Kẹo Sữa Vị Muối

Chương 62: Họp báo

Họp báo.

Từ 10h sáng Thời Đại tuyên bố họp báo lúc 3h chiều, nhưng mà chỉ trong vòng mấy giờ ngắn ngủi, hiện trường họp báo được bố trí xong. Bên dưới hội trường nhỏ tráng lệ của Thời Đại lục tục ngồi đầy phóng viên, vốn định là họp báo sẽ bắt đầu lúc ba giờ, chưa đến 2:45 bên trong đã đầy người.

Đường Như và Lâm Tư Hàm đứng ở cửa sau, chờ đồng hồ điểm ba giờ.

Trợ lý Tiểu Giang cầm quyển ghi chép hỏi: “Chị Tư Hàm, chị có muốn xem không? Trong quyển này là mấy câu hỏi lát nữa phóng viên có thể sẽ hỏi.”

Tay Lâm Tư Hàm đặt lên trên tay nắm cửa, lặng lẽ mở một khe nhỏ, xuyên qua khe hở nhìn đại khái phóng viên đang ngồi ở hội trường, nói: “Không cần.”

Đường Như nâng cổ tay xem đồng hồ, dặn dò: “Đợi lát nữa những vấn đề liên quan đến phim mới thì một mực không trả lời.”

“Ừm.” Lâm Tư Hàm buông tay, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Cách cuộc họp báo chính thức còn 5 phút.

“Lo lắng?” Đường Như cười hỏi.

“Không.” Lâm Tư Hàm xốc góc váy lên, “Chanh Chanh Tôn Phỉ Phỉ không tới.”

Phóng viên chủ chốt của Giải trí Chanh Chanh là Tôn Phỉ Phỉ không tới, áp lực của cô giảm đi một nửa. Từ lúc cô bắt đầu ra mắt, Tôn Phỉ Phỉ không ngừng làm khó dễ cô, mỗi lần có Tôn Phỉ Phỉ cô phải nâng toàn lực để ứng phó, sợ không cẩn thận một chút là lại có không gian cho Tôn Phỉ Phỉ phát huy.

“Tôn Phỉ Phỉ còn đang sức đầu mẻ trán với chuyện của chính mình, nào có thời gian rảnh mà quan tâm đến em?’

Tiểu Giang gật đầu, “Thẩm tổng tố cáo cô ta tội phỉ báng, nghe nói công văn của luật sư đã phát ra, là thật ư?”

“Chắc là vậy.” Lâm Tư Hàm hít sâu một cái, điều chỉnh tâm lý. Thẩm Diệc Bạch phát công văn của luật sư cho Tôn Phỉ Phỉ chưa cô thật sự không biết.

“Đi thôi.” Đường Như buông tay xuống đứng thẳng người.

“Cạch” một tiếng, tiếng khóa cửa chuyển động, cửa gỗ của hội trường chậm rãi kéo ra. Cách một cánh cửa, như hai thế giới khác nhau, hội trường treo những đèn thủy tinh lớn, ánh đèn mãnh liệt làm cho Lâm Tư Hàm không kịp thích ứng mà nheo mắt lại.

“Lâm tiểu thư, chào cô, xin hỏi hiện tại cô có tâm tình gì?”

“Lâm tiểu thư, chào cô, tôi là Lư Nghiên của Giải trí Chanh Chanh…”

Trong nháy mắt, tiếng hỏi dồn dập như muốn bao trùm toàn bộ Lâm Tư Hàm, ánh đèn flash của camera trong hiện trường không ngừng, máy quay phim ở cuối hội trường cũng bắt đầu hoạt động.

Trong biển đèn và âm thanh, Đường Như lấy microphone nói: “Thật xin lỗi, mấy vấn đề của các bạn có thể hỏi ở phần sau.”

Âm thanh Đường Như trên micro, làm cho tinh thần hơi hoảng loạn của Lâm Tư Hàm ổn định, duy trì lễ phép mỉm cười mà xách theo góc váy đi lên đài, ngồi xuống ghế ở trên đó.

Lâm Tư Hàm hôm nay mặc một chiếc sườn xám ngắn hoa xanh thanh nhã, khuy áo sườn xám màu xanh tinh tế mà khéo léo, trên khăn lụa màu trắng thêu hoa xanh truyền thống, hoa xanh sẫm màu nở rộ trên lụa trắng, cổ áo, cổ tay áo, làn váy đều thêu những đường màu trắng tinh xảo, bó sát vào dáng người tinh tế, trong từng cái trong sáng tựa mây dưới trăng.

Các phóng viên trong buổi họp báo dần yên tĩnh, tiến trình của cuộc họp báo được ổn định theo kế hoạch.

“Bây giờ sẽ đến phần đặt câu hỏi.”

Nhân viên công tác vừa dứt lời, một nữ phóng viên trẻ tuổi mặc áo khoác màu đen đã đứng lên từ giữa đám phóng viên. Cô gái nắm micro không hề hoảng loạn mà hỏi, “Lâm tiểu thư, chào cô, tôi là Lư Nghiên của Giải trí Chanh Chanh, xin hỏi Lâm tiểu thư vì sao khi Đỗ Yên tiểu thư đưa ra tin nóng, trong vòng 24h cũng không có bất kỳ thái độ gì ngược lại khi Thời Đại lại truyền ra tin tức muốn đổi nữ chính mới tỏ thái độ? Đây có phải là có ý muốn lăng xê?”

Ngón tay thon dài trắng nõn của Lâm Tư Hàm cầm micro, nói: “Bởi vì không có chứng cứ, Thời Đại cũng chưa từng truyền ra tin tức muốn đổi nữ chính, còn về lăng xê thì càng là lời nói vô căn cứ. Tôi không có lý do gì, cũng không cần lấy tình cảm của mình ra lăng xê.”

“Lâm tiểu thư, chào cô, tôi là Tưởng Hân của 0 điểm tiêu đề, xin hỏi Lâm tiểu thư có trả lời gì về đánh giá kỹ thuật diễn của mình trên mạng?”

Không đợi Lâm Tư Hàm trả lời, một phóng viên khác đã vội vã đứng lên hỏi, “Lâm tiểu thư ra mắt trong thời gian ngắn, tài nguyên luôn không ngừng, tài nguyên lấy được cũng tốt hơn so với những tiểu hoa mới cùng thời, tôi muốn biết nguyên nhân trong đó? Đây có phải có quan hệ với Chu tổng của Điện ảnh Thời Đại?”

“Tôi tuy rằng không phải diễn viên chuyên nghiệp, nhưng tố chất cơ bản của nghề nghiệp cũng phải có, cũng không cần phải cầm thù lao đóng phim động một cái là tìm diễn viên đóng thế, không thuộc lời thoại phải chọn phối âm lúc làm hậu kỳ. Còn về kỹ thuật diễn, hy vọng về sau có thể nâng cao hơn, đối với những đánh giá trên mạng cũng chỉ là khách quan miêu tả, kỹ thuật diễn của tôi không tốt cũng vẫn tốt hơn Đỗ Yên.”

Lâm Tư Hàm cầm micro hướng về phóng viên hỏi câu hỏi khác trả lời: “Tôi là nghệ sĩ Thời Đại, lấy được tài nguyên gì đều do mọi người cạnh tranh công bằng, trên phương diện kịch bản cũng phải qua người đại diện của tôi là Đường Như xem xét, cô ấy sẽ giúp tôi sàng lọc kịch bản thích hợp. Còn về Chu Nhiên, tôi rất cảm tạ cậu ấy, cậu ấy cho tôi cơ hội, có thể tranh thủ được hay không đều là chuyện của cá nhân tôi.”

“Lâm tiểu thư, tôi muốn hỏi, chuyện xảy ra như vậy, Thẩm tiên sinh nhà cô có thái độ như thế nào? Vì sao cuộc họp báo này ngài ấy lại không xuất hiện? Là do tình cảm của hai người xuất hiện vấn đề sao?”

Vấn đề này vừa hỏi, các phóng viên sôi nổi ngừng ghi chép, không khỏi khe khẽ nói nhỏ. Xem đến bây giờ, về phía Thẩm Diệc Bạch chỉ có weibo Office của B.S tuyên bố ba weibo có liên quan đến vấn đề này, bản thân anh lại không hề lộ diện, ngay cả weibo của cá nhân anh cũng không hề có động tĩnh gì.

Lâm Tư Hàm không khỏi hơi nhíu mày, cầm micro đang định nói chuyện, cửa chính của hội trường nhỏ liền mở ra.

Cô ngẩng đầu, nhìn về phía người tới, người tới một thân tây trang phẳng phiu, cổ áo đóng lại không chút cẩu thả, trên mặt không có một chút biểu cảm dư thừa.

Thẩm Diệc Bạch bước dài vài bước đến chỗ Lâm Tư Hàm, nhìn đôi môi khẽ mở của Lâm Tư Hàm, cong khóe miệng nói: “Bà xã, ngại quá, tới trễ rồi.”

Âm thanh của Thẩm Diệc Bạch xuyên qua micro chưa kịp tắt truyền đến từng góc của hội trường, tất cả mọi người trong hội trường đều nghe thấy rõ ràng, hiện trường ồ lên một tiếng, tiếng nói nhỏ khe khẽ trở thành tiếng thảo luận trắng trợn.

Bà xã…

Thẩm Diệc Bạch ở nơi công cộng gọi cô là bà xã…

Lâm Tư Hàm khẽ cắn môi dưới, hơi hơi cúi đầu, ý đồ mượn tóc dài che đi khuôn mặt trắng nõn đang đỏ bừng.

Tắt micro đi, Lâm Tư Hàm nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại đến đây?”

Cuộc họp báo này vốn là chuyện của mình cô, phóng viên hỏi như vậy đơn giản là muốn châm chọc.

“Tới cùng em.” Thẩm Diệc Bạch ngồi xuống bên cạnh Lâm Tư Hàm, ý bảo nhân viên hiện trường tiếp tục cho cuộc họp báo tiến hành. Nhân viên hiện trường nhanh chóng phản ứng lại, mời phóng viên mới vừa hỏi thuật lại câu hỏi của mình.

Thẩm Diệc Bạch ngoài mặt là rất nghiêm túc nghe phóng viên đặt vấn đề, nhưng bàn tay đặt ở dưới bàn lại nắm lấy tay trái của Lâm Tư Hàm nắm lấy trong lòng bàn tay mình, thỉnh thoảng vuốt ve.

Lâm Tư Hàm mặt đỏ ửng thân hình cứng đờ, không dám động đậy dù chỉ là một chút, nghe cả hô hấp cũng trở lên nhẹ nhàng hơn, sợ truyền thông phía dưới thấy cô khác thường.

Nhân viên công tác nhanh chóng mang một chiếc micro mới lên, khi đi xuống vô ý liếc xuống dưới gầm bàn một cái, vẻ mặt như trông thấy quỷ. Ai nói thuyền CP Thỏ Bạch tình cảm bất hòa? Không mở to mắt ra mà nhìn, tất cả đều là nhắm mắt lại miệng bốc phét.

“Người nhà của tôi? Đây là chuyện riêng của gia đình tôi, không thể phụng cáo. Weibo B.S là do tôi trao quyền chuyển phát, hoàn toàn có thể đại biểu cho cá nhân tôi.”

“Vậy xin hỏi Thẩm tiên sinh có tiện nói về vấn đề tình cảm của ngài và Lâm tiểu thư không? Hai người có cảm thấy mình tiến triển quá nhanh không?”

“Không tiện, sẽ không.” Thẩm Diệc Bạch nói xong liền quét mắt về Đường Như ở phía sau một cái.

Đường Như hiểu ý lập tức lại nói: “Vô cùng cảm tạ mọi người đã đến buổi họp báo này, cuộc họp báo đã kết thúc mong không cần hỏi thêm vấn đề gì nữa. Còn sự kiện Đỗ Yên tiểu thư cố ý bôi đen nghệ sĩ của Thời Đại là Lâm Tư Hàm còn xin mọi người chú ý weibo Office của Truyền thông Thời Đại, cảm ơn.”

Được nhân viên an ninh hộ tống ra ngoài ngồi vào trong xe, Lâm Tư Hàm mới thở phào nhẹ nhõm, từ cửa lớn ra ngoài xe gió lạnh đã thổi khô một tầng mồ hôi nóng, lụa dán trên người không quá thoải mái.

Thẩm Diệc Bạch tăng nhiệt độ trong xe, “Không thoải mái?”

“Không có.” Lâm Tư Hàm dựa vào ghế phụ, đầu tựa vào cửa thủy tinh, một bộ dáng khốn đốn.

“Đợi lát nữa về tắm rồi ngủ tiếp.” Thẩm Diệc Bạch thấp giọng nói, nhíu mày nhìn Lâm Tư Hàm mặc sườn xám hoa xanh ngắn.

Tà váy sườn xám xẻ cao, cách đùi khoảng một thước, cũng không tính là quá cao, so với kiểu cổ điển thì nhiều hơn một phần mềm mại thanh tú, nở rộ bởi sự linh động của hoa xanh màu nhạt. Đôi giày cao gót màu trắng ngà làm bật lên mắt cá chân đầy đủ thanh tú, lại hướng lên trên….

Yết hầu của Thẩm Diệc Bạch di chuyển, trong cổ họng hơi ngứa ngứa, dừng tầm mắt lại, “Sao lại mặc sườn xám?”

Tay Lâm Tư Hàm vân vê nút thắt cát tường ở cổ, “Đẹp.”

“Ừm.” Thẩm Diệc Bạch nghiêm túc mà ừ một tiếng, đánh tay lái, xe Porsche thoát khỏi dòng xe cộ, rẽ vào một con đường nhỏ.

Đường rất hẹp, hai bên dựng đầy xe đạp, những cây long não cao cao che đi bầu trời xám xịt của mùa đông.

“Đi đâu? Không về nhà sao?” Lâm Tư Hàm nhìn qua cửa xe, trong lòng tính toán khoảng cách của xe sau với xe Porsche, “Cẩn thận một chút.”

“Có chuyện quan trọng hơn phải làm.” Âm cuối của Thẩm Diệc Bạch cao hơn, hiển nhiên tâm tình không tồi, “Kỹ thuật lái xe của chồng em rất tốt, không cần lo lắng.”

Con đường nhỏ này dựng đầy xe đạp bên lề đường, chỉ đủ một chiếc xe thể thao và một người đi hơi nghiêng người, không cẩn thận một chạm một chút, sẽ dẫn đến một thảm họa “ô la la”.

“…” Lâm Tư Hàm chỉnh lại nút áo, đột nhiên nhớ đến khi Monee không có chuyện gì cùng cô chơi game đã nói, “Anh trước kia ở Mỹ.”

“Ừm?” Một từ nghi vấn.

“Đua xe?”

Lâm Tư Hàm nghiêng đầu nhìn Thẩm Diệc Bạch đang chuyên tâm lái xe. Monee đợt trước nói đùa với cô, muốn ngồi xe của Thẩm Diệc Bạch phải mua bảo hiểm trước, người này ở nước ngoài đã đua xe. Cô thật sự không tưởng tượng ra bộ dáng đua xe của Thẩm Diệc Bạch…. Hơn nữa cô ngồi xe của Thẩm Diệc Bạch, chưa từng thấy anh lái xe tốc độ nhanh, tuân thủ quy định không thể tuân thủ hơn được nữa.

“Ở trên đường đua xe.” Một tay Thẩm Diệc Bạch đặt trên tay lái, nhịn cười, “Bà xã, theo luật nước Mỹ đua xe là phạm pháp. Nhưng mà, kỹ thuật lái xe của anh xác thực không tồi, muốn thử một chút không?”

Lời của Thẩm Diệc Bạch có ý ám chỉ.