Vạn Thế Chi Chủ

Chương 9: Các Ngươi Là Loài Vật Nào?

Bỗng thấy có năm người lạ mặt từ đâu xuất hiện, hắn đang nghi hoặc chẳng phải nơi này là Tử Đài Chung Cực không ai có thể tiến vào sao? Hay chẳng lẽ những người này đã ở đây từ trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hắn đang mải suy nghĩ thì liếc mắt nhìn xuống mặt đất, lại nhìn ra xung quanh, quang cảnh ở đây thật khác, có đất, có trời, có cây cối và rất nhiều những cảnh vật hắn chưa từng thấy qua. Hắn như nghĩ đến điều gì đó, quay lại thì vẫn thấy năm thân hình mềm mại phía trước vẫn đang tiến lại gần, xinh đẹp, lạ lẫm, khoảng cách chỉ còn cách hắn khoảng năm mét.

Lúc này ánh sáng toàn thân hắn bắt đầu dịu xuống tắt hẳn, để lộ ra cơ thể trắng muốt không một mảnh vải che thân. Năm nữ tử đang tò mò tiến lại bỗng giật mình vì thấy cảnh tượng trước mắt. Một người đàn ông đứng trước mặt các nàng nhưng lại không mặc quần áo. Có ai luyện công mà phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy chứ, đã thế biết có người tiến lại nhưng mặt vẫn trơ trơ dang tay dạng chân chiếu tướng như không có chuyện gì. Sao lại biếи ŧɦái như vậy. Năm người bỗng sững lại, mặt mỗi người đỏ ửng vội vàng tất cả đều quay mặt sang một phía không dám nhìn thẳng.

Không để ý tới vẻ mặt vừa cảnh giác vừa ngơ ngác của gã tồng ngồng trước mặt. Vị Cung chủ hừ lạnh một tiếng về phía Hồng Nhan.

- Các ngươi chuẩn bị cho hắn một chút, lát nữa đưa hắn tới gặp ta.

Nàng cũng lần đầu tiếp xúc với một nam nhân có bộ dạng như thế này nên không khỏi quá không tự nhiên. Nếu còn đứng đây tò mò điều gì về người này thì không khỏi quá mất mặt. Đôi mắt hờ hững bỗng cau mày lộ ra một tia sát khí tức giận. Không nói thêm lời nào, nàng ngượng ngùng nâng thân mình bay vυ't lên biến mất, hai nữ tử đi cùng nàng cũng đều lao theo biến mất.

Hắn cũng không hiểu điều gì khi nhìn thấy thái độ của những người lạ mặt này. Khi nhận ra xung quanh quá khác so với những gì trước kia từng thấy. Hắn nghi hoặc nhẹ giọng.

- Các người là ai... Và đây là nơi nào?

Nghe giọng điệu ngây ngô của hắn, Hồng Nhan cũng không suy nghĩ nhiều, liền trút tay áo lấy ra một tấm áo choàng ném qua, mặt đỏ ửng không dám nhìn trực diện.

- Ngươi khoác cái này lên trước đã...

Chụp lấy chiếc áo choàng, hắn đưa mắt nhìn xuống cơ thể mình mới vội vàng nhận ra là mình không mặc quần áo. Vẻ mặt lúng túng quấn lấy áo choàng quanh thân, hai tay xiết chặt bên trong che giấu cơ thể. Thì ra là mình không mặc quần áo, chả trách thái độ những người kia kì lạ như vậy. Vốn dĩ hắn từ bé đến lớn chưa từng tiếp xúc qua với nữ nhân, hay nói đại khái hắn không có khái niệm nam nữ. Nhưng hắn lại không hiểu vì sao khi nhìn thấy những người trước mặt mình thì lại có bản năng tự cảm thấy xấu hổ. Hắn liếc mắt nhìn trộm về hai nữ tử trước mặt mình, chỉ thấy trang phục họ mặc thật kì lạ, khuôn mặt cũng không giống như những nam nhân khác, làn da mịn màng, khuôn mặt thon gọn, mắt mũi miệng đều rất đẹp - đều rất cuốn hút, ngực lại bầu bầu không giống hắn, thân hình thì mảnh khảnh tạo ra đường cong hấp dẫn nhưng có vẻ yếu đuối. Hắn lại càng không hiểu vì sao khi nhìn về phía họ lại cho hắn một cảm giác bồn chồn trong người khó tả. Rốt cuộc đây là chuyện gì, sao lại khiến cơ thể có chút sôi trào khó không chế như vậy. Nghĩ đến đây, hắn có chút lo lắng liền không dám nhìn thêm.

Còn nhớ thời gian hắn bị nhốt, trên chiến hạm đó cũng có rất nhiều các loại sinh linh không giống hắn, có kẻ thì đầu có hai sừng, có kẻ lại có rất nhiều chân, có kẻ thì tròn tròn, nói chung là dị dạng rất khác biệt. Nhưng hai sinh vật trước mặt hắn thì lại có tướng mạo gần giống hắn, chỉ có đôi chút khác biệt mà thôi. Nghĩ đến đây, hắn lại càng đề cao cảnh giác, ngây ngô hướng mắt về phía hai nữ tử đề phòng hỏi.

- Các ngươi là loài vật gì?

Hai nàng giật mình sững sờ khi nghe đến câu hỏi của hắn. Điệp Y bỗng mặt đỏ bừng tức giận.

- Ngươi...

Tên này thật bất lịch sự. Ta cứu ngươi, ngươi lại phá tan nhà cửa, thảo dược của ta cũng thôi đi, đứng trước mặt nữ nhân như bọn ta đã lõa thể không biết xấu hổ cũng thôi đi. Giờ thì hay rồi, còn hỏi chúng ta là loài vật gì. Thần kinh của ngươi có vấn đề hay sao, nhìn chúng ta giống sinh vật lạ gì hay sao. Ngươi mới là loài vật gì, cả nhà ngươi mới là loài vật gì. Tức chết ta mất.

Hồng Nhan cũng giật mình khi nghe hắn hỏi như thế, nàng cũng mơ hồ chẳng lẽ tên này có vấn đề thật. Liếc nhìn thấy Điệp Y tức giận, nàng vội vàng ngờ hoặc lên tiếng.

- Chẳng lẽ ngươi không phải con người?

- Con người?

Hắn vẫn ngây ngô trả lời rất tự nhiên.

- Phải. Chẳng lẽ ngươi là thú hóa hình người?

Hắn như hiểu ra ý câu hỏi của nữ tử này, tay giơ lên khẽ gãi đầu.

- Ta không phải.

- Vậy ngươi...

Nàng vẫn chưa hiểu hắn định nói gì, vẫn tò mò cảnh giác.

- Vậy sao ngươi lại nói bọn ta là loài vật gì?

- Ta...

Có vẻ nhận ra mình nói sai gì đó, hắn bối rối một chút lại bày tỏ.

- Vì nhìn các ngươi có đôi chút giống ta, lại có chỗ không giống.

- Không giống?

Hồng Nhan nghiêm mặt nhìn hắn, lại nhìn về mình. Nàng vẫn chưa hiểu ý của hắn là gì.

- Phải. Mặt của các ngươi đẹp hơn ta, phần ngực lại không giống ta.

- Ngực???

Hồng Nhan và Điệp Y liền nhìn xuống ngực mình, lại nhìn về phía hắn giật mình.

- Ngươi. Tên biếи ŧɦái này.

Điệp Y tức giận khi nghe đến câu nói đó. Nàng phóng thích võ hồn, một đôi cánh bướm to lớn sặc sỡ xuất hiện sau lưng nàng, một luồng kình lực tỏa ra mạnh mẽ, đôi mắt chứa đầy sát ý nhìn thẳng về phía gã thanh niên như muốn bóp chết hắn. Thật biếи ŧɦái, đê tiện, vô liêm sỉ. Không ngờ kẻ ngây ngô trước mặt nàng lại nói ra lời lẽ thô bỉ như vậy, lần đầu gặp mặt mà lại có thái độ vô lễ như vậy. Nàng đang định dùng lực một chưởng về phía hắn thì thấy cánh tay của Hồng Nhan đặt lên vai ngăn lại.

- Điệp Y, đừng vội. Ta muốn hỏi hắn vài điều.

- Hồng Nhan tỉ...

Điệp Y thu tay, mắt vẫn đằng đằng sát ý nhìn về phía gã thanh niên đầy tức giận.

- Ngươi quả thực không biết nữ nhân?

- Nữ nhân? Đó là gì?

Hồng Nhan ngớ người, như hiểu chuyện gì đó, nàng nhìn Điệp Y lắc đầu một cái xong lại quay đầu nhìn hắn.

- Chẳng lẽ ngươi từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy người nào giống chúng ta? Chẳng lẽ ngươi không được mẹ nuôi nấng?

Nghe nữ tử trước mắt hỏi như vậy, đôi mắt ngây ngô của hắn bỗng ngưng lại, trở nên âm u. Thấy hai nữ tử trước mắt lộ vẻ nghi hoặc mang theo trút tức giận, hắn thầm hiểu có lẽ mình đã nói sai gì đó, liền trầm lời kể chuyện.

- Ta từ khi sinh ra đã không có cha mẹ, ta bị một đám người bắt nhốt trên một phi thuyền, ta thậm chí còn chưa từng nhìn thấy cảnh vật như thế này trước đây bao giờ. Bị nhốt cùng với ta có rất nhiều chủng loại khác, có kẻ thì đầu có sừng, có kẻ rất nhiều chân, có kẻ rất to lớn cũng có kẻ rất hôi thối. Chỉ có những kẻ ngày đêm hành hạ ta thì nhìn rất giống ta. Ta thực sự là lần đầu nhìn thấy các ngươi cũng có đôi chút giống ta nên mới hỏi như vậy. Ta từ nhỏ đều không được nói chuyện quá nhiều, cũng không có biết quá nhiều điều. Nếu có điều gì thất lễ mong được tha thứ...

Nghe những lời của hắn, Hồng Nhan nhìn về Điệp Y kinh ngạc. Nghe có vẻ là hắn nói thật. Lúc này Điệp Y mới thu lại võ hồn, ngờ vực nhìn qua hắn.

- Ngươi thực sự chưa từng nhìn thấy nữ nhân bao giờ? Chưa từng nhìn ra ngoài thế giới?

- Nữ nhân?

Hắn như hiểu ý của nàng liền như nhớ về điều gì đó từng nói chuyện qua với đám sinh vật từng bị nhốt chung vơi hắn. Đôi mắt lại lần nữa ngây ngô, trợn tròn hỏi.

- Nữ nhân? Ý ngươi là giống cái?

Phụt. Hồng Nhan không kìm nén được vội ôm miệng cười một cái. Thì ra ngươi thực sự không biết đến nam nữ khác biệt là thật, lại còn nói chúng ta là giống cái. Cái tên này thật quái đản. Đã thấy người ngốc rất nhiều, nhưng ngốc đến đáng yêu thế này thì thật là lạ.

- Thì ra là vậy.

Nàng bắt đầu kể về quá trình mình gặp hắn khi hắn từ trời rơi xuống, rồi sau đó đưa hắn về để Điệp Y cứu chữa, rồi kể tiếp quá trình hắn thăng hoa sức mạnh làm mọi thứ của Điệp Y tan thành tro bụi.

- Vậy là mọi chuyện ở đây đều do ta gây ra.

Hắn bối rối nhìn về phía Điệp Y, tay khẽ gãi đầu. Chỉ thấy Điệp Y đứng đó quay mặt sang một bên, hai tay khoanh lại hừ lạnh một tiếng.

Thấy hắn bối rối như thế, Hồng Nhan nhoẻn miệng cười. Nàng khẽ rung tay áo, một bộ y phục màu trắng xuất hiện trên tay nàng.

- Đây là bộ y phục ta chuẩn bị từ trước cho ngươi. Ở đây là lãnh địa của Hồn Hoa Cung, tất cả người ở đây đều là nữ tử nên không có trang phục dành cho nam nhân. Bộ đồ này là ta dựa theo cơ thể ngươi tự may lấy nhằm báo đáp ngươi vô tình cứu lấy mấy người chúng ta lần trước một mạng. Ngươi mặc đi. Xong thì ra cây cầu phía trước gặp ta.

Nói xong nàng phất nhẹ, bộ y phục nằm gọn bay đến bên cạnh hắn. Hai nàng quay người lại lăng không bay về một hướng khác.