12 Giờ Nhớ Về Em

Chương 30

“Mẹ nó, mày muốn chết à?!” Người xăm hình cũng nổi nóng nhưng nhìn thấy đám nam sinh cao lớn phía sau Phó Lâm lại suy nghĩ lại, nếu thực sự động thủ cũng không tốt.

“Lặp lại câu vừa nãy.” Giọng nói Phó Lâm lạnh lùng.

Người kia nhíu mày nghĩ ngợi.

Anh khẽ hừ một tiếng, sau đó đi tới bên cạnh Chu Hựu Hựu, nói với người đàn ông kia, “Còn dám có chủ ý với cô ấy, tôi cho anh biết thế nào là chết!”

Căn bản nghe không ra chút độ ấm nào trong lời nói.

Người kia tất nhiên không chịu nổi việc tôn nghiêm của mình bị giẫm đạp, vừa định mở miệng, người bên cạnh nhỏ giọng, “Đây là Phó Lâm.”

Phó Lâm???

Trong đầu người đàn ông xoẹt qua vài hình ảnh, khuôn mặt biến sắc lập tức mỉm cười, “Hiểu lầm thôi, tất cả chỉ là hiểu lầm.”

Phó Lâm không có mở miệng, ngược lại là người phía sau anh nói, “Hiểu lầm cái mẹ mày, về sau mở to mắt nhìn cho kĩ.”

“Nhất định nhất định, sẽ không có lần sau, tôi đúng là có mắt mà không thấy núi Thái sơn.” Thái độ người kia hoàn toàn chuyển biến, nói với Chu Hựu Hựu, “Chị dâu, anh em tôi mắt mũi không tốt, mong được tha thứ.”

Trong lòng Chu Hựu Hựu run run, theo bản năng trốn phía sau Phó Lâm.

Không biết ai nói, “Cút.”

Một đám người ngồi ở quán nước lập tức phủi mông giải tán.

“Mua nước sao?” Phó Lâm đột nhiên lên tiếng, không giống giọng điệu vừa nói với người kia, lúc này lại rất dịu dàng.

Chu Hựu Hựu vẫn chưa lấy lại tinh thần, ngơ ngơ ngác ngác ‘ừm’ một tiếng.

Phó Lâm nâng tay xoa đầu cô, lấy chai nước trên tay cô mở ra. Chu Hựu Hựu cho rằng anh muốn uống, không nghĩ tới anh vặn nắp chai nước ra rồi đưa lại cho cô.

“Chờ một lát tớ đi cùng cậu.”

Anh nói xong, xoay người đi mua nước rồi nói với đám người bên cạnh, “Các cậu về đi, tôi đi trước.”

Đám người kia cười hì hì, vẻ mặt thấu hiểu.

Khuôn mặt Chu Hựu Hựu ngày càng nóng hơn.

Đám người bọn họ hình như vừa chơi bóng xong, trên người còn ướt đẫm mồ hôi.

Phó Lâm mặc áo ngắn tay và quần đùi, trên chân đeo giày bóng rổ màu đen trắng. Phần chân anh có cơ bắp, nhìn mười phần gợi cảm.

Anh ngửa đầu uống nước xong, tiện tay ném vỏ vào thùng rác, sau đó đi tới bên cạnh Chu Hựu Hựu, “Đi thôi.”

Theo Chu Hựu Hựu biết, nhà hai người ở hai hướng khác biệt.

Gia đình Phó Lâm hình như có điều kiện rất tốt, năm lớp mười anh còn có một chiếc xe thường xuyên đưa đón, nhưng sau một tháng đã không thấy nó xuất hiện. Cho nên, Chu Hựu Hựu mới chú ý tới xe buýt anh đi ngược hướng với cô.

Hai người sóng vai đi tới trạm xe buýt, dọc đường đi cũng không nói câu nào.

Chu Hựu Hựu cầm chai nước trong tay, lúc này mới nhớ tới mình đang khát. Chờ đứng ở trạm xe buýt mới ngẩng đầu uống một ngụm, sau khi uống xong lại đóng nắp lại cẩn thận.

“Vừa rồi, cảm ơn cậu.” Nửa ngày cô mới thốt ra được một câu như vậy.

“Không có gì.” Anh nói.

Cũng thật kì quái, rõ ràng hôm qua còn ở chung với nhau một buổi chiều, bây giờ lại có chút xấu hổ.

Xe buýt đã tới, học sinh cũng đã về gần hết, lúc này người trên xe không nhiều.

Chu Hựu Hựu nói với anh, “Xe của tớ đến rồi.”

Anh gật đầu ‘ừm’ một tiếng.

Xe buýt dừng lại, Chu Hựu Hựu bước lên xe, không nghĩ tới Phó Lâm cũng đi theo mình.

Chu Hựu Hựu nghi hoặc quay đầu muốn hỏi anh sao lại đi lên, trên tay anh cầm thẻ xe buýt quét một cái, vì thế, tư thế hai người mập mờ xấu hổ như là ôm nhau.

‘Xoẹt’ một tiếng, thẻ xe buýt đã quẹt xong.

Chu Hựu Hựu nhanh chóng tìm ghế ngồi, mặt như đỏ ra máu.

Phó Lâm quét thẻ hai lần, theo đuôi Chu Hựu Hựu đi tới hàng cuối cùng.

Cô ngồi xuống, anh cũng ngồi bên cạnh.

Hai người ngồi cạnh nhau, Chu Hựu Hựu như có thể ngửi thầy mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể anh. Cô sớm đã phát hiện trên người anh có mùi gì đấy rất thơm, nhưng không phải là nước hoa, có vẻ là sữa tắm, dầu gội hoặc mùi nước xả vải gì đó.

“Cậu còn nước không?” Anh hỏi.

“Hả?” Chu Hựu Hựu theo bản năng đưa lấy chai nước còn một nửa cho anh.

Phó Lâm rất tự nhiên cầm lấy chai nước cô đưa, “Cho tớ uống một hớp.”