12 Giờ Nhớ Về Em

Chương 31

Chu Hựu Hựu trừng mắt nhìn Phó Lâm ngẩng đầu uống nước cô vừa đưa qua, thậm chí anh cũng không để ý đến việc cô vừa uống nó.

Anh ngẩng đầu, hầu kết chuyển động, nhìn đến đã thấy vừa gợi cảm vừa mê người. Nhìn thêm chút nữa là cằm, xương gò má và môi đang dán tại miệng chai.

Môi anh không dày cũng không mỏng, hồng hào khỏe mạnh. Chu Hựu Hựu không dám nhìn môi anh, sợ mình nghĩ quá nhiều.

Bọn họ như vậy, xem như là gián tiếp hôn môi sao?

Chu Hựu Hựu không dám nghĩ nhiều, quay đầu đi chỗ khác, muốn ổn định lại nhịp tim dồn dập.

“Gặp chuyện này bao nhiêu lần rồi?” Phó Lâm uống nước xong.

Chu Hựu Hựu lắc đầu, “Hôm nay là lần đầu tiên.”

Anh đưa tay lau miệng chai nước, đậy chặt nắp, cười nhạt đưa cô.

Hai đầu ngón tay chạm nhau, cảm giác mập mờ không rõ.

“Còn được nhiều người thích.” Phó Lâm thấp giọng, đáy mắt còn mang ý cười nhạt không rõ.

“Đâu có.”

Anh mới là người được nhiều người thích.

Nữ sinh trong trường thầm mến Phó Lâm không biết xếp hàng dài tới đâu, nói cũng không khoa trương chút nào.

Chu Hựu Hựu nhìn ra cửa sổ, mặt lại hồng lên.

Người người lần lượt lên xe, nhưng không có ai đồng ý ngồi ở phía cuối.

Phó Lâm miễn cưỡng ngồi lui ra một chút, một tay vòng ra phía sau lưng ghế Chu Hựu Hựu.

Tư thế này giống như đang ôm cô.

“Có chút mệt mỏi.” Anh nói.

Chu Hựu Hựu hỏi làm sao.

“Buổi chiều chơi bóng rổ.” Nói xong nghiêng đầu nhìn cô, “Buổi chiều các cậu không học thể dục sao?”

“Bị thầy giáo Lâm dạy toán chiếm hết thời gian rồi.”

“Ừm.”

“Học kì này còn có vài kiến thức toán mới, sắp thi cuối kì rồi mà vẫn chưa dạy xong nữa.” Chu Hựu Hựu hơi chu miệng, như có chút giận dỗi.

Mặc dù cô cũng không ghét môn toán, nhưng trong một ngày học liền bốn tiếp toán học cũng làm cô có chút không tiêu.

Phó Lâm cười nhẹ, “Muốn tớ dạy cho cậu không?”

Chu Hựu Hựu do dự nhìn anh một cái, ngượng ngùng thấp giọng nói, “Cũng được.”

“Thu một chút học phí.” Bàn tay anh đột nhiên đưa sang.

“Hả?”

Chu Hựu Hựu nhìn bàn tay thon dài trước mặt, khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng.

Vì vậy, hai bàn tay ở chung một chỗ, giữ nguyên một lúc lâu.

Sau này nhớ lại, Chu Hựu Hựu cũng không biết tại sao mình lại đặt tay mình lên bàn tay anh.

Đại khái là cô đã lẫn lộn giữa giấc mơ và thực tại.

Tay anh rất lớn, tay cô giống như chỉ bằng một nửa.

Cảm giác được nhiệt độ trong tay anh, cô muốn rút tay về đã không kịp.

Phó Lâm gấp ngón tay lại, hoàn toàn cầm chặt tay cô.

Chu Hựu Hựu ngẩn người muốn buông tay, ngược lại đã bị cầm chặt hơn.

Ngón tay với ngón tay, bàn tay với bàn tay, bọn họ cảm nhận được nhiệt độ của đối phương vô cùng rõ ràng.

Không ai phát hiện bí mật nho nhỏ của hai học sinh phía dưới.

Đây là tình cảm thanh xuân trong sáng, mông lung lại đẹp đẽ nhất.

Một phút trôi qua, anh buông tay nói, “Đủ rồi.”

“Đồ lưu manh.” Mặt cô đỏ lên.

Phó Lâm cười nhẹ, “Vậy là cậu chưa gặp cái gì gọi là lưu manh thật sự rồi.”

Chu Hựu Hựu nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, có chút thẹn quá hóa giận trừng mắt.

Bình thường cô nói không lại người khác đều dùng chiêu này, nhưng trong mắt anh lại mang theo chút mập mờ không rõ.

Phó Lâm dựa sát người cô, thấp giọng nói bên tai, “Cậu muốn biết một chút kiến thức này không?”