Tuy rằng Thẩm Thành rời đi trước, nhưng nghĩ tới hận ý của Viêm Vũ đối với Mộ Bạch vẫn thừa dịp hừng đột ấn tảng đá về lại trong nhà lao, sắc trời hơi tối, trong nhà lao lại tối tăm, hơn nữa ngày hôm qua được giải độc liền cảm thấy yên tâm, Thẩm Thành cứ như vậy dựa vào song sắt nhà lao mà ngủ.Buổi sáng Mộ Bạch tỉnh dậy nhận ra quần áo của mình không chỉnh tề, hậu huyệt cũng loáng thoáng cảm giác được một chút dính nhớp, lại nhìn kỹ trên tường nhà lao có mấy chữ to nhợt nhạt dùng nội lực viết, nhìn từ dấu vết có thể thấy được nội lực cũng không dồi dào. Lại cẩn thận phân biệt, Mộ Bạch không khỏi ngẩn ra, trên tường viết: "Sư tổ Mộ Bạch, đồ nhi của ngươi hương vị không tồi nha!"
Mộ Bạch quay đầu lại thấy Thẩm Thành đang dựa vào lao ngủ say, như cảm nhận được ánh mắt của sư tổ, Thẩm Thành chậm rãi mở mắt, trong nháy mắt nhìn thấy sư tổ, đôi mắt đen láy phiếm ra vài phần áy náy, đôi môi chần chờ khép mở vài cái, chỉ phun ra hai âm tiết: "Sư tổ..." Mộ Bạch thấy Thẩm Thành như vậy, trong lòng có vài phần áy náy: "Ngươi...thôi, việc lần này ta cũng loáng thoáng có chút ký ức, người kia..." Lúc Mộ Bạch chuẩn bị nói tiếp, trong đầu truyền đến một giọng nói, thân thể cũng dần dần trở nên nóng bỏng, mơ hồ nhìn thấy Viêm Vũ vừa cười vừa thi triển công pháp: "Ngày hôm qua thật là đáng tiếc, nhưng hôm nay có thể cho ngươi tự nếm thử hương vị của thiếu niên kia."
Thẩm Thành nhìn thấy da thịt vốn trắng nõn như ngọc của sư tổ dần dần trở nên hồng nhạt, hạ thân cũng dần đứng thẳng lên, anh lo lắng đến gần: "Sư tổ...sư tổ làm sao vậy?" Đôi tay mới vừa đυ.ng tới sư tổ liền cảm thấy nhiệt độ trên tay vô cùng cao, Mộ Bạch vốn dĩ đã bị công pháp của Viêm Vũ làm cho thần trí không rõ, lúc này bị đôi tay của Thẩm Thành đυ.ng tới, chỉ cảm thấy trên tay tê dại một trận, trong lòng không khỏi khát vọng Thẩm Thành đυ.ng vào càng nhiều, những vẫn còn vài phần lý trí: "Ưʍ...đừng...đừng chạm vào ta, hôm...hôm qua là ta cưỡng ép ngươi, hôm...hôm nay nói cái gì cũng không--"
Mộ Bạch dùng một tia lý trí cuối cùng của mình hất tay Thẩm Thành ra, nhưng lúc này bên tai lại vang lên giọng của Viêm Vũ, giọng nói đó giống như đang dụ hoặc Mộ Bạch từ bỏ một tia lý trí cuối cùng, khiến bản thân vĩnh viễn sa đoạ vào trong vực sâu vui sướиɠ: "Công pháp này là nếu không giao hợp với người khác ngay lập tức, thật sự sẽ nổ tan xác mà chết, ngươi không muốn biết chuyện trước đó của mình sao?" Trong lòng Mộ Bạch đương nhiên muốn biết chuyện trước kia của mình, nhưng lại không muốn mặc kệ bản thân sa đoạ vào vực sâu vui sướиɠ, nhưng giãy giụa trong lòng cũng xem như giảm bớt vài phần. Lúc này, dươиɠ ѵậŧ của Mộ Bạch đã đứng thẳng, qυყ đầυ còn tràn ra dâʍ ŧᏂủy̠, Mộ Bạch rốt cuộc không chịu nổi tự dùng tay thử vuốt ve dươиɠ ѵậŧ của mình một chút.
Mộ Bạch mới vừa sờ vài cái liền giống như không dừng được, dùng đôi tay của mình điên cuồng vỗ về chơi đùa, trong miệng vẫn nhẫn nại, chỉ có thể thỉnh thoảng nghe được tiếng "ưʍ...ha..." phát ra. Hậu huyệt cũng giống như biết động tác của chủ nhân mà co rút lại như hô hấp. Làm cho Thẩm Thành ở bên cạnh lo lắng cho sư tổ của mình xem đến nuốt nước miếng, nhịn không được gọi một tiếng: "Sư...sư tổ"
Mộ Bạch bây giờ mới nhớ tới bên cạnh còn có người nhìn, động tác trên tay chỉ dừng một cái chớp mắt, ngược lại càng điên cuồng loát động hơn: "Đừng...ưʍ...ngươi đừng...nhìn...ha a..." Thẩm Thành giống như bị ma ám nhìn chằm chằm Mộ Bạch đang tự vuốt ve dươиɠ ѵậŧ, anh không ngờ rằng sư tổ ngày thường thanh lãnh giống như tiên nhân động tình lên sẽ quyến rũ như vậy.
Tóc dài như thác nước tán loạn trên mặt đất, trong phòng giam chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp của Mộ Bạch, đầṳ ѵú hồng nhạt cũng gợi cảm muốn chết, hai chân thon dài hữu lực theo vuốt ve của Mộ Bạch mà động đậy, hầu kết cũng theo rêи ɾỉ của y mà lăn lộn lên xuống. Mộ Bạch lần đầu tiên cảm nhận được vui sướиɠ trên thân thể, vừa dặn dò xong Thẩm Thành lại không nhìn anh nữa, chỉ đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ tự mình an ủi--cuối cùng, theo Mộ Bạch loát động, dươиɠ ѵậŧ phóng ra dịch trắng.
Lúc y đang dựa vào vách tường hưởng thụ dư vị kɧoáı ©ảʍ vừa rồi, đột nhiên cảm thấy có một đôi bàn tay khớp xương rõ ràng bắt lấy mông của mình ấn hướng về song sắt nhà lao, mới phục hồi tinh thần từ trong tìиɧ ɖu͙© phát hiện tay Thẩm Thành ấn mông mình, dươиɠ ѵậŧ của mình cũng nhếch lên một chút, Mộ Bạch hơi luống cuống, y kiềm chế kɧoáı ©ảʍ trong nội tâm, thở dốc nói: "Không... không được...ưm--" mới nói được một nửa đã bị thiếu niên nắm lấy dươиɠ ѵậŧ vuốt ve lên xuống, bàn tay to màu mật nắm lấy dươиɠ ѵậŧ có chút trắng của mình nhẹ nhàng loát động, lời nói cự tuyệt vừa rồi đã sớm bay lên chín tầng mây, vừa rồi cũng là lần đầu Mộ Bạch tự vuốt ve, sao có thể chịu được người khác chơi đùa giống như vậy, vì để không phát ra tiếng, môi mỏng hồng nhạt cũng bị y cắn ra dấu răng.
Lúc Thẩm Thành lại chơi đùa đến điểm mẫn cảm của y, Mộ Bạch rốt cuộc nhịn không được phát ra tiếng: "Ưʍ...ha...ưʍ...đừng...đừng". Khi y cho rằng Thẩm Thành sẽ dừng tay, cảm thấy dươиɠ ѵậŧ của mình bị ngậm vào trong khoang miệng ấm áp, hậu huyệt cũng bị cắm vào một ngón tay, Mộ Bạch sợ tới mức co rút lại hậu huyệt, kẹp ngón tay của Thẩm Thành càng chặt: "Hôm...hôm qua...là ngoài ý muốn...hôm...hôm nay...ưʍ... không... không được."
Tay Thẩm Thành đẩy đầu Mộ Bạch, hai chân cũng vô lực mở ra, dươиɠ ѵậŧ lại bị Thẩm Thành đột nhiên mυ'ŧ vào một chút, y cảm giác mình lại muốn bắn, liền dùng sức đẩy đầu Thẩm Thành: "Không... không được...ta muốn...ưʍ...bản tôn muốn...muốn bắn...buông...buông ra." Thiếu niên vùi đầu liếʍ láp, một lát liếʍ láp cán, một lát lại chuyên tâm mυ'ŧ vào qυყ đầυ, hoàn toàn không nghe được thỉnh cầu--cuối cùng, Mộ Bạch ở dưới cố gắng của Thẩm Thành đã bắn.
Thẩm Thành nuốt xuống tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Mộ Bạch ở trong miệng, cười với y, trong ánh mắt tất cả đều là chân thành: "Ngày hôm qua con cũng không để ý, con cũng không biết người kia không phải là sư tổ, nhưng nếu hôm nay con không giao hợp với sư tổ, e là sư tổ..." Nói được một nửa còn nhíu mày, lo lắng nhìn Mộ Bạch: "Con không muốn sư tổ chết."
Mộ Bạch vốn dĩ có khúc mắc trong lòng về việc ngày hôm qua, hơn nữa trước đó được Thẩm Thành khẩu giao làm cho y vô cùng ngượng, y vốn dĩ tình nguyện hôm nay nổ tan xác mà chết cũng không muốn giao hợp với người khác. Y cảm thấy cưỡng ép hậu bối này là trách nhiệm của mình, nhưng lời nói vừa rồi của Thẩm Thành làm trong lòng y ấm áp--cho dù mình không nhớ rõ cái gì, cũng có người quan tâm mình đến tận đây, hôm nay, y nhìn đôi mắt thiếu niên, gật đầu: "Được, ta muốn sống sót."