Phần kết thúc: Chơi nhau trong cỗ xe ngựa trên đường lớn
Ngày 15 tháng giêng, tết Nguyên tiêu.
Một cỗ xe ngựa chạy ra từ cửa bên của phủ thái phó, Liên Đức Hải và một tên thị vệ giả dạng thành người hầu ngồi đằng trước đánh xe, Tô Hạ và Sở Độ Tiêu ngồi trong xe cũng mặc thường phục.
Ban đầu bọn họ dự định sẽ đi đến bờ sông Tây Âm ở ngoại thành để thả đèn, mặc dù đã tranh thủ xuất phát sớm, nhưng họ lại đánh giá thấp sự hồ hởi thưởng đèn đón Tết của bách tính, xe ngựa còn chưa đến cửa thành đã bị dân chúng chen chúc chắn đường, trước mặt còn có rất nhiều cỗ xe ngựa tắt đường chật như nêm cối.
Nếu đợi tới lúc đường đi được khai thông thì chắc là phải tốn không ít thời gian.
Liên Đức Hải quay trở lại bẩm báo tình hình, nhưng lại không nhận được câu trả lời, hắn bèn thấp giọng nhắc lại một lần nữa, "Gia, người xem phải làm thế nào?"
Trong khoang xe mờ mờ, Sở Độ Tiêu buông cánh môi hồng nhuận của Tô Hạ ra, phân phó hắn với chất giọng trầm khàn: "Không cần khoa trương, từ từ chờ đợi."
"Rõ."
Dựa vào lòng nam nhân, Tô Hạ không thể không khâm phục lá gan của hắn, bách tính chung quanh chắc chắn không thể tin được, hoàng đế bệ hạ của họ đang ở trên xe ngựa đào bới y phục của thái phó đương triều.
Quần trong của Tô Hạ bị kéo xuống, y thuận theo động tác của nam nhân mà nằm ngã lên tấm thảm làm từ lông hồ ly được lót trên xe, bờ môi y hơi nóng lên, tiếng rêи ɾỉ trầm thấp biến mất trong môi lưỡi đang quấn quýt lấy nhau.
Đồng thời, đôi chân y không thể kháng cự bị người nọ tách ra làm hai, cánh thịt của huyệt động bị ngón tay mát lạnh khai phá, ngón giữa dùng lực vừa phải đâm tới cửa ra vào của thông đạo, thứ vũ khí nóng như lửa của nam nhân chống đỡ giữa hai đùi y, mã nhãn nhiễu ra một ít dịch thể cọ lên da thịt y, hơi man mát, Tô Hạ không nhịn được cả người run run.
Sở Độ Tiêu ngẩng đầu lên, rút ngón tay ra ngoài, đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ đang cứng nhắc nóng bỏng của mình đưa vào trong cửa huyệt, xâm nhập một cách chậm rãi.
"Ư, trướng quá… bệ hạ." Tô Hạ cơ hồ chỉ nói bằng hơi, dạng chân thật rộng để đón nhận sự xâm nhập của vật to lớn, xung quanh là tiếng reo hò vui vẻ của bách tính, phía trước còn có Liên Đức Hải và thị vệ đang ngồi đó, hoàn cảnh hiện tại khiến tất cả các giác quan của y bị phóng đại gấp mấy lần, vì thế kɧoáı ©ảʍ vì cảm giác vụиɠ ŧяộʍ che giấu này còn mãnh liệt hơn ngày thường.
"Không đúng, sau khi xuất cung ngươi phải gọi trẫm bằng gì?" Sở Độ Tiêu giống như đang trừng phạt vì y lỡ lời, nên bèn rút thứ đó ra, sau đó bắt đầu chậm rãi đâm rút.
Tô Hạ cảm giác được vật nam tính vừa nóng bỏng vừa to lớn của nam nhân đang rong ruổi trong cơ thể, ý thức còn sót lại bảo y phải ôm chặt cổ của nam nhân, thở hổn hển gọi hắn, "Độ Tiêu…"
"Nhớ là phải kiềm chế, không thể để người bên ngoài nghe thấy tiếng kêu dâʍ đãиɠ của ngươi đấy." Sở Độ Tiêu cố ý nói bên tai Tô Hạ một câu như thế, động tác dưới thân không nhanh nhưng lại rất dứt khoát kiên định, một lúc rút ra một lúc lại đưa vào, cực kì giày vò người dưới thân.
Mặc dù Tô Hạ đã cắn chặt răng để ngăn tiếng rêи ɾỉ phát ra, nhưng động tác thúc đẩy chậm rãi thế này đối với cả hai người đều là sự dày vò, cảm giác chờ mãi mà vẫn không được thoả mãn khiến Tô Hạ khó chịu đến nghẹn ngào nức nở thành tiếng, đôi chân mảnh khảnh của y kẹp chặt lấy eo của Sở Độ Tiêu, không ngừng nhấc mông sấn tới trước.
Dễ thấy Sở Độ Tiêu cũng không mấy thoải mái, phần thịt non mềm bên trong cứ ngọ nguậy không ngừng, vật nam tính không một tiếng động to ra một vòng nhưng lại không thể thả lỏng chuyển động hung hăng mà làm, hắn đành phải ôm lấy Tô Hạ lật người lại bên trong xe ngựa, hai người thay đổi vị trí, thế là vật nam chính được nhét vào nơi tận cùng trong thân thể y.
Tô Hạ trong lúc không đề phòng bị doạ đến nỗi run rẩy cả người, đến tiểu huyệt dưới thân cũng co rút mãnh liệt.
"Hự, kẹp cũng chặt thật…" Sở Độ Tiêu phát ra một tiếng than thật trầm thấp, "Ngồi dậy cử động nào."
Tô Hạ hiểu ý định của hắn, y bèn dựng thẳng người dậy, hai tay chống đỡ bắp thịt săn chắc của hắn, sau đó nhấc mông dịch chuyển lên lên xuống xuống, côn ŧᏂịŧ vừa thô vừa dài đâm vào thật sâu rồi lại rút ra, sau đó lại đâm vào, trong khoang xe vang lên tiếng nước phát ra khi giao hợp.
Giây phút này hai người hoàn toàn không có tâm trí quan tâm người bên ngoài có nghe thấy hay không, kɧoáı ©ảʍ đυ.ng chạm xá© ŧᏂịŧ và sự ngại ngùng xấu hổ trong linh hồn hoà làm một thể, mang đến từng đợt kɧoáı ©ảʍ khó có thể diễn tả thành lời, sướиɠ đến nỗi toàn thân run rẩy.
"Ta không chịu nổi nữa rồi." Tô Hạ nói một câu như đang khóc ròng, run lẩy bẩy nằm sấp trên ngực của Sở Độ Tiêu.
Sở Độ Tiêu dứt khoát ngồi nửa người, ôm lấy cặp mông của Tô Hạ làm thật nhanh hết lần này tới lần khác, để tiểu huyệt nhai nuốt vật nam tính nóng như lửa của hắn.
Thân thể đã trải qua một đợt cao trào của y hoàn toàn không có cách nào chống đỡ sự công kích lần này, Tô Hạ trợn tròn mắt, cùng với động tác hung hăng ấn y xuống của Sở Độ Tiêu, Tô Hạ gấp gáp hét lên một tiếng bén nhọn, thân thể y co giật, thông đạo một lần nữa co rút run rẩy dữ dội làm phụt ra một luồng dịch trắng.
"Ư…" Cả người nam nhân run lên, không thể nào tiếp tục kiềm chế du͙© vọиɠ muốn được xuất ra như cơn lũ ào ào kéo tới, hắn nhanh chóng đâm rút thêm vài cái, sau đó trầm thấp hừ một tiếng đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ phóng vào trong cơ thể mềm mại dưới thân mình.
Trong thời gian ngắn Tô Hạ lại được đẩy tới cao trào, trước mắt toàn là ánh sáng trắng, thần trí có chút không được tỉnh táo, chỉ có thể uể oải dựa cả người lên vai nam nhân.
Sau khi phóng tinh, Sở Độ Tiêu ôm lấy Tô Hạ với vẻ thoả mãn, liếʍ láp hai điểm trước ngực y giống như đang an ủi, bàn tay to khẽ vuốt ve sau lưng y.
Bên ngoài là tiếng người ồn ào huyên náo, không ai hay biết rằng trong cỗ xe ngựa đỗ giữa đường này vừa diễn ra một trận hoan ái kịch liệt.