Bát tiểu thư Tống Tử Quyên trừng Lục tiểu thư một cái, nói: "Ngươi nghĩ rằng ta vui vẻ sao? Vốn dĩ nương ta đang bận nói giúp ta nói một mối hôn nhân tốt, nếu như định được, ngày sau ta nhưng là con dâu của tam phẩm đại thần, vào lúc mấu chốt , phụ thân lại bắt nương trở về một chuyến, nói cái gì phải phải hảo thân cận người Tô phủ . Nương ta muốn ta và tiện nha đầu kia quan hệ thật tốt , sống chết lôi kéo ta trở về một chuyến. Ngươi nói, cha và nương ta, rốt cuộc nhìn trúng cái tiện nha đầu kia điểm nào ? Nhìn những món trang sức tốt nhất từ cửa hàng vàng bạc nổi tiếng , đưa cũng không đưa cho ta một cái, liền toàn bộ đưa cho con tiểu tiện nhân kia, ngươi nói làm sao không giận đây?"
Thanh âm là càng ngày càng xa, Tô Giáng Thần phỏng chừng các nàng là đi về hướng Tây Uyển , liền chờ các nàng đi rồi, mới từ sau núi giả đi ra.
Tô Giáng Thần chưa đi được vài bước, liền thấy được một cây trâm cài rơi trên mặt đất, nàng tùy tay nhặt lên đến vừa nhìn, cư nhiên là cây trâm hồ điệp vàng ròng khảm bảo thạch, cây trâm hồ điệp này nhưng là vật mà Tống tử Quyên yêu nhất, lúc trước, nàng vì cây trâm cài nay, đem một cái nha hoàn đánh chết. Tô Giáng Thần khóe miệng xẹt qua một tia cười lạnh, đang chuẩn bị đem cây trâm cài quăng xuống hồ, đột nhiên dừng lại , ngược lại đem cây trâm cài thu vào trong lòng.
Trân Châu và Tử Ngọc không hiểu được nàng tính làm cái gì, cũng không dám lên tiếng hỏi, coi như chính mình không có nhìn thấy .
Tô Giáng Thần cũng không có tâm tư đến liên đình ngắm hoa sen , quay ngược lại hướng về Thúy Trúc hiên kia đi đến. Những ngày tháng của cuộc đời nàng , chính là trải qua ở Thúy Trúc hiên . Hiền nhi cũng được ra đời ở đó .
Thúy Trúc hiên, tên cũng như ý nghĩa, nơi đó xác thực có một mảnh rừng trúc, xanh miết ướŧ áŧ, thập phần tú lệ, đáng tiếc là, người nếu như là bị nhốt ở nơi đó, cảnh sắc có tú lệ hơn nữa, cũng đều thập phần chướng mắt. Bởi vì là chỗ hẻo lánh, Thúy Trúc hiên thực ít có người ghé thăm.
"Trân Châu, Tử Ngọc, các ngươi đứng ở chỗ này chờ ta ." Tô Giáng Thần thản nhiên phân phó nói.
Tô Giáng Thần từng bước từng bước đi tới, mỗi bước đi, trong lòng nàng đều mặc niệm , Hiền nhi, Hiền nhi của ta, nếu như lại để cho ngươi phải sinh ra tại cái nơi dơ bẩn này, vậy thì ta tình nguyện con chưa từng đến thế gian này.
Vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc nàng đã đi tới ngoài cửa Thúy Trúc hiên , Tô Giáng Thần đẩy nhẹ cánh cửa, bất ngờ phát hiện cửa không có khóa, đáy lòng nàng cảm thấy có điểm kỳ quái, lòng hiếu kỳ vẫn chiến thắng lý trí , nàng thực sự muốn nhìn một chút, Thúy Trúc hiên bây giờ, và Thúy Trúc hiên năm đó có gì khác biệt.
Khi nàng đi vào trong , khép cánh cửa lại , cẩn thận quan sát Thúy Trúc hiên, phát hiện mọi thứ trong phòng đều thực tinh xảo, nhìn qua bàn và ghế , phòng này có người ở, bằng không sẽ không quét tước sạch sẽ như thế. Nơi này và Thúy Trúc viên trong ấn tượng của nàng khác nhau quá lớn.
Bước lên từng bậc thang, cả người Tô Giáng Thần giống như trở về quá khứ, cả trong mắt và tai , đều là đoạn đoạn tháng ngày đã qua. Có giọng nói trào phúng , tiếng chửi rủa mắng mỏ của phu quân, ánh mắt lạnh lùng của ngoại tổ mẫu , nụ cười lãnh khốc của mẹ chồng, còn có, bộ dạng kiêu ngạo của tiểu thϊếp , vẻ tươi cười đắc ý của Triệu Uyển Uyển , ánh mắt khinh thường của đám tiểu thϊếp , thậm chí đến cả đám nha hoàn, đều có thể tùy ý giẫm lên nàng, nhục mạ nàng.
Đứng trước tấm gương trang điểm ở kiếp trước, Tô Giáng Thần dường như nhìn thấy bộ dạng của chính mình khi biến thành lệ quỷ , một thân đỏ như máu, vẻ mặt tái nhợt, còn có, thi thể lạnh như băng của hài tử.
Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương, Tô Giáng Thần nhưng lại viết ra sáu chữ: nợ máu phải trả bằng máu.
"Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi, tuyệt đối sẽ không." Tô Giáng Thần cười lạnh nói, nàng sẽ không bởi vì có thể bắt đầu lại từ đầu, liền có thể coi như mọi việc chưa hề phát sinh, đó là không có khả năng.