Nguyệt Hạ An Đồ

Chương 72: 72: Mọi Chuyện Đã Ổn Thỏa

Biên tập: Bưởi

Chỉnh sửa: Quần không chun┃Đọc kiểm: June

Tác giả: Cuối cùng thì nội dung truyện cũng đã được viết xong! Nếu có lỗi nào thì mọi người giả bộ không thấy đi nha, hehe, yêu mọi người.

Thạch Hiểu Đông tuyệt đối không muốn gặp mặt Tạ Đạc nói chuyện, nhưng hắn không có thời gian, cảnh sát đã đến khám xét nhà của Trịnh Nguy.

Vốn dĩ hắn không muốn tính toán với Ngô Khang Nhã làm cái gì, chỉ muốn nhốt cô lại cho đến khi đại hội cổ đông kết thúc, nhưng bản thân Ngô Khang Nhã không chịu hợp tác, muốn đi ra ngoài tố cáo hắn, ngoại trừ việc tiếp tục giam cô ta thì còn cách nào nữa?

Thạch Hiểu Đông lo lắng đi lung tung ở trong nhà.

Ba năm trước đây, trước khi Thẩm Khai Bình chết thì sức khỏe ông ta vẫn còn tốt, mỗi ngày Ngô Khang Nhã đều đến chăm sóc ông ta, hòng cố làm cho Thẩm Khai Bình mủi lòng, nhận cô ta làm con gái.

Thế nhưng làm sao Thẩm Khai Bình có thể đồng ý, nhận cô ta làm con chẳng khác gì thừa nhận những gièm pha của năm đó, rồi đám người Lâm Miểu sẽ trở mặt với Thẩm Khai Bình.

Thẩm Khai Bình không muốn làm mất lòng gia đình vợ và vợ cho nên lúc đó đã từ chối, còn nói nhiều điều không đúng mực.

Vì thân phận của mình, từ trước đến nay Ngô Khang Nhã luôn bị người khác xem thường, toàn bộ hy vọng của cô ta đều gửi gắm vào Thẩm Khai Bình nhưng lại không ngờ rằng cha của mình có chết cũng không nhận mình, cả đời cô ta là một sự chê cười.

Lúc ấy Thạch Hiểu Đông liền có dự cảm, Ngô Khang Nhã chính là một bước ngoặt không tồi.

Trong lòng suy nghĩ thế, hắn liền lôi kéo cô một phen.

Từ ngày đó trở đi, hắn ngày càng để tâm đến Ngô Khang Nhã và giới thiệu cô cho người chồng hiện tại của cô, Trịnh Nguy.

So với Thẩm Khai Bình thì Thạch Hiểu Đông lại càng giống cha của cô ta hơn.

Hắn khuyên Ngô Khang Nhã nhẫn nhịn một chút, ám chỉ với cô ta rằng sau khi Thẩm Khai Bình chết đi, hắn sẽ nghĩ biện pháp giúp cô khôi phục thân phận, nhưng không nghĩ tới lúc này Thẩm An Đồ lại xuất hiện.

Thẩm An Đồ giống với Thẩm Khai Bình, đều rất coi trọng địa vị của đám người Lâm Miểu trong công ty, cậu sẽ không thể thừa nhận có một đứa em gái đến tranh quyền thừa kế của mình.

Vì thế Thạch Hiểu Đông đành phải tiếp tục dặn Ngô Khang Nhã nhẫn nhịn chờ đợi thời cơ.

Thạch Hiểu Đông nghĩ rằng bản thân hắn có thể lấy được sự tin cậy của Ngô Khang Nhã, nhưng con gái của Thẩm Khai Bình làm sao có thể là con cừu non ngây thơ được? Ngô Khang Nhã một bên nhận lấy sự trợ giúp của Thạch Hiểu Đông, một bên thì vẫn giữ nguyên sự cảnh giác đối với hắn.

Cô ta cũng không phải là một thứ công cụ thuận tay của Thạch Hiểu Đông.

Hắn chẳng thể dùng mỗi bài tình cảm để khiến cô nghe lời, chỉ có thể dùng lợi ích mà dụ dỗ, sự cố máy bay của Thẩm An Đồ là một ví dụ.

Thạch Hiểu Đông hứa hẹn với Ngô Khang Nhã, chỉ cần cô ta nghĩ cách gian lận được ở trên máy bay thì sau khi Thẩm An Đồ tử vong, Thạch Hiểu Đông sẽ công khai thân phận của cô ta.

Từ đó, cô ta có thể lấy được một phần tư di sản của Thẩm An Đồ, đồng thời còn có một phần cổ phần công ty, đến lúc đó cô ta có thể tiến vào quản lý Cẩm Thịnh.

Thế nhưng chỉ vào ngày trước khi đại hội cổ đông diễn ra, Ngô Khang Nhã đã bí mật tìm hắn.

Cô ta nói phải thêm thù lao, bởi vì Ngu Khả Nghiên ra giá để cô ta có thể vào ban giám đốc, nếu Thạch Hiểu Đông không đồng ý, cô ta sẽ vạch trần chuyện hắn đã làm.

Thạch Hiểu Đông không sợ Ngô Khang Nhã nói ra sự thật về chuyện trên máy bay của Thẩm An Đồ, bởi vì người động thủ chỉ có mình Ngô Khang Nhã, việc Thạch Hiểu Đông lo lắng chính là chuyện mà hắn đã làm với Thẩm Khai Bình.

Lúc trước Thẩm Khai Bình trúng gió, Thạch Hiểu Đông cũng có một phần công lao...!hắn đã động tay động chân đến thuốc bổ mà Thẩm Khai Bình sử dụng hằng ngày.

Sau khi Thẩm Khai Bình đổ bệnh, Ngô Khang Nhã đã chăm sóc ông ta một khoảng thời gian nên cô ta đã phát hiện ra manh mối nhưng không nói cho Thạch Hiểu Đông biết, cho đến tận bây giờ mới đem việc này nói ra để đàm phán với hắn.

Thạch Hiểu Đông căm ghét Ngô Khang Nhã tham lam giả dối, rõ ràng lúc trước mình đã giúp cô ta nhiều như vậy, thế mà cô ta lại không hề cảm kích mà chỉ muốn nhận được nhiều lợi ích hơn.

Đại hội cổ đông sắp tới vô cùng quan trọng, không thể vì Ngô Khang Nhã mà xảy ra sai sót được.

Vì thế trong cơn nóng giận, Thạch Hiểu Đông đã cho người giả làm xe taxi mà bắt cô ta đi.

Thạch Hiểu Đông không dám nói bản thân đã hành động một cách hoàn hảo, hắn không biết khi nào đó sẽ bị tra ra manh mối.

Còn về Thẩm Lẫm, cho dù ở công ty bị xa lánh một cách trắng trợn, ở ngoài bắt nạt thì Thạch Hiểu Đông có thể chịu được.

Nhưng dường như đêm nào Thẩm Lẫm cũng đi quán bar rồi mất tích một thời gian, cậu ta đã đi đâu, làm gì, có phải đang tìm cách để vạch mặt hắn không? Tất cả những chuyện này đều khiến Thạch Hiểu Đông lo lắng vô cùng.

Hắn đã bị ép đến hoàn cảnh như thế, chỉ có thể buông tha.

Hai ngày trước, hắn lấy được tin tức rằng Tạ Đạc đang tìm kiếm kẻ chủ mưu của cuộc nổ súng, anh cho rằng vụ nổ súng có liên quan đến Thẩm Lẫm và trận tranh đấu giữa bọn họ càng trở nên gay gắt hơn, điều này hoàn toàn phù hợp với tin tức mà hắn lấy được.

Nếu Tạ Đạc thật sự từng nhốt và tra tấn Thẩm Lẫm...

Thạch Hiểu Đông nghĩ đến một cách đối phó.

Không lâu sau, Tạ Đạc nhận được một lá thư nặc danh với câu trả lời: [Có thể.]

Tạ Đạc trả lời lại: [Tôi muốn gặp mặt trực tiếp, đừng tùy tiện lừa gạt tôi.

Nếu tôi thấy chứng cứ là thật, điều kiện tùy ý ông.

Nếu để tôi phát hiện chứng cứ là giả hoặc người đưa bằng chứng sai thì hậu quả do ông tự tưởng tượng.]

Một tiếng sau, Tạ Đạc nhận được một bưu kiện mới: [Thỏa thuận xong].

Đêm khuya, Thạch Hiểu Đông mặc một chiếc áo lông rộng, đeo kính râm và khẩu trang đứng ở cổng một biệt thự ở vùng ngoại ô hẻo lánh với chiếc USB, theo sau hắn là một vài vệ sĩ.

Xung quanh im ắng, cửa biệt thự không đóng, đẩy nhẹ là mở ra.

Vệ sĩ đứng quan sát một lúc từ khe cửa, trong phòng sáng đèn, thấy không có điều gì bất thường.

Lúc này bọn họ mới cẩn thận đi vào.

Những biệt thự này nhìn qua giống như không có người ở, vật dụng trong nhà không có bao nhiêu.

Hắn vừa đi vào cửa liền thấy một người cao lớn, cũng là vệ sĩ đang đứng ở cửa.

Vệ sĩ mang kính râm, mặc đồng phục đen trắng, cơ bắp vô cùng rõ ràng, hắn bảo: "Ngài Tạ đang ở thư phòng trên lầu hai, chỉ có một người được đi lên.".

Thạch Hiểu Đông do dự một chút, nhưng lúc này hắn không thể rút lui.

Thêm nữa, Tạ Đạc bắt, cào, cấu hắn cũng không có lợi, vì thế hắn nói với các vệ sĩ đi phía sau: "Mấy người ở dưới lầu chờ tôi, theo dõi và quan sát mọi việc xung quanh."

Hắn nhìn xung quanh rồi đi về phía cầu thang.

Có một vệ sĩ to lớn khác đang đứng trước cửa thư phòng, lòng bàn tay của Thạch Hiểu Đông bắt đầu đổ mồ hôi.

Vệ sĩ thấy hắn gõ cửa phòng, sau khi được sự đồng ý, vệ sĩ đẩy cửa phòng, nhìn Thạch Hiểu Đông ra hiệu mời vào.

Thạch Hiểu Đông không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể cắn răng đi vào.

Trong thư phòng chỉ có hai người, một người đang ngồi sau bàn làm việc là Tạ Đạc, một người là vệ sĩ đang đứng cạnh cửa.

Vệ sĩ này cũng mặc đồng phục đen trắng, tóc đen dùng keo xịt tóc chải chuốt tỉ mỉ nhưng mà nhìn hơi gầy yếu, không bằng hai người vệ sĩ nhìn vô cùng đáng sợ kia.

Thạch Hiểu Đông nhìn lướt qua cây ba-toong của Tạ Đạc, lại nhìn lướt qua vệ sĩ gầy yếu đang đứng canh cửa kia, trong lòng hắn liền tính toán.

"Ngồi đi tổng giám đốc Thạch." Tạ Đạc nói.

Thạch Hiểu Đông đi đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện Tạ Đạc: "Tổng giám đốc Tạ thấy tôi cũng không bất ngờ nhỉ."

Tạ Đạc ảm đạm cười: "Ngoại trừ những người bên cạnh hắn, còn có ai có thể có được loại chứng cứ như thế? Không nói nhiều nữa, tôi nghĩ ông cũng không sẵn lòng ở lại lâu với tôi, cho tôi xem chứng cứ, nếu không có vấn đề gì thì ông có thể rời đi ngay lập tức."

Thạch Hiểu Đông lấy USB từ trong túi tiền đặt lên bàn, Tạ Đạc cầm lấy, cắm USB vào laptop ở trên bàn.

"Đây là những gì lấy được từ quán bar Vạn Bảo.

Có hai đoạn, đoạn đầu tiên là hắn đi vào nhà vệ sinh của quán bar, lúc đi ra khỏi nhà vệ sinh thì đã đổi quần áo và đeo thêm khẩu trang.

Đoạn thứ hai cần phải tua nhanh, Thẩm Lẫm vào quán bar ngồi, bên cạnh có một người, người này chính là người môi giới mà các người đang tìm kiếm, Vi Hâm.

Có thể thấy rằng họ đã liên lạc với nhau suốt thời gian qua.

Đây chắc chắn là video thật, không chỉnh sửa, cậu có thể mời người kiểm tra ngay tại chỗ."

Ánh sáng từ máy tính phản chiếu vào mắt của Tạ Đạc, mắt anh lóe lên.

Anh nhìn lướt qua thời gian theo dõi được ghi lại, "Thẩm Lẫm" ngồi nói chuyện với Vi Hâm hơn mười phút, từ lúc hai mươi ba giờ hai phút đến hai mươi ba giờ mười lăm phút thì kết thúc.

Một lát sau, mặt Tạ Đạc không có chút biểu hiện gì, anh giương mắt nhìn về phía Thạch Hiểu Đông: "Tổng giám đốc Thạch, đây chính là thành ý của ông sao?"

Tim Thạch Hiểu Đông hẫng đi một nhịp: "Ý cậu là gì?"

"Hai người kia, không một ai lộ mặt, làm sao tôi có thể biết đó có phải thật sự là Thẩm Lẫm với Vi Hâm hay không, hay chỉ là hai diễn viên?"

"Gần đây mỗi ngày Thẩm Lẫm đều đi đến quán bar đó, nhưng đi vào sẽ không thấy đi ra.

Xe cậu ta đậu trước cửa đều được lái xe đúng giờ chở cậu ta đi, vậy cậu ta đã đi đâu, làm gì, có phải rất đáng ngờ hay không? Cho nên tôi đã cho vài người đi theo cậu ta và nhận được video này."

Thạch Hiểu Đông nói những lời này xong dường như đã thuyết phục được Tạ Đạc, vì thế anh lại hỏi: "Vậy Vi Hâm đâu? Chỉ cần chân bị thọt thì tất cả đều là Vi Hâm?"

Thạch Hiểu Đông cắn răng: "Vậy cậu Tạ có thể đáp ứng điều kiện của tôi hay không."

Tạ Đạc: "Mời nói."

"Hôm nay tôi giao video cho cậu thì tôi đã là kẻ thù của Thẩm Lẫm, tôi cần được bảo vệ an toàn tuyệt đối.

Tôi không thể ra nước ngoài, thế lực của Finmeca ở nước ngoài sẽ chỉ khiến cho tình hình của tôi tệ hơn.

Tuy nhiên, ở trong nước, Cẩm Thịnh từ trước đến nay luôn thua kém Thụy Càn, tôi hy vọng tôi và gia đình tôi có thể được nhà họ Tạ bảo vệ, hơn nữa hiện tại có thể giúp chúng tôi rời thành phố Z ngay lập tức.

"

"Không thành vấn đề.

Còn có vấn đề gì không?"

"...!Có, tôi còn muốn tiền mặt."

"Có thể, tiền bảo đảm sẽ khiến ông hài lòng, bây giờ có thể nói được chưa?"

Thạch Hiểu Đông trầm mặt một lúc, cuối cùng vẫn lấy một tờ giấy từ trong túi tiền, phía trên viết một số điện thoại, cùng với một hàng địa chỉ: "Có thể Vi Hâm đang ở chỗ này, tôi không thể đảm bảo rằng bây giờ hắn ta còn ở chỗ đó, nhưng số điện thoại này có thể liên lạc được với hắn ta."

Tạ Đạc cầm lấy tờ giấy, ánh mắt như thường ngày nhìn lướt Thạch Hiểu Đông từ đầu đến cuối: "Vì sao ông lại biết địa chỉ và cách thức liên hệ với anh ta?"

Thạch Hiểu Đông hít sâu một sau, trong lời nói với Tạ Đạc có hàm ý được ăn cả ngã về không nói: "Bởi vì lúc trước người phụ trách liên lạc với Vi Hâm...!là tôi, Thẩm Lẫm nhờ tôi làm việc đó...!Sở dĩ tôi báo cậu việc này bởi vì hiện tại tôi đã bị cậu ta bỏ rơi..."

Mắt thấy vẻ mặt của Tạ Đạc thay đổi, Thạch Hiểu Đông lập tức nói: "Tôi thừa nhận rằng tôi có một phần trách nhiệm về vết thương của cậu, nhưng mà đến lúc này tôi đã rất thành khẩn rồi, tổng giám đốc Tạ không thể nuốt lời!"

Tạ Đạc thấy Thạch Hiểu Đông gấp đến mức mặt đỏ bừng, anh đột nhiên nở nụ cười, hất cằm về phía Thạch Hiểu Đông: "Ông quay lại nhìn xem."

Quay đầu lại? Quay đầu lại nhìn cái gì?

Thạch Hiểu Đông hoang mang mà xoay người, ánh mắt đảo quanh nhìn xung quanh căn phòng, cuối cùng dừng lại trên người của vệ sĩ đứng cạnh cửa.

Chỉ thấy khóe miệng của vệ sĩ nâng lên, sau đó nâng tay lấy kính râm xuống.

Thẩm An Đồ đi đến phía sau của Tạ Đạc dưới ánh mắt hoảng sợ của Thạch Hiểu Đông, cuối cùng hung hăng hôn vào mặt anh một cái, ánh mắt hồ ly toát lên đắc ý khi quỷ kế thành công.

Cậu cười với Thạch Hiểu Đông mặt như màu đất kia: "Cảm ơn, tổng giám đốc Thạch."

Tiếp theo mọi thứ thật dễ dàng, Tạ Đạc đưa chứng cứ cho cảnh sát, lập biên bản.

Tất cả những video mà Thạch Hiểu Đông đưa đều là thật, các diễn viên hắn thuê giống Thẩm An Đồ như đúc.

Nếu Tạ Đạc có thể chứng minh trong khoảng thời gian từ hai mươi ba giờ hai phút đến hai mươi ba giờ mười lăm phút Thẩm An Đồ đang có mặt ở chỗ khác, cảnh sát sẽ giam giữ Thạch Hiểu Đông.

Mà video của Tạ Đạc.......

Căn cứ theo nguyên tắc giữ bí mật riêng tư, trừ bỏ cảnh sát phụ trách án kiện ra thì không ai được biết nội dung, nhưng nghe nói sau khi xem (video), người đàn ông im lặng còn người phụ nữ thì khóc.

Sau khi đi ra khỏi đồn cảnh sát trời đã hửng sáng, Thẩm An Đồ có một cảm giác mờ mịt, rất khó tin tưởng tất cả đều đã ổn thỏa.

Cuối cùng cậu cũng đã tống Thạch Hiểu Đông vào tù.

Mặc dù cả đêm không ngủ nhưng cậu không mệt chút nào, Thẩm An Đồ đang muốn hỏi Tạ Đạc sẽ làm gì tiếp theo, lại phát hiện Tạ Đạc đang cong mắt nhìn cậu cười.

"Anh cười gì?"

"Không có gì, lên xe."

Thẩm An Đồ đi lên xe cùng với Tạ Đạc, tài xế đã bị Tạ Đạc đuổi đi, hiện tại trong xe chỉ còn hai người bọn họ.

Tạ Đạc ngồi trên ghế lái, tham lam nghiêng người hôn lấy Thẩm An Đồ: "Có muốn kết hôn không?"

Thẩm An Đồ có chút mơ hồ: "Muốn chứ, khi nào?"

"Ngay bây giờ."

"Ngay bây giờ?!".