Cưng Sủng Tiểu Thư Ký

Chương 7: Khóc lóc cầu xin ông chủ Ꮯɦịƈɦ

Thẩm Dương tắm xong, cả người cũng khoan khoái lạ thường, cảm giác thân thể mình nhẹ nhõm hẳn. "Cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên khiến cậu giật mình

-" Thẩm Dương, tôi để quần áo ngoài cửa phòng, em lấy thay nhá"

Cậu ngượng ngùng "dạ" một tiếng rất nhỏ, đến khi cảm thấy người kia đã đi, cậu mới rón rén mở cửa đem quần áo vào. Cậu thầm nghĩ ngoại trừ việc bắt nạt cậu khi làʍ t̠ìиɦ ra thì ông chủ cũng là một người rất tốt, dịu dàng lại ân cần với cậu như vậy. Nhìn vào bộ đồ trước mặt, khoé môi cậu bất giác nở nụ cười. Từ trước đến nay, ngoại trừ mẹ và em gái ra, chưa từng có ai tốt với cậu thế, vì thật ra ngoại trừ hai người họ, cậu cũng chưa từng chủ động quen biết ai.

Đang cảm động là thế, nhưng ngay giây sau khi mặc bộ đồ nên, nụ cười trên khoé môi cậu tắt hẳn, chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh rộng thùng thình bao bọc hết cơ thể nhỏ nhắn của cậu, vì không có áo ngực, cái vυ' như ẩn như hiện bên trong lớp áo, trước ngực nhô lên hai điểm đỏ hồng, núʍ ѵú hồng hào cọ vào vải khiến cậu có chút khó chịu, ngứa ngáy.

Bầu vυ' theo từng động tác của cậu mà lắc lư ở bên trong. Vạt áo dài đến bắp đùi che khuất hạ thể, bao lấy cánh mông to tròn trắng mịn. Còn lại hai chiếc quần, nó quá rộng, cậu kéo lên nhưng liên tục bị tuột xuống. Bất lực, cậu chỉ đành để nó sang một bên, hạ thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ khiến cậu ngượng chín mặt mày, rón rén mở cửa phòng bước ra.

Phía dưới còn đau khiến cậu đi lại có chút khó khăn, chầm chậm bước xuống cầu thang, mỗi bước đi miệng huyệt đều vô tình cọ sát vào nhau làm cậu rên nhẹ, không có qυầи ɭóŧ, ngọc hành đung đưa, bướm nộn thả rông cảm nhận được hơi mát bên ngoài truyền vào mà run lên. Một tay ôm lấy bầu ngực căng tròn ngăn không cho nó đung đưa, cậu rụt rè bước xuống phòng khách, Tống Hạo đang ngồi trên sô pha, thong thả đọc tài liệu

-"Tống...Tống tổng" Cậu ngượng ngùng, hai chân khép chặt, một tay nắm lấy vạt áo che đi hạ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ phía dưới, tay còn lại gắt gao ôm lấy đôi vυ' ẩn hiện đằng sau lớp vải mỏng.

Nghe thấy âm thanh nhỏ nhẹ của cậu, Tống Hạo ngước mặt lên. Đại não ngay lập tức "Oanh" một tiếng, cậu lúc này thật sự quá xinh đẹp, từng đường cong trên cơ thể đều vô cảm cùng hoàn mĩ, hình ảnh gợϊ ȶìиᏂ khiến anh thoáng ngây người, lấy lại bình tĩnh, anh đè nén du͙© vọиɠ như hổ dữ đang cuộn trào lại.

-" Thẩm thư ký đây là đang cố ý câu dẫn cấp trên sao, gợϊ ȶìиᏂ như vậy, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không mặc hả?"

-" Không phải vậy" Cậu vội vã giải thích " Là do quần quá rộng, thật sự không mặc được"

-"Quần áo em tôi chỉ vừa bỏ vào máy giặt thôi, nên em chịu khó mặc như này cho đến khi đồ khô vậy, dù sao cũng rất hợp đó, dâʍ đãиɠ" Anh nhoẻn miệng cười trêu chọc

Cậu ngượng ngùng, cũng có chút lo lắng, vậy là bản thân phải ở lại căn nhà này cho đến khi đồ khô. Thẩm Dương không khỏi khóc thầm trong lòng

-" Chắc em đói rồi nhỉ, đồ ăn tôi chuẩn bị xong rồi, mau xuống ăn thôi"

Nói rồi anh đứng dậy đi vào phòng bếp, cậu vội vàng theo sau. Suốt quá trình ăn hai người đều không nói với nhau nửa lời. Cậu luôn cảm nhận một ánh mắt rực lửa đang nhìn mình, nhưng cậu không dám ngẩng đầu lên chỉ có thể căng thẳng cúi xuống cố gắng lảng tránh. Bên này, Tống Hạo cũng không thể chuyên tâm vào bát cơm khi trước mắt mình, đôi vυ' to mềm của Thẩm Dương cứ đung đưa rung lắc không ngừng theo từng động tác nhỏ của cậu. Nhiều lúc anh còn thấy hai núʍ ѵú sưng đỏ như ẩn như hiện dưới lớp áo.

"Nhịn, nhịn, phải nhịn" anh không ngừng trấn an bản thân, nhưng côn ŧᏂịŧ phía dưới vẫn cương lên, du͙© vọиɠ ngày càng lớn, anh dứt khoát bỏ đũa đứng dậy

-"Tôi ăn xong rồi, em cứ ăn tiếp, tôi đi xử lý tài liệu" Nói rồi anh nhanh chóng rời đi, ở lâu hơn nữa chắc anh sẽ không thể nhịn được mà đè cậu ra cᏂị©Ꮒ mất

Anh suy nghĩ là vậy, nhưng hành động này lại doạ cho Thẩm Dương đang ăn giật mình sợ hãi

-" Mình....Có phải là mình đã làm sai gì đó khiến anh ấy tức giận, đến ăn cũng không muốn mà bỏ đi"

Cậu hoang mang, ngón tay bấu chặt vạt áo, hai mắt đã cũng đã ngấn nước, thoạt nhìn giống như một đứa trẻ mắc sai lầm lo sợ bị mẹ phạt. Cậu không thể ăn nổi nữa, vội vàng dọn dẹp lại bát đũa, xong xuôi mới rón rén bước ra phòng khách, nhưng bên trong không có ai. Cậu đi lên phòng ngủ, đứng trước cửa phòng hít một hơi thật sâu, hồi hộp mở cửa phòng, nhưng bên trong vẫn không có bóng người nào

Cậu lại càng khẩn trương, suy nghĩ lung tung không biết anh đang ở đâu, có phải tức giận đến mức không muốn nhìn thấy cậu nữa hay không, càng nghĩ cậu lại càng lo lắng, đúng lúc này âm thanh xả nước vang lên cùng tiếng thở dốc nặng nề. Cậu khẩn trương tiến vào trong phòng, thanh âm trầm thấp dồn dập phát ra qua cánh cửa phòng tắm. "Anh ấy ở bên trong..." Lúc này cậu còn ngơ người, khuôn mặt đỏ ửng, hơi thở gấp gáp, từng tiếng thở dốc của nam nhân truyền vào tai cậu rõ mồn một

"Ông chủ của cậu là đang thủ da^ʍ? Nhưng tại sao lại vậy, chẳng lẽ..." Cậu lo lắng, hai tay cuống quýt "Ông chủ thật sự đang tức giận, ghét mình đến nỗi dù phát tình cũng không muốn chạm vào mình"

Nghĩ đến đây, nước mắt cậu đã trực trào, cậu biết ngay mà, không ai thích cậu, ai cũng ghét cơ thể dị biệt này của cậu. Ông chủ chắc cũng chỉ là hứng thú nhất thời với nó mà thôi "Mình phải làm sao đây, nhất định mình đã làm sai gì đó, ông chủ sẽ không bỏ qua cho mình đâu" Cậu hoảng sợ, lo lắng ông chủ có lẽ đang đổi ý, không cho cậu cơ hội nữa

Đúng lúc này, cửa phòng tắm bật mở, Tống Hạo từ bên trong bước ra, cả người chỉ quấn một cái khăn tắm che đi phần dưới. Phần trên để lộ ra cơ thể màu đồng săn chắc, từng múi cơ trên người đều đặc biệt quyến rũ, khuôn mặt góc cạnh cuốn hút, toàn thân toả ra hơi thở nam tính khiến cậu thoáng chốc ngây người.

Tống Hạo bên này cũng bất ngờ, vừa mở cửa ra đã bắt gặp ngay hình ảnh cậu đứng chôn chân trước cửa phòng. Vẻ mặt ngây ngốc ửng hồng, khiến anh không khỏi bật cười

-" Sao vậy? Cơ thể ông chủ em quyến rũ lắm phải không?"

Cậu theo bản năng gật gật đầu, sau đó mới giật mình định thần lại, hai mắt ngấn nước, giọng run run

-" Ông...ông chủ...có phải em đã làm sai gì không? Ông chủ nói với em...em sẽ sửa lại mà...ông chủ đừng tức giận....hức...em sợ lắm..hức.." Cậu vừa nói, vừa lo sợ đến mức khóc nấc, sụt sùi nhìn về phía anh

Tống Hạo đang không hiểu chuyện gì xảy ra, anh tức giận gì đâu, sao tự nhiên cậu lại bị doạ khóc như vậy? Anh còn chưa làm gì mà?

Mặc dù không hiểu gì, nhưng anh vẫn dịu dàng đến bên cạnh vỗ về cậu, nhỏ giọng "Tôi đâu có tức giận, sao tự nhiên em đã bị doạ sợ rồi?"

Thẩm Dương tiếp tục sụt sùi, nghẹn giọng "Chắc chắn em đã làm sai...hức...nên ông chủ mới giận mà đến cơm cũng không muốn ăn....phát tình cũng không muốn chạm vào em...hức...em xin lỗi..."

Nghe đến đây, anh suýt chút đã bật cười thành tiếng, con thỏ nhỏ này quả nhiên ngốc nghếch ngây thơ quá mức, anh còn tưởng là vấn đề gì nghiêm trọng lắm, thì ra là chuyện này. Anh thở dài, rõ ràng vì thương cậu bị thao mệt nên mới để cậu nghỉ ngơi còn mình tự thủ da^ʍ. Thế nào mà qua suy nghĩ của cậu lại thành anh đang tức giận rồi. Anh đã nghĩ đến việc giải thích, nhưng nhìn cậu thế này, anh vô cùng thiếu liêm sỉ mà nổi hứng trêu chọc

-"Đúng là liên quan đến em" Nói xong anh tự thấy bản thân nói cũng đâu có sai, thật sự là có liên quan đến cậu mà, chỉ là theo suy nghĩ của cậu thì nó có hơi sai, à phải là quá sai lệch mà thôi

-" Hức...em biết mà....em nhất định đã làm sai gì đó....ông chủ nói với em đi...hức"

-"Em thật sự không biết hả?" Anh mỉm cười hỏi

Cậu chỉ biết lắc đầu, hai mắt đẫm lệ ngây thơ nhìn anh, khiến cho anh không thể kìm lòng, du͙© vọиɠ vừa được giải quyết lại lần nữa nổi lên.

-" Lỗi của em chính là quá dâʍ đãиɠ, tội lớn nhất là cái vυ' da^ʍ này" Anh vừa nói vừa nhéo lên núʍ ѵú căng cứng nhô ra bên ngoài lớp áo, đau đớn từ đầṳ ѵú khiến cậu rên nhẹ

-" Vυ' da^ʍ của em đung đưa ẩn hiện gợϊ ȶìиᏂ quá mức, làm ông chủ không tập trung ăn được. Em xem, có phải tội nặng không" Tống Hạo dùng tay ngắt đầṳ ѵú bên này, lại dùng miệng cách một lớp áo cắn lên đầṳ ѵú bên kia, cả người Thẩm Dương căng cứng, phía dưới hai mép bướm cọ sát vào nhau

-"A...đừng cắn"

-" Sao vậy? Vừa nói muốn chuộc lỗi với ông chủ xong, giờ lại không cho ông chủ cắn vυ' da^ʍ. Em xin lỗi không có thành ý gì hết, còn mong được tha thứ?"

Anh nói xong buông cậu ra, giả vờ quay lưng muốn bước ra khỏi phòng. Cậu thấy vậy ngay lập tức hoảng sợ, chạy đến níu lấy tay anh, lắp bắp

-" Không....không phải vậy....ông chủ đừng đi...vυ' da^ʍ là để ông chủ cắn....cắn nát cũng được" Thẩm Dương rụt rè đem tay anh đặt lên cái vυ' mềm mại, mặt vì ngượng ngùng mà đỏ như trái cà chua chín rục.

Tống Hạo đắc ý, ngay lập tức nở nụ cười "Thẩm thư ký quả nhiên biết dụ dỗ nam nhân, làm ông chủ của em phát tình rồi, làm sao đây?"

-" Nếu ông chủ không chê...ông chủ....ông chủ có thể cᏂị©Ꮒ bướm em" Thẩm Dương có phần gấp gáp nói, cậu không còn suy nghĩ gì nữa, chỉ muốn ngay lập tức có thể chuộc lỗi "Bướm da^ʍ tùy ý cho ông chủ cᏂị©Ꮒ....cᏂị©Ꮒ hỏng cũng được nữa"

Nghe những lời này, Tống Hạo không khỏi bật cười, anh đương nhiên không bao giờ chê cái bướm non mềm của cậu rồi, thậm chí anh còn hết sức mê luyến nó, lại càng mê luyến chủ nhân của nó.

-" Nếu tôi nói chê thì sao?" Anh đáp lại, vô cùng chờ mong phản ứng của cậu

-" Em...em..." Thẩm Dương tay chân cuống quýt, cậu không biết nên làm gì nữa, cho rằng ông chủ chán ghét mình

-"Ông chủ....ông chủ đem bướm em cᏂị©Ꮒ lại lần nữa, bướm non sẽ hầu hạ ông chủ chu đáo.....Bướm non rất nhiều nước nhất định làm ông chủ thoải mái" Cậu khẩn trương nói, lo sợ nhìn người đàn ông trước mặt

-" Đúng là dâʍ đãиɠ, nói đi, có phải mục đích thật sự của em khi vào công ty là muốn leo lên giường ông chủ, dang chân cho ông chủ cᏂị©Ꮒ bướm da^ʍ phải không"

Tống Hạo lấy một tay siết cằm cậu, tay còn lại lần xuống phía dưới, luồn qua vạt áo mà mơn trớn hoa huyệt, một ngón tay nhẹ nhàng tách miệng huyệt non mềm ra luồn vào bên trong mà khuấy đảo. Cảm nhận hoa huyệt bị bàn tay nam nhân âu yếm, cậu rêи ɾỉ, da đầu tê dại, từ bướm da^ʍ chảy ra vô số dâʍ ŧᏂủy̠ tưới ướt tay Tống Hạo đang chuyển động ở bên trong

-" Chưa gì đã chảy nhiều nước da^ʍ như vậy, bướm nứиɠ có phải đang rất khao khát côn ŧᏂịŧ " Anh vừa nói, ngón tay lại ra vào nhanh hơn, đem mị thịt non mềm kéo ra

-" A...ưʍ....Bướm da^ʍ chỉ muốn côn ŧᏂịŧ của ông chủ...ông chủ mau....mau cᏂị©Ꮒ bướm da^ʍ" Cậu vặn vẹo vì kɧoáı ©ảʍ, cả người dựa vào l*иg ngực Tống Hạo. Bầu vυ' căng tròn dán lên cơ ngực săn chắc, da thịt chỉ cách nhau một lớp áo mỏng

-" Bướm da^ʍ chịu nổi chứ?" Dù du͙© vọиɠ đã tăng cao, nhưng anh vẫn không khỏi lo lắng cho cậu, bướm non chỉ vừa hồi phục một chút, anh sợ làm thêm cậu không chịu được

-" Được....ông chủ...ưʍ....bướm da^ʍ chịu được....ông chủ cứ cᏂị©Ꮒ....a...đem côn ŧᏂịŧ vào....bướm da^ʍ hầu hạ côn ŧᏂịŧ ông chủ"