Trần Gia Bảo giễu cợt mà cười: "Xem ra, vị thiên mệnh âm dương sư, ở trong mắt ông giống như thần vậy, nếu như có một ngày thần thoại của ông chết trong tay, không biết ông có sụp đổ không?"
"Không thể nào!" Takashima Seira tới phản bác: "Thiên mệnh âm dương sư rất mạnh, vượt xa tưởng tượng của cậu, chỉ cần ông ta đồng nguyện, lấy mạng cậu dễ như trở bàn tay, đây cũng là lý do tại sao tôi thoải mái báo cho. cậu “ngọc tỷ truyền quốc" ở chỗ thiên mệnh âm dương sư. Bởi vì với thực lực bây giờ, căn bản không có cách cướp “ngọc tỷ truyền quốc" từ tay thiên mệnh âm dương sư, tôi khuyên cậu sớm một chút trở về Việt Nam...”
Đột nhiên, tiếng xé gió lớn!
Một đường kiếm ác liệt từ Trần Gia Bảo bắ n ra, tựa như thời gian không gian chuyển kiếp, trong nháy mắt xuyên qua ngực Takashima Seira!
Bất ngờ là Trần Gia Bảo bóp kiếm, không đợi Takashima Seira nói mà rút lại, Takashima Seira trong nháy mắt bị gϊếŧ!
Takashima Seira máu chảy như suối, truyền tới cơn đau đớn kịch liệt, khó tin nói: "Cậu... Cậu không phải nói... Chỉ cần tôi nói ra tung tích "ngọc tỷ truyền quốc”, cậu sẽ... không gϊếŧ tôi... tôi sao?"
Trần Gia Bảo thu hồi kiếm, nhàn nhạt nói: "Ông không biết thiên mệnh âm dương sư ở nơi nào thì thôi, vẫn còn giương oai trước mặt tôi, ông không biết, loại hành động này làm người ta chán ghét sao?
Ngoài ra, tôi chưa nói qua sẽ không gϊếŧ ông, ông từ Việt Nam đem về Nhật Bản, lại sống thêm thời gian lâu như: vậy, ông cũng phải biết đủ."
Takashima Seira đã không còn hô hấp, dùng hết hơi thở i, ngũ quan vặn vẹo cuồng loạn nói: "Ân sư của tôi sẽ tới, sẽ trả thù cho tôi... Tôi... Tôi nguyền rủa cậu, cậu nhất định chết không được tử tế...
"Sư phụ ông là Fujishima Senga xếp thứ hai bảng võ đạo Nhật Bản?" Trần Gia Bảo xoay người đi đến chỗ Infinity ở không xa, đưa lưng về phía Takashima Seira tới nói: "Cường giả trong truyền thuyết nếu đến tìm tôi báo thù, tôi sẽ thuận thế gϊếŧ ông ta, đưa ông ta xuống âm phủ, để cho các ngươi thầy trò hai người đoàn tụ.
Ngoài ra không cần cảm ơn, Trần Gia Bảo tôi là người thích giúp đỡ người khác, tôi đúng là mầm lòng" Takashima Seira phun ra máu tươi, nhuộm đỏ vạt áo trước ngực, mềm nhữn rót ở trên đường xe chạy.
Dưới ánh trăng, máu tươi giống như màu đỏ của hoa tươi nở rộ, tràn ngập vị máu tanh nồng nặc.
Trần Gia Bảo đi tới cạnh Infinity, mở cửa sau xe ra ngồi xuống.
Chiếc xe này là mượn phái Iga, Vũ Nhược Uyên ngồi ở hàng sau, liếc mắt nhìn Trần Gia Bảo, cười nói: "Anh bây giờ gϊếŧ người, thật là càng ngày càng trôi chảy, Takashima Seira tới dầu gì cũng có võ công trên bảng cường giả, cứ như vậy bị một chiêu của anh trong nháy mắt giế t chết, anh cũng quá giữ cho mặt mũi."
"Gϊếŧ người mà, vốn chính là giơ tay chém xuống, lấy ở đâu ra vung đao múa kiếm, lề mà lề mề làm gì?" Trần Gia Bảo ngồi ở bên người Vũ Nhược Uyên, một mùi hương lan tỏa đến gần anh.
"Điều này cũng đúng” Vũ Nhược Uyên cười n cùng Takashima Seira tôi đêu nghe, ông nói vị kia thiên mệnh âm dương sư có thể lấy tính mạng anh từ trăm năm trước, cho dù có hiềm nghi, nhưng nghĩ đến trên thực tế cũng sẽ không kém bao nhiêu.
“Ngọc tỷ truyền quốc" rơi vào trong tay ông ta, cậu muốn đoạt lại và thoát thân an toàn, xem ra không phải một chuyện dễ dàng, hơn nữa Lưu Ly cũng không ở Nhật Bản, cẩn thận cậu cũng bị vị thiên mệnh âm dương sư giơ tay chém xuống để giải quyết, nói trước, tôi cũng không chịu trách nhiệm nhặt xác đâu."
Trần Gia Bảo tự tin nói: "Trên đời không có việc khó, thiên mệnh âm dương sư có lợi hại hơn nữa, ông ta cũng là một người, chỉ cần là người, thì có nhược điểm, vậy thì có cách đối phó ”
"Cậu đúng là lạc quan" Vũ Nhược Uyên tán thưởng, nói: "Vậy cậu nghĩ được cách gì không?”
Trần Gia Bảo đàng hoàng nói: "Không có." Choáng thật!