Dự Phòng

Chương 19

Bạc Thận Ngôn thấy hơi khó hiểu, "Cậu...?"

"Ha ha, trước giờ tôi chỉ thấy trên ảnh chụp, bạn học từng kể lại, nói quả cherry to thì ăn ngọt lắm." Nguyên Gia Dật hơi xấu hổ khi kể về cuộc sống thiếu thốn của mình, hai tai đỏ lên, giọng cũng không lớn lắm, "Hôm nay được tận mắt nhìn thấy, quả thật rất đúng.""

Trên bàn ăn để một cái đĩa thủy tinh, trong đó chứa đầy những viên cherry cỡ lớn, quả nào cũng căng tròn, màu sắc bóng bảy và đều to hơn mấy quả ở trong tay Nguyên Gia Dật.

Cậu cố tình lọc ra.

Bạc Thận Ngôn nghĩ.

"Cậu không ăn sao?""

Bạc Thận Ngôn đi tới cạnh bàn, lấy một quả cherry bỏ vào miệng, nhướng mày nhìn cậu.

Nguyên Gia Dật như vừa nuốt nước miếng, trên môi vẫn còn dính chút nước, nghe vậy vui mừng quay đầu nhìn Bạc Thận Ngôn, hỏi ý kiến của hắn lần nữa.

"Bạc tiên sinh, tôi cũng ăn được sao?""

Hừ.

Bạc Thận Ngôn đến gần thùng rác phun hạt ra, khó hiểu nhìn cậu một cái, cười mỉa mai, "Cậu giả vờ cái gì, tôi cho cậu nhiều tiền như vậy, cậu còn bày ra cái dáng vẻ thèm thuồng mấy thứ quả này, có ý gì đây?""

Nguyên Gia Dật bị hắn chạm vào đúng chỗ đau, sắc mặt tái nhợt, môi mím chặt lại, cuối cùng khó khăn cúi đầu, không nói gì nữa.

Bạc Thận Ngôn nhìn cái bát nhỏ ở trong tay cậu, trong đó có bảy, tám viên cherry bé quắt queo vẫn còn đọng vài giọt nước, không tránh khỏi sự giật mình.

Đó là mấy quả cậu chọn thừa lại?

Trong lòng Bạc Thận Ngôn cảm thấy khó chịu, không biết có phải do hắn áy náy vì lỡ nói mấy lời xúc phạm Nguyên Gia Dật, hay vì cái răng khôn đang mọc vẫn còn đau.

Cuối cùng, Bạc Thận Ngôn thay đổi vẻ mặt, cố gắng làm ra dáng vẻ không có chuyện gì, muốn xoa dịu bầu không khí một chút, mở miệng nói, "Khi nào có cơm?""

"Ngay bây giờ ạ, năm phút thôi.""

Tay của Nguyên Gia Dật chưa từng ngơi việc, cậu cúi đầu lau dọn bàn bếp, thỉnh thoảng phần gáy lại đυ.ng vào cạnh của cái máy hút mùi, Bạc Thận Ngôn liêm tục nhíu mày nhìn vùng da chỗ đó hơi đỏ lên.

Gạo Nếp quấn quanh chân Nguyên Gia Dật, cái đuôi bông xù lê trên mặt đất theo chuyển động của cậu, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Nguyên Gia Dật, xong lại giơ chân chụp lên mặt Nằm Xuống đang háo hức thè lưỡi chờ được vuốt ve.

Trước phòng khách có một cái cửa sổ sát đất vô cùng lớn, bên ngoài là vườn hoa, hôm trước trời vừa mưa nên trên mấy chậu hoa trong vườn đọng lại một lớp băng mỏng, lúc này ánh mặt trời chiếu vào, băng dần tan ra, tí tách nhỏ nước xuống.

Bạc Thận Ngôn đứng bên cửa sổ, im lặng chờ cơm.

"Bạc tiên sinh, có thể ăn cơm rồi ạ.""

Nguyên Gia Dật vẫn chưa hết sốt, hít vào một hơi định nói chuyện thì đột nhiên ho khan, cậu hơi giật giật mũi chân, ý bảo Gạo Nếp đi xuống, xoay người cầm cốc nước lên uống một ngụm, sau đó mới dọn bát cơm lên bàn, nhỏ giọng gọi Bạc Thận Ngôn.

"Ừ.""

Bạc Thận Ngôn lập tức quay người, bước nhanh đến muốn nói gì đó thì thấy Nguyên Gia Dật đã cúi người bế Gạo Nếp và Nằm Xuống lên, lúc đi qua hắn thì rũ mắt xuống, thật cẩn thận tránh chạm vào vai hắn.

Gạo Nếp gảy miếng băng gạc trên mặt Nguyên Gia Dật, Nằm Xuống thấy thế mở miệng cắn đuôi nó, một cún một mèo bắt đầu đánh nhau trong lòng cậu.

Nguyên Gia Dật vô tội bị vạ lây, đuôi chó con liên tục quạt vào mặt, chỉ có thể nhìn chúng nở nụ cười bất đắc dĩ, đẩy cửa vào phòng mình.

"Không ăn...cùng nhau sao?""

Bạc Thận Ngôn nhìn chằm chằm bóng lưng của Nguyên Gia Dật, rõ ràng khi nãy hắn có thể ngăn cậu lại, hoặc giơ tay túm cổ tay cậu, nhưng đến tận khi tiếng đẩy cửa phòng vang lên hắn mới khó khăn nói ra một câu, như thể lừa mình dối người rằng hắn đã rủ cậu cùng ngồi ăn.

Bạc Thận Ngôn ngồi một mình trước bàn ăn thật lâu, càng nghĩ càng thấy áy náy, tìm cái khay mà trước đây Nguyên Gia Dật từng dùng để mang sữa bò cho hắn, sắp xếp một khay đồ ăn đầy đủ rồi đến phòng của Nguyên Gia Dật, giơ tay gõ cửa.

Nằm Xuống ở trong phòng phát ra tiếng gầm gừ nhỏ.

Bạc Thận Ngôn đợi một lúc, chỗ răng bị đau khiến hai bên thái dương của hắn giật giật đau.

Hắn đẩy cửa đi vào, thấy Nguyên Gia Dật đang ngồi ở mép giường, thong thả ngâm chân, còn ôm Nằm Xuống ở trong lòng mát xa cho nó, lúc nghe thấy tiếng mở cửa thì chưa kịp phản ứng đã thấy Bạc Thận Ngôn đứng ở đó.

"Bạc tiên sinh!""

Mặt cậu cắt không còn giọt máu, hoảng sợ rụt hai chân lại, muốn ngăn Bạc Thận Ngôn để ý đến nó.

Nhưng càng cố che thì lại càng thu hút ánh nhìn.

Bạc Thận Ngôn theo bản năng nhìn về phía chậu nước Nguyên Gia Dật đang dùng để ngâm chân, đồng tử lập tức co rút.

Tại sao...Trên mắt cá chân trắng trẻo kia lại có một vòng những vết thương ghê rợn đến vậy.

Màu đỏ tươi, chồng chéo lên nhau, vô cùng kinh khủng.

Như thể có thể chảy máu bất cứ lúc nào vậy.

Bạc Thận Ngôn nhìn chằm chằm vết thương, sau đó không thể tin được nhìn về phía Nguyên Gia Dật.

"Cậu...""

Nguyên Gia Dật nôn nóng đến mức sắp khóc, cậu nhanh chóng ngồi xổm xuống mắt đất, lấy khăn lông che đi mắt cá chân chằng chịt vết thương, giọng nói cũng run rẩy.

"...Bạc tiên sinh, anh có chuyện gì muốn nói, mong anh có thể...đi ra ngoài chờ tôi một lúc được không?""

Cậu lấy hết dũng khí nói một câu đuổi khéo Bạc Thận Ngôn, nói xong cả người run lên như sắp ngất.

Bạc Thận Ngôn nhìn dáng vẻ căng thẳng của cậu, muốn hỏi thật rõ ràng nhưng thấy khuôn mặt người con trai đã trắng bệch thì không đành lòng nhắc lại nỗi sợ của cậu.

Nguyên nhân gây ra vết thương này chắc chắn rất kỳ lạ.

Bạc Thận Ngôn lùi về phía sau hai bước, xoay người đóng cửa lại.

Nguyên Gia Dật ở trong phòng loay hoay một hồi lâu, xỏ chiếc tất dài ngày thường vẫn đi, im lặng mở cửa phòng đi ra, thấy Bạc Thận Ngôn vẫn đứng ở cửa chờ cậu.

Gạo Nếp kiêu ngạo đi ra khỏi phòng ngủ của Nguyên Gia Dật, cái đuôi xù lông quấn một vòng quanh mắt cá chân của cậu, khiến Nguyên Gia Dật lại lo lắng rụt cả người lại.

"Cậu...""

Không chờ Bạc Thận Ngôn hỏi, Nguyên Gia Dật vội vàng ngắt lời hắn.

"Bạc tiên sinh, trong hợp đồng không nhắc đến việc anh có quyền hỏi chuyện riêng của tôi.""

Lý luận sắc bén hiếm có của cậu khiến Bạc Thận Ngôn càng thêm tò mò, hắn nhìn chăm chú một lúc lâu, sau đó gật gật đầu tỏ vẻ không ý kiến.