12 Giờ Nhớ Về Em

Chương 76

Một tuần sau, Phó Lâm đi Quảng Châu.

Chu Hựu Hựu không biết Phó Kỳ Xương nói với anh cái gì, nhưng có thể khiến anh quyết tâm như vậy, nhất định là chuyện vô cùng quan trọng. Nhưng Phó Lâm không nhiều lời, Chu Hựu Hựu cũng không hỏi nhiều.

Phó Lâm trực tiếp bỏ qua việc học, cũng không thi lên nghiên cứu sinh, cho qua các đơn vị thực tập đã liên hệ từ trước, anh bỏ qua tất cả, tiếp quản công ty của Phó Kỳ Xương.

Chu Hựu Hựu cho rằng mình có thể thản nhiên tiếp nhận được tất cả, nhưng tới lúc nhìn thấy Phó Lâm thu dọn hành lý, cô lại nhịn không được đỏ mắt.

Nghĩ tới một năm tới không có anh bên cạnh, không có ai dính lấy mình mọi lúc, nghĩ thôi cũng đã muốn khóc, thật là khổ sở mà.

Chu Hựu Hựu cố gắng chịu đựng, trước sau giúp đỡ dọn đồ đạc, “Phó Lâm, tới đó nhất định phải nhớ ăn sáng đó, anh đừng vì ngủ mà bỏ qua bữa sáng.”

“À, suýt nữa quên mất, đây là cái bát anh thích nhất, phải mang theo.”

“Em xem qua rồi, thời tiết Quảng Châu khá nóng, anh tuyệt đối đừng để bị cảm lạnh. Thuốc cảm các thứ em chuẩn bị hết cho anh cả rồi…”

Còn chưa đợi cô nói xong, một đôi tay mạnh mẽ đã ôm lấy cô vào lòng.

Phó Lâm ôm Chu Hựu Hựu từ phía sau, thật chặt.

“Đồ ngốc nghếch, anh biết mà.” Anh chôn mặt mình trên cổ cô, cọ qua cọ lại, “Cũng không phải anh ở Quảng Châu cả đời, mấy ngày lại quay về thăm em mà.”

Chu Hựu Hựu nhịn không nổi nữa, nước mắt lập tức rơi xuống.

Cô thật sự nhịn không được, cả tuần này cô đã tự nói với bản thân mình, Phó Lâm đi Quảng Châu cũng không phải vĩnh viễn không trở lại, nếu nhớ anh cô cũng có thể thường xuyên qua thăm. Nhưng chỉ cần nghĩ sau này sẽ không thể thường xuyên nhìn thấy anh, trong lòng như bị thứ gì đâm mạnh một chút.

“Đừng khóc nữa, ngoan.” Hai tay Phó Lâm chầm chậm vỗ lấy lưng cô an ủi, “Xin lỗi em, là anh không tốt. Hựu Hựu đừng khóc.”

Chu Hựu Hựu lau nước mắt nước mũi trên áo anh, sụt sịt nói, “Phó Lâm, em thật sự rất đau lòng… Trái tim em thật sự rất khó chịu…”

Cô nói câu được câu không, khóc nấc lên không nói nên lời.

Tại sao lại bất ngờ như vậy, đột nhiên nói đi là đi.

Phó Lâm đưa cô cùng ngồi xuống sofa, ôm lấy cô, chầm chậm hôn lên nước mắt chảy xuống hai gò má.

“Cho anh một chút thời gian, sau này chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau mỗi ngày, được không?”

“Cần bao lâu chứ…”

Vấn đề này Phó Lâm cũng không trả lời được.

Bao lâu?

Có lẽ chưa tới một tháng, cả người anh cũng sẽ không còn đồng nào, đến sản nghiệp gia đình cũng mất trắng.

Cho nên, vấn đề này anh phải trả lời sao?

Phó Lâm nặng nề thở dài một hơi.

Chính cuộc sống của anh trước nay cũng chưa từng phải lựa chọn bao giờ, chỉ là lúc này anh cũng rất mơ màng không rõ.

Đêm nay Phó Lâm tựa như vô cùng điên cuồng, anh giống như phát điên, cả đêm không hề chợp mắt. Từ tối đến sáng như muốn dung nhập cô vào mình, để cho cô mãi mãi nhớ kỹ mình.

“Chu Hựu Hựu, chờ anh, em chờ anh.”

So với cô, có lẽ anh còn sợ hãi, lo lắng cho tương lai hơn.

Trước lúc Phó Lâm tới Quảng Châu, Chu Hựu Hựu khóc nguyên một ngày.

Cô đưa anh tới sân bay, tận mắt nhìn phi cơ bay đi, cảm giác không chân thật chút nào, mà khi quay về căn phòng một mình, nhìn ngôi nhà trống rỗng lập tức suy sụp.

Rõ ràng cô là người vô ưu vô lo, luôn luôn vui vẻ, vì sao bây giờ lại cảm giác như trời đất sụp đổ.

Tuy rằng hiểu rõ là gặp nhau cũng không phải khó, nhưng thể thích ứng được chuyện này lại vô cùng khó khăn.

Một mình ăn cơm, một mình ngủ, một mình tới thư viện học bài.

Trước đây bất kể là làm chuyện gì bọn họ cũng như hình với bóng. Cho dù là đi lấy đồ, anh cũng sẽ ở bên cô.

Nhìn sân thể dục trống trải, nghĩ đến thời gian dài sẽ không thể nhìn thấy anh chạy bộ ở đó, cũng không nghe được giọng nói anh nhắc nhở mình rèn luyện thân thể nữa, Chu Hựu Hựu đau lòng nghĩ: Phó Lâm, cuộc sống sau này em sẽ thích ứng được thôi, phải không?

Đầu bên kia, anh gọi điện tới, tất cả đã sắp xếp xong xuôi.

Bọn họ nói chuyện hai câu rồi vội vàng tắt máy.

Buổi tối, Chu Hựu Hựu ngồi một mình trong phòng, chờ anh gọi video tới.

Tám giờ, theo lời hứa anh gọi video tới.

Hiện tại khoa học phát triển, hai người cách nhau cả ngàn dặm nhưng vẫn có thể nhìn thấy đối phương.

Trong video, Chu Hựu Hựu vừa khóc vừa cười, cuối cùng cảnh cáo Phó Lâm, “Anh ở đó thành thật một chút, nếu như để em phát hiện, ha ha.”

Anh cười, “Ha ha cái gì?”

Cô bĩu môi, “Phó Lâm này, anh nhất định phải ngoan ngoãn.”

Sau khi anh đi, cô thật sự không có cảm giác an toàn chút nào, thế giới bên ngoài nhiều cám dỗ như vậy, bọn họ có thể tiếp tục ở bên nhau sao?

Phó Lâm lại đột nhiên nói, “Chu Hựu Hựu, mấy tháng nữa là em đã tròn 20 tuổi rồi.”

“Ừm, phải đó.” Cô gật đầu.

“Bây giờ anh 21 tuổi, tháng 2 sang năm là tròn 22 tuổi.” Anh nói.

Chu Hựu Hựu nhíu mày không hiểu, “Đúng rồi, thì thế nào?”

“Luật pháp quy định tuổi kết hôn, trai 22 tuổi, gái 20 tuổi, chúng ta đi đăng kí đi.”

Chu Hựu Hựu lại khóc.

Nhưng chỉ là khóc thôi, cô vẫn đồng ý, “Anh nói đó, không được đổi ý.”

“Ừm, là anh nói.” Không đổi ý.

*

Thích ứng được chuyện yêu xa phải mất 28 ngày.

Chu Hựu Hựu nghĩ, cô chỉ cần trong 28 ngày này, thích ứng được việc Phó Lâm không ở bên mình là sẽ tốt. Sinh hoạt của cô bây giờ chỉ có một đường thẳng, lặp đi lặp lại y hệt nhau, bình tĩnh như nước.

Mỗi ngày dù hai người có bận rộn đến đâu, buổi tối cũng sẽ gọi video cho đối phương, có thể nói chuyện từ 7 giờ tối đến 12 giờ đêm, mãi cho đến khi đều nằm lên giường chúc ngủ ngon đối phương.

Chu Hựu Hựu dần dần hiểu rõ công ty Phó Kỳ Xương đã xảy ra chuyện gì, con đường này không dễ đi, mà Phó Lâm lại muốn kiên trì đến cùng.

Phó Lâm chưa bao giờ học qua kiến thức kinh tế hay quản lý, bây giờ đứng đầu lãnh đạo một doanh nghiệp, anh chẳng qua cũng chỉ là một thằng nhóc 22 tuổi, cũng không ai chịu phục sự xuất hiện của anh.

Nhưng công ty này là một tay Phó Kỳ Xương gây dựng, ông dốc sức làm một giang sơn lớn, để dành cho con trai mình thừa kế.

Chu Hựu Hựu và Phó Lâm yêu nhau mấy năm nay, thời gian tách biệt lâu nhất cũng không tới một tuần.

Bây giờ phải yêu xa một năm, qua tuần thứ nhất, tuần thứ hai… Chu Hựu Hựu phát hiện mình không chịu nổi nữa. Cô thật sự quá nhớ Phó Lâm, cho nên ngay trong đêm đó cô đột nhiên xúc động đặt vé máy bay, không nói hai lời thu thập hành lý tới Quảng Châu.

Cũng may là, dù đã 11 giờ 50 phút, vé máy bay từ đây tới Quảng Châu vẫn còn.

Chu Hựu Hựu chọn vé 11 giờ 30 cất cánh, dự tính tới Quảng Châu là 12 giờ 40, cô cũng không nói trước với Phó Lâm, lẻ loi đi một mình.

Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên Chu Hựu Hựu đi máy bay, có chút hưng phấn. Suy nghĩ tới tình trạng kinh tế của mình, Chu Hựu Hựu tất nhiên vẫn chọn khoang phổ thông tiện nghi.

Lần bay này cũng làm cô ngoài ý muốn, lúc đi qua khoang hạng nhất gặp được đại minh tinh Mạc Dương.

Chu Hựu Hựu lại không chút nhận ra cậu mà vừa rồi lúc soát vé có nghe người ta nói khoang này có đại minh tinh, vì thế trong lòng khó tránh khỏi tò mò hưng phấn, lúc lên máy bay nhìn ngó nhiều hơn một chút.

Tuy rằng trước kia hai người học chung một trường, nhưng cũng chưa từng xuất hiện cùng nhau bao giờ, thường ngày cơ hội gặp Mạc Dương ở trường vô cùng ít.

Sau khi tiến vào cabin, Chu Hựu Hựu rất nhanh đã nhìn thấy Mạc Dương, người này tựa như sinh ra đã có một loại khí chất, vẻ mặt nhạt nhẽo, dáng vẻ nghiêm túc giống như vô cùng mệt mỏi.

Mà đại minh tinh Mạc Dương tất nhiên không chú ý tới ánh mắt của người qua đường là Chu Hựu Hựu, ghé mắt nhìn ra cửa sổ, đưa tay xoa mi tâm.

Trước khi đi, Chu Hựu Hựu giống như nghe được Mạc Dương nói, “Mấy giờ tới Quảng Châu?”

Không hổ là ca sĩ, giọng nói này thật sự quá hay, quá quyến rũ.

Đoạn nhạc đệm này rất nhanh bị Chu Hựu Hựu ném ra sau đầu, lên máy bay không lâu cô đã ngủ, mãi cho tới khi tiếp viên tới nhắc nhở cô mới tình.

Ra khỏi sân bay, nơi đó có rất nhiều vòng fan, không cần nghĩ cũng biết là theo đuổi Mạc Dương. Bình thường Chu Hựu Hựu rất thích náo nhiệt, nhưng hôm nay không thể được, cô nhanh chóng đi bắt taxi.

Cô đến nơi thành thị xa lạ này cũng chỉ vì ở đây có Phó Lâm. Bây giờ cách anh gần như vậy, cô chỉ muốn nhanh chóng được gặp anh mà thôi.

Lúc này tinh thần Chu Hựu Hựu rất tốt, trái tim bắt đầu tăng tốc.

Đã hai tuần không được gặp Phó Lâm, cảm giác như thời gian trôi qua thật lâu, mãi mới trôi qua được hai tuần.

Địa chỉ Phó Lâm ở tất nhiên cô biết, dạo trước có lần từng giúp anh mua đồ trên mạng. Lúc này trực tiếp nói cho tài xế, tài xế cũng nói trước cho cô sẽ đi mất nửa giờ.

Nửa giờ cũng không đủ để Chu Hựu Hựu điều chỉnh tâm tình của mình. Thậm chí càng gần tới nơi, tim Chu Hựu Hựu đập càng nhanh hơn, là cảm giác khẩn trương y như lần đầu gặp anh vậy.

Điểm đến là một khu công nghiệp, hiện tại Phó Lâm đang ở gần đó.

Lúc đến trời vẫn tối đen như mực, chỉ có vài chiếc đèn đường vàng mờ.

Chu Hựu Hựu sợ hãi nhưng vẫn lấy can đảm, nhanh chóng tìm địa chỉ Phó Lâm từng gửi cho mình, là một khu dân cư.

Hoàn cảnh sống không tốt như Chu Hựu Hựu nghĩ, cùng với căn nhà ở Phong thị, thậm chí là căn phòng ở gần trường đại học đều khác biệt một trời một vực.

Cũng không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy đau lòng.

Chu Hựu Hựu cầm điện thoại, bấm số của Phó Lâm.

Bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói có chút buồn ngủ hỏi, “Sao vậy Hựu Hựu?”

Chu Hựu Hựu đứng dưới lầu, cười trong lòng nói, “Phó Lâm, anh đoán xem em đang ở đâu?”

Bên kia giống như giật mình một cái, hô lên tên cô, “Chu Hựu Hựu!”

Cô nhìn thấy đèn trên lầu sáng lên, tiếp đó là giọng nói Phó Lâm bên tai, “Đừng nói với anh em đang ở dưới lầu!”

“Đúng, anh trả lời đúng rồi!”

“Đứng yên, em đợi đó cho anh!”