Editor: Dĩm
Lửa đã được nhóm, Trì Trấn Thạc cởϊ áσ khoác đắp lên người cô, chăn mền đều đã ướt, không thể đắp được.
Cốc Ngữ nằm ở trên cái phản cứng, tia lửa chiếu rọi vào sườn mặt anh, cô bắt lấy cánh tay của anh hỏi.
"Cậu không đi ngủ sao? Cậu đi ngủ đi, cả ngày nay cậu chưa ngủ rồi."
Ánh mắt anh mệt mỏi.
Trì Trấn Thạc cẩn thận nằm bên cạnh cô, di chuyển rất nhẹ vì sợ đè phải cô
Lần đầu tiên nằm chung giường với cô, anh rất căng thẳng, chân tay tê cứng không cử động được.
Cốc Ngữ trở mình liên tục, đem áo khoác đắp cùng anh, tự nhiên ôm lấy anh, vùi đầu vào trong cánh tay anh, anh không dám nhúc nhích, nhưng có thể nghe rõ tiếng hít thở của anh trong căn phòng yên tĩnh này.
Trong phòng đều là mùi ẩm mốc, củi đốt nổ lách tách, cũng không cảm thấy lạnh nữa.
“Trì Trấn Thạc.” Cô gọi tên anh.
Thần kinh đột nhiên căng thẳng, vội vã ừ một một tiếng.
"Ngủ ngon."
"Ngủ ... ngon."
Sáng sớm không cần ai đánh thức cô dậy, mà là tiếng chim hót líu lo bên ngoài, như thể tất cả chim đều đậu trên mái nhà, đồng thanh hót những bài hát không có tiết tấu, Cốc Ngữ nhịn không được nhíu mày. Hai tay vươn ra bịt lỗ tai lại, những âm thanh này mới thu nhỏ lại, lông mày mới giãn ra.
Cốc Ngữ nghiêng đầu thoải mái bắt lấy ống tay áo của anh, trên người còn đắp ao khoác của anh, thật ấm áp.
Cô mệt mỏi mở đôi mắt ra, mới phát hiện Trì Trấn Thạc đang đứng bên giường bịt tai cho cô, trên người cô còn đắp một chiếc chăn bông mới tinh.
"Ừm ... cái chăn ở đâu ra vậy?"
Anh buông tay khỏi tai cô ra: "Tớ mua ở dưới chân núi. Bóng đèn trong phòng cũng được thay rồi. Cậu dậy ăn cơm đi, tớ có nấu cháo, không biết cậu có thích ăn không?"
Cốc Ngữ kinh ngạc bật dậy, mái tóc rối bù tán loạn sau lưng, đống củi trong phòng vẫn đang cháy, một số thứ đã được thay bằng những thứ mới.
"Cậu, cậu xuống núi khi nào vậy? Đường xuống núi rất xa, cậu đến đó một mình sao? Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Tám giờ."
Đường lên núi cùng xuống núi phải mất ít nhất một tiếng rưỡi, đường lại còn rất khó đi, lại vác theo chăn bông dày như vậy, ít nhất là anh thức dậy lúc năm giờ, ánh mắt Cốc Ngữ áy náy chua xót.
"Sao cậu không đợi tớ cùng nhau xuống núi, đi một mình lúc trời vẫn còn tối không sợ sao? Sao cậu lại ôm hết mọi thứ về mình vậy? Tớ đã nói rồi, đừng bỏ rơi tớ, tại sao cậu lại tự mình đi? Cậu tin tưởng tớ, tớ thực sự có thể giúp."
Anh bất đắc dĩ mỉm cười ôm lấy cô, "Được rồi, sao cậu lại khóc? Tớ sợ cậu lo lắng, mới thừa dịp lúc cậu còn đang ngủ mới đi, không phải tớ đã trở về rồi sao? Đừng khóc, được không?"
Cốc Ngữ run rẩy, cái mũi đỏ bừng lẩm bẩm: "Lần sau không được như vậy."
Khuôn mặt anh ôn nhu cười, "Được, tớ hứa với cậu."
Cái bếp dùng để nấu cháo được xây bằng đất, Cốc Ngữ chưa từng thấy những thứ này bao giờ, ngồi xổm ở một bên xem anh làm như thế nào. Củi khô cứ chất đống trong đó, lửa ngày càng lớn, chốc lát anh mở nắp nồi.
Cháo không có mùi vị gì nhưng cô vẫn ăn rất vui vẻ, ăn đến hai bát, nụ cười trên mặt Trì Trấn Thạc đã tốt hơn rất nhiều so với vẻ mệt mỏi lúc sáng, dưới mắt còn có chút thâm quầng không được ngủ ngon khiến cô có chút đau lòng.
Buổi trưa thời tiết trở nên nóng bức, Cốc Ngữ cùng anh đi tìm củi khô, củi cũng không còn nhiều nhưng rìm không thấy, ngay cả việc nấu nướng cũng khó khăn.
Ngoài bọn họ ra, trên núi này dường như không có người khác sinh sống, phía xa có mấy ngôi nhà, nhưng đều trống không.
Dưới chân giẫm lên những cành cây phát ra tiếng răng rắc, trong khu rừng kín không kẽ hở hầu như không có con đường nào, tất cả đều bị cỏ dại mọc um tùm bao phủ.
"Chậm một chút, theo sát tớ."
Cốc Ngữ rất nghiêm túc gật đầu, cô chưa từng làm chuyện như vậy bao giờ, cô cảm thấy lạ và muốn giúp anh rất nhiều.
"Trì Trấn Thạc, hồi nhỏ cậu thường xách giỏ tre đi nhặt củi sao?"
"Ừm, tớ ở cùng bà ngoại, rất quen thuộc chỗ này."
Thực ra, cô có một cái rất muốn hỏi tại sao hồi cấp ba anh lại bị bắt nạt và buộc phải chuyển đến trường khác.
Nhưng cô sợ sẽ chọc vào chỗ đau của anh.
Nhặt được một giỏ đầy, thì cũng đã leo lêи đỉиɦ núi rồi, anh đỡ cô ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi, chân Cốc Ngữ mỏi nhừ, mệt mỏi duỗi lưng ghé trên vai anh.
Khung cảnh bên dưới vách núi rất đẹp, có thể nhìn thấy cả ngọn núi, thảm thực vật rộng lớn cùng với sắc vàng khô héo của cây cối đặc biệt bắt mắt, đẹp hơn hàng chục triệu lần so với khung cảnh của những tòa nhà cao tầng ở thành phố.
"Ngữ."
"Hả?"
Hắn cúi đầu nhăn lại lông mày, "Tớ rất áy náy chỉ có thể mang cậu tới đây. Chúng ta trốn hai ngày, tớ sẽ đưa cậu xuống núi, dù sao chúng ta cũng không thể vĩnh viễn ở trên núi này, nơi này không có gì tốt. Không khí ẩm ướt, nhiều côn trùng, tớ không nỡ để cậu chịu khổ. cậu chịu khó qua hai ngày này, chúng ta sẽ xuống núi."
"Cậu lo lắng cái gì đâu không. Ở bên cậu tớ rất vui. Cậu ở đâu tớ sẽ ở đó!"
Cô hôn lên má anh một cái, Trì Trấn Thạc quay đầu lại nở nụ cười, đồng thời hôn lên gà má mềm mại của cô.
"Tớ trước nay chưa từng được trải nghiệm cảm giác được người yêu thương, cảm ơn cậu."
Ánh mắt cô mờ mịt như một tầng sương mù, cô đối với anh không chỉ có tình yêu, mà còn là khao khát thể xác.
Cốc Ngữ cắn chặt môi dưới, không nói được lời nào.
Đường xuống núi còn dốc hơn lên dốc, bước trên đá nhẵn nhụi, Trì Trấn Thạc thận trọng đi phía trước, kéo cánh tay cô rồi nắm chặt lấy.
"Không cần nắm chặt như vậy, tớ có chút đau."
"Xin lỗi, vậy tớ sẽ buông ra, cậu bược chậm một chút."
Cô chăm chú nhìn dưới chân mình, giây sau bị phân tâm, cô nhìn thấy rất nhiều nhánh cây khô trên bãi đất trống dưới rừng cây, có lẽ đó là một cánh đồng đã bị bỏ hoang từ lâu được chim chóc dùng làm tổ.
"Trì Trấn Thạc! Nhìn kìa, đằng kia có rất nhiều, không được, tớ muốn xuống lấy một ít."
"A, đừng vội, đi chậm một chút!"
"ừm."
Cô giẫm lên con đường đầy bùn đất, chạy đến bãi đất trống, nhưng cô không nhận thấy đoạn đường này bị sụp đổ một đoạn, bỗng nhiên bước hụt, trọng tâm không ổn định bắt đầu lăn xuống.
“Cốc Ngữ!”Trì Trấn Thạc rống lên, vịn thân cây vội vàng chạy xuống.
Cũng may lăn năm sáu vòng liền ngã xuống bờ ruộng bên trên. Cốc Ngữ gần như nghĩ mình sẽ lăn xuống dốc núi mà chết, đầu đầy cành cây khô cùng lá cây, trên thân cũng tất cả đều lấm lem bùn đất, hướng về phía trên sườn núi kêu to.
"Tớ không sao, cậu từ từ đi xuống, đằng kia có một con đường nhỏ."
Trì Trấn Thạc lo lắng đến mức không tìm được đường, anh bước xuống bùn: "Cậu ở yên đó đừng nhúc nhích, tớ sẽ xuống ngay, đừng nhúc nhích!"
"ừm...ừm."
Cô phủi mấy chiếc lá khô trên đầu, mắt cá chân bị trầy xước, cả người bê bết bùn cũng không thèm quan tâm, cô chống đất đứng dậy, bên cạnh trền đến tiếng bước chân, cô gãi tóc, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại.
Đồng tử chợt co rút lại.
Kỳ Liên Hàng giẫm lên vũng bùn, góc quần đầy vết bẩn dính đầy bùn đất, dưới mái tóc xoăn rối bù, ánh mắt u ám tràn đấy sát khí, vẻ mặt vô cảm cầm lấy con dao, từng bước đi về phía cô.
Cốc Ngữ sợ hãi lùi lại phía sau, lại trực tiếp ngã ngồi xuống, cơ thể vì sợ hãi bắt đầu run lên, nước mắt lập tức trào ra, nắm lấy đống lá khô dưới đất ném về phía hắn một cách điên cuồng.
"Trì Trấn Thạc ... Trì Trấn Thạc!"