Sự sỉ nhục khắc lên trên thân thể Tô Giáng Thần , làm thế nào cũng không rửa sạch được, trước khi toàn bộ đám người trong Tống phủ gặp phải báo ứng nên có, nàng quyết sẽ không buông tay. Trừ phi, nàng có thể tận mắt bọn họ gặp báo ứng, nhìn đám ác nhân kiêu ngạo kiếp trước này, từng người từng người một phủ phục dưới chân vận mệnh đau khổ van xin, nàng mới có thể bình ổn được oán hận trong lòng.
"Thùng thùng" nghe tiếng bước chân, Tô Giáng Thần kinh ngạc nhíu mày, làm sao lại có thể có người?
Không thể để cho người khác thấy nàng, nhìn xung quanh, liền thấy được một cái tủ quần áo, nàng không chút nghĩ ngợi trốn vào, khép lại cánh cửa tủ quần áo nhưng vẫn để lại một khe hở nhỏ, nàng muốn nhìn xem thử, người đến tột cùng là ai?
Khi Tô Giáng Thần nhìn xuyên qua khe hở, mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc , nàng không khỏi thầm giật mình, nhị cữu cữu ( cậu hai ) như thế nào cũng đã trở lại? Nhưng vì sao ba ngày này cũng đều không bắt gặp bóng dáng của hắn ? Hơn nữa, chiếu theo ý tứ của Tử Quyên , nàng ta tựa hồ cũng không biết phụ thân của mình cũng đã trở lại.
Đối với vị công công ( bố chồng ) kiếp trước này, Tô Giáng Thần thật sự không có bao nhiêu ấn tượng, chính là cảm thấy người này thập phần phong lưu và tham tài, bên người mấy vị di nương thông phòng, cho tới bây giờ vốn không có ngừng qua , người này so với người kia càng yêu mị. Bất quá, thủ đoạc của bà bà ( mẹ chồng ) cũng thập phần cao tay, đám di nương và thông phòng này nhiều nhất cũng chỉ sinh ra nữ nhi, nếu là sinh con trai, cơ hồ không có một người có thể trưởng thành, điều này có lẽ ở trong mắt người khác là bình thường , dù sao, có không ít gia đình, đứa nhỏ đều là ở tuổi vị thành niên liền chết non, đến gia đình đế Vương cũng không ngoại lệ, huống chi là dân chúng .Nhưng Tô Giáng Thần lại ở trong lúc vô ý đã biết bí mật này, đứa nhỏ, hơn phân nửa đều là do mẹ chồng hạ độc thủ .
Nếu như nói nhìn thấy nhị cữu cữu đã làm cho Tô Giáng Thần khϊếp sợ, như vậy người kế tiếp càng thêm làm cho Tô Giáng Thần khϊếp sợ, nàng cư nhiên nhìn thấy Cầm di nương, không sai, chính là Cầm di nương.
"Lão gia, ngươi cũng thật là nhẫn tâm, vừa đi liền đi ba năm, biệt vô âm tín." Bàn tay nhỏ bé của Cầm di nương vuốt ve trước ngực nam nhân , thân thể mềm mại cọ sát ở trên thân mình nam nhân .
Tống Phong làm sao đỡ lại nổi kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Cầm di nương, lập tức đã bắt lấy nàm tay nhỏ của Cầm di nương nói: "Tiểu yêu tinh, trước tiên nói nói cho ta nghe mọi chuyện trong Tô phủ , chúng ta lại ôn tồn cũng còn kịp."
Cầm di nương ôm cổ Tống phong , gắt giọng: "Còn nói chuyện này, lúc trước không phải đã thương lượng tốt, tìm người, bất tri bất giác xử lý Tô Duệ kia, chàng và ta cũng có thể làm đôi uyên ương đường đường chính chính, ai mà biết, người do chàng phái ra, nhưng lại vô dụng như thế, cư nhiên để hắn thoát được một kiếp, thật làm cho người ta bực mình."
Tô Giáng Thần nắm chặt bàn bàn, nguyên lai, kiếp trước phụ thân không phải bị đạo phỉ gây thương tích, mà là bị những kẻ này âm mưu ám hại , thống hận trong lòng càng thêm sâu , hận không thể lao ra , đánh chết đôi cẩu nam nữ này.
Tống Phong hôn Cầm di nương một cái, sau đó nói: "Tiểu tâm can, nàng nghĩ rằng ta không muốn sao, nhưng ai biết được , hắn cư nhiên nửa đường chuyển sang đi thủy lộ,người mà ta quen biết, cũng chỉ là cướp bóc, làm chút mua bán nho nhỏ. Thế nên mới để cho họ Tô kia chạy thoát."
Nói xong, bàn tay to của hắn bắt đầu vuốt ve khắp nơi , Cầm di nương nằm ở trong lòng hắn, mềm mại giống như một đám bùn . Tống Phong không khỏi nóng lên, thuận thế đem ấm trà và ly trà trên bàn quét xuống đất, thanh âm trà cụ rơi xuống dọa Tô Giáng Thần sợ tới mức nhảy dựng, may mắn nàng đúng lúc bưng kín miệng. Tiếp theo, nàng chợt nghe thấy tiếng xé xiêm y, không bao nhiêu lâu sau, nàng chợt nghe thấy âm thanh yêu kiều thập phần nhu mị uyển chuyển của Cầm di nương.
Tô Giáng Thần vạn vạn thật không ngờ, Cầm di nương cư nhiên "có một chân " ( có gian tình )với nhị cữu cữu của chính mình .