Vũ cũng cảm thấy thẹn.
Với hình thể bây giờ của hắn, nếu nhìn không kĩ, đúng là vậy rồi...
Giang Nghiêu đố kỵ, đôi mắt bịt một tầng hồng nhạt.
Bùi Dương hắn không so sánh được, nhưng tại sao ngay cả một tiểu súc sinh cũng không bằng?
Hắn nửa quỳ trên bàn đạp, dưới ánh mắt nghi hoặc của Giang Mạt hôn lén vυ' vắng vẻ, Giang Mạt khẽ run lên, "Sơ Cửu!"
Thiếu niên ngước đầu nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm như mực, như lang tựa hổ, "Công chúa, nô tài cũng có thể làm ngài thoải mái."
Giang Nghiêu nghĩ chắc là hắn điên rồi, ỷ công chúa tín nhiệm nên tùy ý làm bậy, nhưng huyệt công chúa cũng cho hắn ăn, vậy chuyện này, cũng được mà có phải không?
Quả nhiên Giang Mạt không cản hắn lại, Giang Nghiêu cúi đầu ôm tuyết nhũ nuốt mồm to, mυ'ŧ núʍ ѵú nàng, ăn tấm tắc.
Tiêu Minh Vũ không hài lòng.
Mẹ nó, một tiểu thái giám cũng muốn đoạt với hắn?