Đây là lời đe dọa rất nhẹ nhàng đến từ Thời Lục.
Sau khi nghe hắn cảnh cáo, bầu không khí trong lớp nháy mắt lại ồn ào gấp đôi so với trước đây. Tề Nghiêu bị hắn đẩy đến bên bục giảng, lúc đầu là khϊếp sợ sau đó lại mông lung trống vắng.
Cô đứng tê liệt dưới ánh mắt doi mói của mọi người, không biết Thời Lục đang nói cái quái gì.
Trong vô thức, Tề Nghiêu không biết làm thế nào đã bị dí ngồi xuống bàn học, chỉ thấy Thời Lục lấy ra một hộp bút màu hồng, một cuốn sổ hồng và một loạt băng dính màu hồng từ ngăn bàn ra.
"A Nghiêu, đồ dùng học tập ta đều đã chuẩn bị trước cho ngươi. Ngươi có thể sử dụng chúng trước, nếu còn thiếu gì thì mua thêm."
"Cảm ơn ..." Tề Nghiêu sững sờ nhận lấy, im lặng cúi đầu lấy sách giáo khoa từ trong cặp ra xem qua, cơ hồ muốn đem bản thân vùi mình vào trong để những người khác không thấy được mình.
Thời Lục chỉ có thể nhìn thấy mái tóc của Tề Nghiêu rải rác che phủ má, cô trầm lặng hơn trước, có vẻ hơi sợ hãi khi lần đầu tiên đến một môi trường xa lạ.
Đây cũng là điều bình thường, dù sao thì hắn cũng hầu như không nói chuyện với mọi người khi lần đầu tiên đến Vân Thâm.
Thời Lục nghĩ nghĩ, nhưng không tiếp tục quấy rầy cô, để Tề Nghiêu tự thích ứng trước, tạm thời cho cô không gian riêng tư đã.
Không khí ồn ào trong lớp chấm dứt bởi sự xuất hiện của giáo viên chủ nhiệm, một giây sau khi tiếng chuông báo giờ học vang lên, một người đàn ông trung niên mập mạp khoảng 30-40 tuổi bước vào lớp. Ông có vẻ rất uy nghiêm trong đám học sinh, khi thấy ông xuất hiện, âm thanh ồn ào bên tai cô lập tức dừng lại.
“Hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới, đúng không?” Ông đưa mắt tìm kiếm xung quanh phòng học, ánh mắt cuối cùng dừng lại chỗ Tề Nghiêu bên cạnh Thời Lục, khẽ mỉm cười.
“Trước tiên xin tự giới thiệu, thầy họ Ngô, tên là Ngô Thuần.” Ông xoay người và viết tên Ngô Thuần lên bảng đen, nét chữ rồng bay phượng múa, đôi tay chống lên bục giảng nhìn về phía Tề Nghiêu.
"Mọi người gọi thầy là Lão Ngô, hoặc Lão Bản, Thuần ca. Tất nhiên, ta hy vọng các em có thể tôn trọng gọi ta là Thầy Ngô." Sau khi nói xong, phía dưới đều im ắng một mảnh, Ngô Thuần cười cười.
"Vậy để bạn học mới của chúng ta lên giới thiệu bản thân một chút."
“Lão Ngô, vừa rồi Thời Lục đã giới thiệu bạn mới cho cả lớp rồi ạ!” Tề Nghiêu chưa kịp đáp lại, đã có người kéo dài giọng nói, lời nói rất có ý tứ. Khuôn mặt cô bắt đầu nóng trở lại, Ngô Thuần lại mang theo điểm thú vị mà "Nga"
"Bạn học Lục của chúng ta thật nhiệt tình a."
“Không phải đâu, chẳng qua là đối với bạn học kia khác biệt.” Thịnh Dương sẽ không bao giờ quên góp mặt vào lúc này, Tề Nghiêu phát hiện hắn thực sự thích tham gia náo nhiệt.
Ngô Thuần không tiếp lời anh ta, nhưng lại vẫy tay với Tề Nghiêu, trên mặt mang theo nụ cười ôn hoà.
"Nào, bạn học mới của chúng ta sẽ tự giới thiệu về bản thân một lần nữa."
Tề Nghiêu đứng lên, Thời Lục nhìn cô lo lắng khi cô rời khỏi chỗ ngồi. Cô cho hắn một cái ánh mắt trấn an rồi đi lên bục giảng.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến trường mới cô không đứng dưới vòng bảo vệ của Thời Lục mà tự lập là chính mình.
“Chào thầy và các bạn, ta tên Tề Nghiêu.” Cô ổn định giọng nói của mình và hít thở sâu trước một nhóm người lạ trong lớp.
"Ngàn ngàn vạn vạn ngàn, ánh sáng ấm áp."
"Ta đến từ Vân Thâm, một nơi rất đẹp và bình yên."
“Rất vui khi được gặp mọi người.” Cô lùi lại, đứng cạnh bục giảng nghiêng người hơi cúi đầu. Khoảng khắc cô ngẩng đầu, một loạt tiếng vỗ tay vang lên.
“Được rồi, chào mừng bạn học mới của chúng ta.” Ngô Thuần cũng vỗ tay, sau khi động tác lắng xuống, ông nhìn quanh lớp.
"Trước tiên sắp xếp chỗ ngồi cho ngươi, ngồi ở đâu..."
Tề Nghiêu đang tạm thời ngồi bên cạnh Thời Lục, vốn là có một nam sinh ngồi cùng bàn với hắn, nhưng Thời Lục đuổi cậu ta xuống phía sau, nhường lại chỗ ngồi cho Tề Nghiêu.
Giọng của Ngô Thuần không lớn, nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe thấy, Thời Lục lập tức vung tay lên như một lẽ đương nhiên: "Lão sư, bạn học có thể ngồi cạnh ta."
"Không phải Lưu Phi Vũ ngồi bên cạnh ngươi sao? Người đâu rồi?" Ngô Thuần trong nhất thời mới phát hiện sự thay đổi, nhìn thấy Lưu Phi Vũ đang buồn bực ngồi ở góc lớp cạnh thùng rác phía sau phòng học, liền cau mày.
"Tại sao ngươi lại ngồi ở đó?"
"Lão sư, ta, ta đột nhiên cảm thấy nơi này rất tốt ..." Lưu Phi Vũ uỷ khuất nói, không dám lộ chuyện dưới sự ép buộc của Thời Lục
"Hổ nháo! Mau về lại chỗ cũ. Không thể tự ý đổi chỗ nếu không có sự cho phép của giáo viên."
“Lão Ngô, ta kêu hắn đổi chỗ.” Thời Lục lập tức đứng lên thừa nhận, thẳng thắn không chút che đậy.
"Ta muốn ngồi với bạn học mới."
"Vấn đề này ..." Ngô Thuần dường như do dự hai giây.
“Ta kiến nghị vẫn là nữ sinh ngồi với nữ sinh đi.” Ông đưa tay ra sắp xếp chỗ ngồi.
"Tề Nghiêu, em cứ ngồi đó cùng Phó Kiều Kiều đi, bên cạnh bạn ấy còn trống."
“Nga, vâng ạ.” Tề Nghiêu nhìn theo hướng thầy chỉ, ở hàng ghế thứ ba của lớp học, có một cô gái đang ngồi một mình hai chỗ ngồi, cô ấy sững sờ một lúc khi nghe thấy sự sắp xếp của giáo viên.
Tề Nghiêu đi xuống, vẫn là ngồi cạnh Thời Lục một lúc, đợi tiết sau rồi đổi chỗ.
Ngô Thuần nói vài điều về bài thi thử tuần trước trên bục giảng, Thời Lục phía dưới lén lút kéo quần áo cô, vẻ mặt bất mãn.
"Ngươi như thế nào lại đáp ứng."
“Chẳng lẽ ta lại đi chống đối giáo viên sao?” Tề Nghiêu trả lời khi cô đang thu dọn đồ đạc của mình, không hiểu sao cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Thời Lục vẫn ở đó càu nhàu: "Ta không quan tâm, sau giờ học ta sẽ đến chỗ ông ấy xin đổi chỗ."
“Người đừng nháo.” Tề Nghiêu vẫn đang như cũ thu dọn đồ đạc.
“Ta làm sao lại nháo?” Hắn nhíu chặt mày: “Ngươi không muốn ngồi cùng ta sao?"
“Không phải.” Tề Nghiêu dừng Iại quay đầu sang nhìn hắn: “Nhưng Lộc Lộc, Ngô lão sư nói không sai. So với ngồi cùng ngươi, ta thích ngồi với một nữ sinh hơn."
“Tại sao?” Ánh mắt Thời Lục bối rối khó hiểu.
Tề Nghiêu suy nghĩ một chút: "Như vậy thuận tiện hơn."
"?"
"Ví dụ, bọn ta sẽ cùng nhau đi vệ sinh sau giờ học, ngươi không thể đi cùng ta đúng không?"
“Còn những bạn nữ khác họ cũng đang ngồi với con trai đấy thôi” Thời Lục ngây ngô: “Chính là ngươi không muốn ngồi cùng với ta."
"Ách." Bị phát hiện rồi.
"Bởi vì trong lớp bọn họ đã quen mấy người rồi. Nếu ngày nào ta cũng ở cùng ngươi, thực sự chỉ có thể rủ ngươi đi cùng vào nhà vệ sinh."
Thời Lục: "Cũng không phải không được."
Tề Nghiêu: "?"
Trên thực tế, hắn đã mơ hồ hiểu được ý của cô, nhưng vẫn là rất khổ sở, nhìn cô một cách phẫn nộ và uỷ khuất.
"Một kẻ lừa đảo hoa ngôn xảo ngữ."
"..."
Ngay khi tiếng chuông tan học vang Iên, Tề Nghiêu đã thu dọn cặp sách nhỏ của mình xong.
Nhìn người bên cạnh giống như đang rất tức giận, Tề Nghiêu đưa tay ra vỗ nhẹ vào đầu hắn:
"Lộc Lộc, đừng tức giận a."
"Buổi tối về nhà cho ngươi ăn bánh gạo rán. Cha ta đặc biệt làm cho ta mang từ nhà đến."
“Hừ.” Hắn đứng dậy, lấy cặp sách của cô, chân dài đi đến chỗ ngồi đã được sắp xếp vừa nãy.
"Xảo ngôn lệnh sắc."
"Hư tình giả ý."
"Tâm khẩu bất nhất."
"..."
“Lộc Lộc, môn ngữ văn ngươi học thật tốt.” Tề Nghiêu đi phía sau nói một cách thật chân thành.
"..."
Trong giờ ra chơi, lớp học sôi động và ồn ào, mọi người đều làm việc riêng của mình.
Không còn ai chú ý như buổi sáng.
Tề Nghiêu cảm thấy khá thoải mái, khi cô bước đến chỗ ngồi, cô gái xinh đẹp tên Phó Kiều Kiều đang dọn lại tất cả những cuốn sách chồng chất ở chiếc ghế trống bên cạnh để nhường chỗ cho cô.
“Ngươi đến rồi à?” Khi nhìn thấy Tề Ngiêu, hai mắt cô sáng ngời, trong lòng dường như có một tia kích động.
"Chờ một chút, ta lập tức dọn dẹp."
“Không sao, để ta giúp ngươi.” Tề Nghiêu vội vàng nói, Phó Kiều Kiều xua tay.
"Không cần không cần."
Cô thở hổn hển di chuyển xuống chồng sách lớn, khuôn mặt có chút đỏ lên, nam sinh duy nhất có tại chỗ Thời Lục làm như không thấy, cũng không có ý thức của một nam sinh ga lăng.
Tề Nghiêu chủ động tiến lên đưa tay giữ cho cô ấy, cô vô tình nhìn lướt qua trang bìa, phát hiện những cuốn sách này không phải là sách giáo khoa mà là tạp chí thời trang.
Nhiều người lực lượng lớn, chỉ trong vòng hai phút, đồ vật linh tinh trên mặt bàn đã được dọn sạch, Phó Kiều Kiều lấy giẻ lau dọn dẹp đơn giản.
"Thực xin lỗi, ta để hơi nhiều đồ tại trước kia không có ai ngồi."
"Không sao, là ta đến quá đột ngột."
“Thực sự rất đột ngột.” Cô ấy đột nhiên tiến lại gần, thì thầm bát quái: “Ngươi thực sự là bạn gái của Thời Lục sao?”
"..."
Khi lớp học đến gần, Thời Lục đặt cặp sách của cô xuống và rời đi, hai cô gái lau bàn ghế và bắt đầu buôn chuyện ngay khi ngồi cùng nhau.
Tề Nghiêu đang do dự, Phó Kiều Kiều đã nắm lấy cánh tay cô, giọng điệu mờ ám.
"Không cần nói dối."
“Không phải.” Cô là đang phân loại từ, vừa nghĩ cách trả lời để thực sự chân thật.
"Trong kỳ nghỉ hè, Thời Lục sức khỏe không tốt liền đến chỗ ta ở hai tháng, vì vậy bọn ta đã gặp nhau và trở thành bạn tốt của nhau."
"Cái gì ?! Các ngươi ngay cả cha mẹ đều đã gặp qua!"
"Nhà ta điều hành một khu nhà trọ, do cha hắn đầu tư."
"..."
“Được rồi.” Phó Kiều Kiều thất vọng tràn trề, không quên ghi lại những từ khoá mấu chốt trong lời nói của cô.
“Vậy khu nhà trọ của gia đình cậu rất tốt?” Nơi mà Thiếu gia Lục có thể đến để tĩnh dưỡng hẳn là nơi có núi đẹp nước trong, Phó Kiều Kiều không khỏi háo hức.
“Phong cảnh rất đẹp.” Tề Nghiêu nói về quê hương của mình rất nghiêm túc, “Có rất nhiều thú vui..."
Phó Kiều Kiều còn rất hứng thú và khao khát hoạt động mò cua bắt cá trong lời kể của Tề Nghiêu. Cô ấy còn háo hức nói chuyện ngay cả khi giáo viên bước vào. Sau khi Iớp học kết thúc, Phó Kiều Kiều ngay lập tức nắm lấy Tề Nghiêu bắt cô mô tả chi tiết cách bắt tôm hùm ra khỏi ao.
Sau tiết học thứ hai là giờ thể dục, khi Thời Lục đến tìm Tề Nghiêu để đưa cô ấy đi, hắn thấy Phó Kiều Kiều đang ôm cô không buông, còn lắc lư cô làm nũng.
"Tề Nghiêu, cho ta biết bắt tôm hùm như thế nào đi ..."
"Buộc sợi chỉ vào một chiếc cọc tre và đặt mồi vào đầu kia. Tôm hùm nói chung thích ăn ếch, thịt, hoặc giun đất ..." Tề Nghiêu kiên nhẫn giải thích cho cô ấy.
Thời Lục cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu, hắn bước tới để ngắt lời họ.
"Phải học thể dục rồi, Tề Nghiêu, qua đây ta đưa ngươi đi"
“Tề Nghiêu đợi lát nữa đi cùng ta cũng được, Thời Lục, nếu không ngươi đi trước đi.” Phó Kiều Kiều đang cao hứng, không chút do dự nói.
Nếu hai ngươi chỉ là bằng hữu, vậy không cần thời thời khắc khắc đều dính lấy nhau đi, nào có nữ nhân nào suốt ngày cùng nam sinh như hình với bóng.
Trong lớp chỉ có hai loại tình huống như thế này, một là anh em với nhau, hai Ià người yêu.
Phó Kiều Kiều không nghĩ nhiều, cô chỉ là trong khoảng thời gian ngắn làm thân đã rất yêu mến Tề Nghiêu.
Cô không để ý đến ánh mắt không vui của Thời Lục, may sao Tề Nghiêu thấy được, hai người trái phải nhìn quanh, do dự một lúc, cuối cùng Tề Nghiêu đành cắn môi đưa ra quyết định.
"Bằng không chúng ta hiện tại cùng nhau qua đó đi!"
Thời Lục: "?"
Phó Kiều Kiều: "?"