Chương 933
Có thể nói một người động thủ thì sẽ kéo theo cả đoàn.
Nhưng Trần Gia Bảo không hề lo sợ, thậm chí anh còn tỏ ra rất thoải mái, dường như hoàn toàn không xem đối phương ra gì.
Bởi vì bên cạnh anh có một cô gái định sẵn sẽ thành phật, anh không tin Lưu Ly sẽ ngồi im một chỗ mà nhìn mình bị người khác bao vây và tấn công.
“Nếu muốn nộp mạng thì mau ra tay đi.” Trần Gia Bảo lạnh lùng mỉm cười và nói.
Ưng Kiến Hoa vô cùng tức giận, trông có vẻ như ông ta sắp lập tức xông thẳng về phía Trần Gia Bảo.
“Đợi đã!”
Đột nhiên giọng tiếng Việt lơ lớ của Abbott vang lên.
Bọn người Tô Nguyên Hùng chau mày, Ưng Kiến Hoa cũng bất ngờ dừng lại, nhìn về phía Abbott và bất mãn nói: “Cậu có lời muốn nói sao?”
Trong lòng Abbott cảm thấy bối rối, đột nhiên anh ta liếc nhìn Lưu Ly rồi cắn răng và quyết định nói: “Xin hãy cho phép tôi được tự giới thiệu, tôi là Abbott, là kỵ sĩ hoàng kim của đoàn kỵ sĩ giáo hội phương tây.
Mục đích đến đây lần này của tôi cũng là để gϊếŧ Trần Gia Bảo, vì vậy lập trường của tôi và các người giống nhau, tôi có thể giúp các người đối phó với Trần Gia Bảo, nhưng tôi muốn cô gái đó.”
Abbott vừa nói vừa chỉ tay về phía Lưu Ly.
Đối với cô gái phương đông làm anh ta xao xuyến này thì dù cho phải trả bất cứ giá nào anh ta cũng phải có cho bằng được cô ấy.
Lưu Ly lại chau mày, trong đôi mắt trong như thủy tinh, sạch như nước suối trên nguồn của cô ấy lại thoáng qua một luồng sát khí, rõ ràng là đang vô cùng phẫn nộ.
“Hừm, nhà họ Tô của chúng tôi hành sự như thế nào cũng đâu tới lượt cậu chen miệng vào?” Tô Nguyên Hùng lạnh lùng hừm một tiếng.
Ông ta đột nhiên hành động.
Trước khi ông ta ra tay không có bất cứ dấu hiệu nào, lúc ra tay thì lại càng nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.
Abbott thấy mắt mình hoa lên thì đã biết có chuyện không lành, nhưng dù sao thì anh ta cũng là “Thần thái dương” uy danh lẫm liệt của phương tây, mặc dù bất ngờ nhưng không hoảng loạn, anh ta hét lớn lên một tiếng, cơ bắp khắp người nổi lên cuồn cuộn, cơ thể anh ta càng trở nên cao to vạm vỡ hơn, anh ta hùng hổ tiến về trước một bước.
Lúc bàn chân chạm đất thì chỉ nghe thấy một tiếng “ầm” vang lên, dường như cả mặt đất đều bị Abbott làm cho rung chuyển.
Tiếp ngay đó, Abbott vung mạnh nắm đấm trên tay có mang bao tay màu vàng ra, vì đôi mắt nhạy bén của anh ta đã nhìn rõ được bóng dáng của Tô Nguyên Hùng nên anh ta chắc chắn mình đấm ra đấm đó thì nhất định có thể đấm trúng đối phương.
Anh ta nghĩ đến đây thì hét lớn lên rồi dốc hết sức ra tay.
Dường như cả bầu không khí đã lập tức bị sức mạnh của cú đấm dồn ép, tạo ra một vòng sóng màu vàng và phát ra tiếng nổ “lốp bốp” liên tục.
Từ đó có thể thấy uy lực của “Thần thái dương” của phương tây đúng là danh bất hư truyền.
Ngụy Nhã Huyên và Hoàng Thiên Hạnh chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ như thế, hai người họ đều sợ phát khϊếp.
Trong lòng mấy người Ưng Kiến Hoa cảm thấy kinh ngạc, sức mạnh cú đấm đó của Abbott đã hoàn toàn vượt trên “Tước Vũ Quyền Cương” của bọn họ, hơn nữa từ cú đấm này có thể phán đoán được thực lực của Abbott chắc chắn đã đạt đến cảnh giới Tông Sư trung kì. Từ đó có thể thấy được, kỵ sĩ hoàng kim của giáo hội phương tây thật sự có chỗ hơn người.
Thắng Mộng Việt cảm thấy đắc ý, cái tên “Thần thái dương” vang khắp trời tây, thực lực chắn chắn là rất mạnh, đối phó với một tên sồn sồn nhỏ bé của Việt Nam thì còn không phải là dễ như trở bàn tay sao?
Abbott cũng nghĩ như thế, mặc dù anh ta đã cảm nhận được thực lực của đối phương vượt trên mình nhưng vinh quang và sự kiêu ngạo trong một thời gian dài đã làm anh ta tin rằng bản thân nhất định có thể đánh bại Tô Nguyên Hùng.
Nhưng chuyện làm anh ta kinh ngạc đã xảy ra.
Cú đấm tập hợp tất cả sức mạnh của anh ta đã bị đột ngột chặn lại giữa đường, giống như đã đánh lên trên núi An-pơ, căn bản không có cách nào tiếp tục tiến về trước.