Posted on 14 Tháng Năm, 2021by Beryl
Edit: Beryl
Nghĩ xong vấn đề này, Lâm Sơ thu lại hai cái túi gấm, tính toán tìm cơ hội thích hợp trả lại Lăng Phượng Tiêu.
Hắn tháo phát quan [1] xuống, thay khoan bào, bắt đầu nhập định.[1] Phát quan là cái cài trên đỉnh đầu
Một khi đã hoàn toàn quen thuộc thổ nạp pháp [2], lúc nhập định sẽ không cần phải thời thời khắc khắc hô hấp thổ nạp nữa, có thể thả lỏng bản thân tiến vào cảnh giới “Quên mình”, chẳng biết ngày đêm. Đời trước Lâm Sơ rất thích làm như vậy —— thật sự là một cách gϊếŧ thời gian hữu hiệu.
[2] thổ nạp pháp là phương pháp hô hấp của đạo gia từ xa xưa
Hơn một canh giờ sau Lâm Sơ mới tỉnh lại, tinh thần quá yên tĩnh, nhất thời có chút hoảng hốt, bên tai phảng phất truyền đến tiếng còi xe lửa.
Đời trước, vào tháng bảy hàng năm, Lâm Sơ phải đi theo sư phụ đến vùng núi phía Bắc ở một tháng, theo sư phụ nói, đó là địa điểm trước kia của môn phái.
Vài tòa đại điện đổ nát, rất nhiều tiểu điện nằm đan xen trong đó, Mộng tiên sinh nói hắn là đệ tử danh môn chính phái cũng không phải không đúng, nếu căn cứ theo địa điểm cũ kia, trước đây môn phái hắn nhất định cũng rất thịnh vượng, chắc chắn là một đại phái đông đảo đệ tử.
Dưới chân núi dựng một tuyến đường sắt, trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng còi tàu xuyên thấu qua màn sương đêm, xuyên thấu qua kết giới xung quanh đại điện truyền tới lỗ tai, khi đó hắn rất thích nghe âm thanh xa xăm này.
Ngơ ngẩn ngắn ngủi qua đi, Lâm Sơ mới nhận ra một điều, tiếng còi kia chỉ tồn tại trong ảo tưởng của hắn, bản thân hiện tại vẫn đang ở Thượng Lăng Học Cung, hóa ra thế giới kia, đã biến mất từ lâu rồi.
Thế giới này cùng thế giới kia, cũng không biết có liên hệ gì không.
Nhưng, có hay không có, với hắn mà nói đều chẳng có cái gì khác nhau.
Lâm Sơ nhìn cách bài trí cổ xưa trong phòng, lại xuống giường, vén bức màn trúc đã hạ xuống trước đó.
Một trận gió thổi qua, biển trúc lay động, ngỡ như đã qua mấy đời.
Trung đình vẫn còn ánh đèn lưu ly le lói, Lăng Phượng Tiêu cư nhiên vẫn chưa đi.
Lúc nãy Lâm Sơ thấy người này vừa uống trà vừa xem thư, vậy mà bây giờ đã lau đao, động tác cực kỳ thong thả, tựa hồ đang suy tư gì đó.
Sau đó, Lăng Phượng Tiêu dường như nhận ra ánh mắt hắn, ngẩng đầu nhìn sang bên này.
Lâm Sơ mới từ nhập định tỉnh lại, đang rơi vào trạng thái trì độn, nhìn cái gì cũng giống trong mộng, nhất thời không có phản ứng, nhìn chằm chằm Lăng Phượng Tiêu ba giây.
Sau đó, hắn thấy Lăng Phượng Tiêu cong môi cười một cái, tựa hồ nói gì đó.
Nhìn khẩu hình, có vẻ là —— “Ngủ. Sớm.”
Lâm Sơ mặt vô biểu tình kéo mành lại.
—— tình cảnh này, chẳng lẽ hắn còn phải nói “Đa tạ lãnh đạo đã quan tâm sinh hoạt của tiểu đệ?” sao.
Lăng Phượng Tiêu chắc chắn không quan tâm đến hắn đâu, người này hẳn là vẫn canh cánh trong lòng cái vụ ai ngủ trễ hơn tối qua.
Lâm Sơ chui vào trong chăn, dựa vào đầu giường, lật xem sách giáo khoa ngày mai.
《 Nam Hạ phong cảnh khảo 》, 《 Hạ thư 》, 《 Tử vi thuật số 》.
Đại khái là địa lý, lịch sử với huyền học.
Hắn lăn qua lộn lại 《 Tử vi thuật số 》 lăn hồi lâu, ánh mắt mê mang, cảm thấy môn học này rất đáng lo ngại.
Trung đình vọng đến tiếng nói chuyện, là huynh muội Việt gia luyện công xong trở về phòng, đi ngang qua trung đình chào hỏi Lăng Phượng Tiêu.
Lại qua một lát, Lăng Phượng Tiêu trở về phòng, tiếng đóng cửa qua đi, mọi thứ chìm vào tĩnh lặng.
Lâm Sơ đặt sách về đầu giường, thuận theo nội tâm buồn ngủ, ngủ.
Một đêm không mộng.
Có thể dự kiến được, về sau mỗi ngày ở Học Cung đều sẽ trôi qua như vậy, đều đặn, thực làm người ta vừa ý.
Tiết một ngày hôm sau là môn Nam Hạ phong cảnh khảo, Lâm Sơ vì phải chăm sóc thảo dược ở Linh Dược Viên, cho nên vẫn giống như hôm học luyện đan, đến hơi muộn, trong điện đã ngồi gần hết, chỉ còn trống mấy vị trí cuối.
Hắn chọn một góc ngồi xuống, trong lúc chờ giờ học bắt đầu thì đọc sách.
Không biết vì cái gì, hắn luôn cảm thấy mấy người phía trước cứ quay đầu nhìn hắn rồi thì thầm gì đó.
Ảo giác đi.
Lâm Sơ tiếp tục đọc sách.
—— thẳng đến khi bên tai truyền đến một tiếng cười lạnh.
Lâm Sơ ngẩng đầu lên, thấy Tiêu Linh Dương đã đi tới bên cạnh, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm hắn.
Lâm Sơ: “……”
Hắn cảm giác cổ mình đang ẩn ẩn đau.
Nhưng hắn cũng cảm thấy, giờ này khắc này, mặt Tiêu Linh Dương cũng đang ẩn ẩn đau —— trên má bên phải, vẫn lưu lại dấu vết không rõ ràng lắm.
Người này chắc là không tu tiên, hôm qua bị bóp cổ như vậy, Lâm Sơ không cảm giác được chân khí, sau khi bôi thuốc dấu vết trên cổ cũng nhanh chóng biến mất —— nhưng Lăng Phượng Tiêu thực sự là một người tu tiên chân chính, một cái bạt tai kia không lưu tình chút nào, phỏng chừng khiến Tiêu Linh Dương ăn đủ đau khổ.
Ít nhất, hiện tại hắn chỉ dám cười lạnh, không dám động thủ nữa.
Lâm Sơ xác nhận hắn không có ý định gì, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Tiêu Linh Dương ngồi xuống cạnh hắn.
Lâm Sơ quyết định lần sau vô luận thế nào, đều phải nhanh chóng kết thúc công việc ở Linh Dược Viên, lên lớp sớm một chút.
Ngày hôm qua đến muộn, ngồi cùng bàn với Lăng Phượng Tiêu, ngày hôm nay muộn, ngồi cùng bàn với Tiêu Linh Dương, nếu ngày mai lại muộn, không biết sẽ lại gặp phải giống loài kỳ quái nào.
Chắc là cảm giác tồn tại của hắn quá yếu, Tiêu Linh Dương cũng không tiếp tục gây sự nữa, sau khi ngồi xuống, bắt đầu chơi cửu liên hoàn [3], thẳng đến khi Nhất Chu tiên sinh giảng bài mới không tình nguyện bỏ xuống, rất cố gắng mà nghe giảng, nghe được một lúc, lại lấy ra chơi tiếp.[3] Cửu liên hoàn
Lâm Sơ nhìn dư quang [4] động tác hắn, nghĩ thầm, môn này chắc cũng không phải chính Tiêu Linh Dương chọn, mà Lăng Phượng Tiêu hôm qua thêm vào, bằng không sao có thể không tình nguyện như vậy.
[4] dư quang là bóng mờ của mấy hành động lúc mình liếc nhìn người khác
Nhất Chu tiên sinh đang giảng bài, Nam Hạ quốc phân thành 8 châu: Thục, Kinh, Mân, Giao, Việt, Kiềm, Từ, Ích, dưới châu là quận, phủ, cuối cùng là thành trấn phàm nhân. Bên trong các châu, lại có rất nhiều môn phái tu tiên ẩn mình trong các danh sơn thắng cảnh, thường xuyên xuất hiện chém yêu diệt ác, những sự tình quan phủ vô pháp giải quyết cũng thường xin tiên môn giúp đỡ che chở, đệ tử tiên môn hành tẩu trên thế gian, triều đình cũng sẽ tạo điều kiện hơn. Môn phái tu tiên mỗi năm phải nộp “Tiên thuế” cho vương triều, trong triều cũng có rất nhiều chức vị đặc biệt thiết lập cho người tu tiên, mỗi một thế hệ đại quốc sư đều do thủ khoa tiên đạo đảm nhiệm, tiên đạo cùng vương triều nương tựa lẫn nhau, không thể chia lìa.
Lâm Sơ nghe thấy Tiêu Linh Dương thấp giọng cười nhạo một tiếng.
Xét thấy hôm trước Lăng Phượng Tiêu gọi hắn “Điện hạ”, Lâm Sơ cảm thấy tiếng cười này cũng không đơn giản.
Mà điện hạ cư nhiên là đệ đệ Lăng Phượng Tiêu, vậy càng thêm không đơn giản.
Lâm Sơ luôn không muốn bị cuốn vào những chuyện không đơn giản, bởi vậy quyết định cách bọn họ xa xa chút.
Sau khi khái quát ngắn gọn, Nhất Chu tiên sinh bắt đầu từ Học Cung nơi Thục Châu, tiến hành giảng giải tỉ mỉ.
Lâm Sơ an tĩnh nghe, dần dần mở rộng nhận thức với thế giới này, sau hơn một canh giờ cũng thu hoạch được kha khá.
Giảng bài kết thúc, Tiêu Linh Dương rời khỏi đại điện như bị lửa đốt mông.
Lâm Sơ: “……”
Điện hạ như vậy, thật sự có phần không đảm nhiệm nổi, cũng trách không được Lăng Phượng Tiêu nghiêm khắc với hắn như vậy.
Lâm Sơ không có bị lửa đốt mông, liền chậm rì rì thu dọn đồ đạc rời đi.
Chỉ là vừa ra đến cửa điện, đi đến một cây cầu bạch ngọc nối hai cung điện, lại bắt gặp Tiêu Linh Dương đang bị Lăng Phượng Tiêu chặn trên cầu gây khó dễ.
Lâm Sơ không muốn nói chuyện lắm.
Hắn cảm thấy gần đây tần suất gặp được Đại tiểu thư cũng quá cao đi.
Chỉ thấy Lăng Phượng Tiêu đang cầm quyển 《 Nam Hạ phong cảnh khảo 》, dựa vào thành cầu, nửa rũ lông mi, biểu tình lãnh đạm.
Tiêu Linh Dương ấp úng trả lời gì đó.
—— Lâm Sơ biết, hắn không chỉ không nghe giảng, mà còn ngồi giải cửu liên hoàn một canh giờ.
Không chỉ giải cửu liên hoàn một canh giờ, mà hắn còn chẳng giải ra cái gì.
Lâm Sơ yên lặng đi về phía trước, cảm thấy Lăng Phượng Tiêu lại sắp nổ rồi.
Quả nhiên, cách mấy chục bước, chợt thấy Lăng Phượng Tiêu khép lại quyển《 Phong cảnh chí 》, lạnh lùng nói: “Sau này giờ Mậu mỗi ngày đi Bích Ngọc Thiên tìm ta.”
Tiêu Linh Dương thẹn quá hoá giận, đoạt lại sách, hung tợn nói: “Ngươi dựa vào cái gì quản ta?”
“Ta nguyện ý quản ngươi?” Lăng Phượng Tiêu cười nhạo một tiếng, “Nếu không phải mẫu thân muốn ta quản, ta quản ngươi đi tìm chết.”
“Được, ngươi quản.” Tiêu Linh Dương ảm đạm nói, “Ta chờ ngươi quản ta thành một người tốt, ngày sau theo ý các ngươi lên làm hoàng đế, việc đầu tiên ta làm chính là gả ngươi đi Bắc Hạ hòa thân!”
Lâm Sơ thầm nghĩ, đây cũng là kẻ tàn nhẫn, chỉ sợ lại sắp bị đánh rồi.
Không nghĩ tới, Lăng Phượng Tiêu cư nhiên không có tức giận, ngược lại cười nói: “Cho ngươi gả.”
“Ta ở Bắc Hạ chờ, nếu bệ hạ không khiến quốc gia phục hưng, ta đành phải ở Bắc Hạ gây sóng gió, để ngươi làm…… ngu quân mất nước!”
Trong thanh âm đè nặng lệ khí âm u vô tận, khiến người ta cảm thấy, người này nhất định nói được làm được.
Lâm Sơ làm bộ cái gì cũng chưa nghe thấy, im lặng đi qua.
Vừa đi vừa nghĩ, Lăng Phượng Tiêu có một đệ đệ không nghe lời như vậy, thật sự vô cùng hao tâm tổn trí, Tiêu Linh Dương có một người tỷ tỷ như vậy, cũng là vô cùng bất hạnh.
Lăng Phượng Tiêu tự đi mà hao tâm, Tiêu Linh Dương tự đi mà bất hạnh, hắn chỉ hy vọng Đại tiểu thư sẽ không bởi vì hắn vô tình nghe được cuộc nói chuyện này mà sinh ra ý định gϊếŧ người diệt khẩu hoặc đánh đập gì đó.
Đang nghĩ như vậy, chợt thấy Lăng Phượng Tiêu nhìn về phía mình.
“Lâm Sơ,” mỹ nhân hồng y hoa phục dựa vào lan can bạch ngọc, hơi xoay người lại, biểu tình lười nhác nói: “Đừng đi, lại đây.”
Cháy nhà rồi, quả nhiên người vô tội cũng bị vạ lây.
Lâm Sơ bước tới, tự hỏi không biết Lăng Phượng Tiêu lại muốn làm chuyện xấu gì.
Tiêu Linh Dương hoàn toàn không quan tâm đến hắn, tiếp tục nói với Lăng Phượng Tiêu: “Ngươi đại nghịch bất đạo!”
“Đại nghịch bất đạo?” Lăng Phượng Tiêu cười lạnh, “Chiến sự lấn tới, điện hạ lại muốn liên hôn nghị hòa với Bắc Hạ, không tính là đại nghịch bất đạo? Biết rõ ta sớm có hôn ước, vẫn muốn đưa ta đi Bắc Hạ, không coi lễ nghi ra gì, còn không tính là đại nghịch bất đạo?”
Không đề cập tới hôn ước còn đỡ, vừa nhắc tới, Tiêu Linh Dương lập tức lại chiếm thế thượng phong, vẻ mặt u ám phẫn hận trước đó bay sạch, thay bằng một bộ vui sướиɠ khi thấy người khác gặp họa, nhếch mép cười nói: “Ai mà không biết vị hôn phu kia của ngươi chỉ là một người chết? Ngươi tính chó như vậy, nhìn xem tiên đạo này còn ai dám cưới ngươi? Sau này ta càng không tứ hôn* cho ngươi, ngươi đành phải cả đời góa chồng thôi, đáng đời!” (tứ hôn là ban hôn)
Lăng Phượng Tiêu cười như không cười: “Ồ?”
Sau một tiếng “Ồ?”, Lăng Phượng Tiêu cũng không quan tâm Tiêu Linh Dương nữa, mà chuyển sang Lâm Sơ, nhàn nhạt nói: “Vết thương đỡ hơn chưa?”
So với ngữ khí nói chuyện vừa rồi với Tiêu Linh Dương, có thể nói là ôn tồn nhỏ nhẹ.
Vẻ mặt Tiêu Linh Dương giống như ban ngày gặp quỷ.
Lâm Sơ có phần hít thở không thông: “Đỡ rồi.”
Lăng Phượng Tiêu: “Chuẩn bị đi học ở đâu?”
Lâm Sơ: “Thừa Nguyên Điện.”
“Ừm.” Lăng Phượng Tiêu nói: “Đi thôi.”
Lâm Sơ: “?”
Hắn cảm thấy có gì đó sai sai.
Nhưng dường như có một người càng cảm thấy sai sai hơn.
Tiêu Linh Dương trợn mắt há hốc mồm tại chỗ.
Lăng Phượng Tiêu tức giận nói với hắn: “Ngươi còn chưa đi?”
Tiêu Linh Dương: “Ngươi không phải đi học bên kia sao?”
Lăng Phượng Tiêu mặt vô cảm: “Đưa sư đệ.”
“Ngươi…… Hôm qua còn vì người này đánh ta!” Khoé miệng Tiêu Linh Dương giật giật vài cái, biểu cảm thập phần rối rắm, “Cũng không phải thật sự không tứ hôn cho ngươi! Ngươi đừng có mà muốn nuôi …… cái đó đó?”
Tác giả có lời muốn nói:
Chị dâu của ngươi đây, nhóc, chú ý lời nói của ngươi.