Chương 54: Thư tuyệt mệnh: Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ học cách yêu người khác và cách yêu em (H)
Editor: Dĩm
“Đừng, đừng đâm, đừng đâm nữa.” Cốc Ngữ kêu lên, dưới thân dần dần không chịu được lực va chạm, hai chân mềm nhũn muốn quỳ rạp xuống, nhưng lại bị Kỳ Liên Hàng nhấc lên.
"Sướиɠ quá, giống như tiểu huyệt không bao giờ bị thao lỏng được, bảo bối, em định kẹp chết anh hả?"
Cô che lấy hình dạng lồi lõm trên bụng, lắc đầu khóc: "Đừng nói nữa, nhẹ chút, sẽ bị đâm chết, bụng phình to lên rồi."
"Để anh xoa xoa."
Hắn cười rất vui vẻ khi sờ thấy hình thù lồi lõm trên chiếc bụng nhỏ của cô "Đồ của anh lớn như vậy sao? Có thấy sướиɠ không? Hả?"
"Sướиɠ……"
"Có muốn anh đâm chết em không?"
Cô vội vàng lắc đầu: "Không muốn."
Đầu lưỡi Kỳ Liên Hàng liếʍ quanh vành tai cô "Cơ thể bảo bối của anh yếu như vậy? Đâm chết em, anh không có lỡ. Sau này sẽ cố gắng mỗi ngày cày cấy trên người em, làm cho nó mở rộng một chút."
"A, đồ điên!"
Cốc Ngữ thật sự tức giận, Kỳ Liên Hàng xoa nắn bầu ngực mềm mại của cô, lực đạo dưới hạ thể nhẹ đi không ít, chín nông một sâu, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng ròng theo gốc đùi tí tách rơi trên thảm cỏ xanh.
Cốc Ngữ đỏ mặt, nhịp thở không theo kịp va chạm. Cô nắm lấy thân cây, không còn chút sức lực nào, đầu cúi vào thân cây thô ráp. Kỳ Liên Hàng thấy cô gần như không thể chịu nổi nữa, tăng tốc muốn bắn vào trong cơ thể cô.
"Bảo bối chờ anh, anh rất nhanh, để em cao trào trước có được không?"
"Không, không muốn..."
"Em không muốn? Loại chuyện này, thân thể của em so với cái miệng này thành thật hơn nhiều."
Hạ thể bị đánh đến điên cuồng, tinh hoàn vỗ về vỗ liên tục vào mông gây ra tiếng vang da^ʍ mỹ, hơn một nửa qυყ đầυ xâm nhập vào tử ©υиɠ, âʍ đa͙σ ấm áp mềm mại bao bọc lấy côn ŧᏂịŧ, đồng thời càng thêm dùng sức mυ'ŧ mạnh.
Cốc Ngữ không thể phân biệt được đó là cao trào hay đau đớn, nước mắt rơi như mưa, giống như những chiếc lá mùa thu trong cơn gió cực mạnh không ngừng rụng rơi xuống đất, ngẫu nhiên rung rinh sau khi bị va chạm, những cú va chạm ngắn mà dữ dội, cô nức nở bắt đầu run rẩy, mồ hôi sau lưng chảy như mưa, bị thao điên cuồng gần như mất đi lí trí.
Cơ thể đột nhiên co giật, sắc mặt tái nhợt dần dần đỏ lên, khóc không thành tiếng, muốn phát ra âm thanh khàn khàn, Kỳ Liên Hàng đã sớm dự liệu được, từ phía sau che miệng cô lại, nhào tới phía trước đỉnh mạnh, khiến cô cao trào phun ra dâʍ ŧᏂủy̠ xối ướt qυყ đầυ.
Gân xanh trên trán điên cuồng nhảy lên.
"Hừm!"
"A... đừng, đừng, đừng đâm nữa, thật sự không chịu nổi nữa rồi!"
Vừa nói, cô vừa quỳ xuống không còn sức lực, Kỳ Liên Hàng thuận tiên đem côn ŧᏂịŧ rút ra, đè cô xuống rồi quay đầu lại, Cốc Ngữ lơ đãng mở miệng, phản ứng theo bản năng ngậm lấy côn ŧᏂịŧ ướt dầm dề, mà nó vừa mới được rút ra từ phía dưới của cô, một mùi tanh tưởi thoang thoảng quanh chóp mũi.
Hai mắt Kỳ Liên Hàng hoàn toàn đỏ lên, hắn túm tóc đâm sâu vào trong cổ họng của cô, cứ đâm không có tiết tấu gì mà chỉ lo một đường hướng bên trong cắm vào, răng thỉnh thoảng cọ mài vào côn ŧᏂịŧ, nhưng hắn không quan tâm nhiều như vậy.
"Bảo bối, anh muốn bắn, ngậm lấy nuốt vào, muốn toàn bộ đều nuốt xuống!"
Cốc Ngữ bên tai ù đi, giống như không có nghe thấy hắn đang nói cái gì, thời điểm tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra, nuốt xuống còn cảm nhận được có mùi chua chua, ừng ực đem nuốt hết xuống, có lẽ cô cũng không nghĩ nôn nó ra ngoài.
Khuôn mặt ửng hồng, cô nheo mắt ngã về phía trước, Kỳ Liên Hàng ngồi xổm xuống ôm lấy cô, đỡ cô dựa vào gốc cây, dùng một chân chống đỡ thân thể yếu ớt của cô, cởϊ áσ bệnh viện trên người ra, lau khô chất nhầy giữa đùi.
"Hức, buồn ngủ, buồn ngủ quá, không làm được nữa."
“Bảo bối nhịn một chút, anh đưa em về khách sạn.” Kỳ Liên Hàng dọn dẹp cho hai người bọn họ xong, nhìn đôi môi hồng của cô đang hé mở thở hổn hển, không nhịn được vươn lưỡi vào, cuồng nhiệt liếʍ láp, đầu lưỡi lôi ra ngoài hút, giờ phút này quả thực hạnh phúc vô cùng, chỉ muốn mãi mãi luân hãm trong cơ thể cô.
Trên đường trở về, cô nằm trong vòng tay hắn ngủ thϊếp đi, cũng chỉ mới bắn một lần, Kỳ Liên Hàng cũng không hề cảm thấy buồn ngủ, khó chịu xoa nắn hạ thân phía dưới, du͙© vọиɠ lại sắp bành trướng.
Hắn quỳ ở trên giường đem đầu dán lên cổ cô, cái tư thế quỳ như con ếch vểnh mông lên, hít một hơi thật sâu mùi thơm tỏa ra từ cô, dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ không ngừng, khiến Cốc Ngữ không ngừng lẩm bẩm, Kỳ Liên Hàng ra dáng học theo cô lẩm bẩm, rồi tự cười.
"Bảo bối, em tỉnh rồi à, anh thật sự là không chịu nổi nữa, rất muốn thao em, em sờ một chút được không, anh khó chịu quá!"
Đáp lại là cái xoay người vô tình, quay lưng về phía hắn, hắn lại lo lắng lật người cô lại, đè cô dưới thân mình điên cuồng hôn khắp nơi, không chịu buông ra một tấc, cũng không ngừng lưu lại dấu hôn của hắn.
“Bảo bối thơm quá, lại còn rất đáng yêu, khuôn mặt thì ngọt ngào như trẻ con vậy, anh rất nhớ em.”
Kỳ Liên Hàng ủy khuất quệt miệng, chống tay trên giường, cúi đầu cọ vào mặt cô, ánh mắt tràn đầy thâm tình: "Em có biết anh nhớ em nhiều như thế nào không? Trên thuyền gặp sóng biển. Lúc đó, anh rất sợ hãi, mà sợ cả đời này sẽ không bao giờ gặp được em, thuyền bị lật, cứ nghĩ là mình xong rồi."
"Tiểu Cốc, anh thực sự sợ muốn chết. Em không biết lúc đấy anh khó chịu như thế nào đâu. Em phải sống thật tốt, sống với anh cả đời này. Lúc đó anh còn thề với trời. Nếu có thể sống sót trở về, phần còn lại của cuộc đời anh sẽ đối xử với em thật tốt. Anh dùng tính mạng của anh đảm bảo nữa cơ."
Hắn ôm chặt lấy thân hình gầy gò của cô mà siết chặt trong vòng tay, vì sợ cô sẽ biến mất, sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ trên thiên đường.
Chẳng mấy chốc, hắn an tâm chìm vào giấc ngủ, trong miệng mootu mực cứ gọi tên cô, "anh yêu em" cứ lặp đi lặp lại.
Cốc Ngữ còn nghe được hắn cảm tạ ông trời, cô mở mắt, không khỏi bật cười.
Kỳ Liên Hàng còn có một bí mật, bí mật trong điện thoại còn tưởng sẽ tiêu tan chìm xuống đáy biển, không ngờ điện thoại lại nằm trong quần áo cùng nhau trục vớt lên được, lại bị Kỳ An Luật cho người đem đi sửa chữa, gửi cho Cốc Ngữ.
Cốc Ngữ mở máy mà không cần suy nghĩ nhiều. Ngay lúc cô bật nó lên, hình ảnh của cô xuất hiện trên màn hình, khóa màn hình là trong phòng học cấp ba, cô đang vùi đầu làm bài thi.
Ma xui quỷ khiến cô nhập mật khẩu là sinh nhật của mình, thời điểm mở khóa nó, hình nền đã thay đổi thành hình ảnh cô đang chạy trong sân thể dục của trường cấp 3. Góc chụp quá rõ ràng, chắc chắn hắn đã trốn sau một cái cây lớn chụp lén cô.
Cô cười, trên điện thoại chỉ có một ít phần mềm, cuối cùng, trong bản ghi nhớ, cô thấy cả tá "thư tuyệt mệnh".
Đó là khi gặp sóng gió trên biển, mỗi một bức thư đều có tên cô, nói những lời không muốn chết, ăn năn, hối lỗi, rồi tuyệt vọng khiến người ta đau lòng. Trên bức thư tuyệt mệnh cuối cùng, chỉ viết một câu.
"Nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ học cách yêu người khác và cách yêu em."