Khi Sở Độ Tiêu đi, Lương thành vẫn là khung cảnh phồn hoa rực rỡ, nhưng khi hắn trở về thì đã là lúc tuyết phủ trắng xóa.
Tô Hạ ngồi trong gian phòng bao tầng hai của quán rượu, trông thấy hắn mặc khôi giáp cưỡi chiến mã dẫn đầu đoàn người đi đằng trước, dân chúng hai bên đường vì hắn mà reo hò, trong ánh mắt họ là sự ngưỡng mộ cuồng nhiệt đối với vị tân hoàng đế đã đánh bại Hung Nô để bảo vệ sự bình an của bách tính.
Trơ mắt nhìn đoàn người dần đi xa, Tô Hạ bèn rời khỏi quán rượu, chọn một con đường tắt đi vào cung thông qua Huyền Tây Môn, quen đường quen lối đi đến tẩm điện của hoàng đế.
Đợi đến lúc Sở Độ Tiêu triệu kiến đại thần, xử lí toàn bộ chính sự quan trong thì trăng cũng đã treo trên ngọn cây.
Hắn đẩy cửa bước vào tẩm điện, trong không khí thoang thoảng mùi hương quen thuộc, hắn kìm nén không được đi nhanh tới bên giường, cả người Tô Hạ không có lấy một mảnh vải che thân, đôi chân bóng loáng kẹp lấy chăn ngủ say sưa.
Sở Độ Tiêu chậm rãi trút bỏ y phục, nhẹ nhàng đè lên người y.
Tô Hạ bị nụ hôn của hắn làm cho tỉnh giấc, vì mới thức dậy nên y còn hơi mê man, cánh tay y chống đỡ l*иg ngực trần trụi của nam nhân, bị hôn một hồi lâu mới phản ứng lại, bèn ôm lấy nam nhân cười nói với vẻ lười nhác: "Bệ hạ, người trở về rồi."
"Ừm, ta trở về rồi." Sở Độ Tiêu phủ lên khe khẽ cắn vành tai của Tô Hạ, bàn tay lớn men theo đường cong bên hông y từ từ đi lên, đem đầṳ ѵú dựng đứng của Tô Hạ nắm trong lòng bàn tay chơi đùa.
Tô Hạ híp mắt hưởng thụ sự trêu chọc của nam nhân, nhưng khi sờ đến vết sẹo mới lồi lên trên lưng hắn thì ngón tay y khựng lại một lúc, sau đó liền đẩy nam nhân ra.
"Sao thế?"
Tô Hạ lật người đẩy nam nhân xuống giường, nói với giọng trầm thấp: "Bệ hạ, để thần hầu hạ người nhé."
Nói dứt lời bèn di chuyển xuống dưới, dừng lại giữa thắt lưng của Sở Độ Tiêu, vật nam tính bành trướng dựng đứng mang theo mùi vị hóc môn mãnh liệt của nam nhân, vừa nóng vừa bỏng, giống như muốn làm phỏng người ta.
Tô Hạ nuốt nước miếng, sau đó há mồm ngậm toàn bộ thân trụ cương cứng ấy vào miệng, tiếng hít thở của nam nhân trên đầu lập tức trở nên nặng nề, ngón tay hắn luồn vào tóc y, da đầu y bị kéo đến nỗi hơi hơi đau đớn.
Y ngẩng đầu lên nhìn, nam nhân đang ngước cổ thật cao, từ góc nhìn của y chỉ có thể thấy đường nét mạnh mẽ của khuôn cằm và yết hầu gợi cảm không ngừng lăn lộn lên xuống, có thể thấy hắn đang rất thoải mái.
"Hộc… Thái phó… ngươi tập trung đi."
Tô Hạ cúi đầu, đầu lưỡi liếʍ gãi những nếp uốn nhỏ ở chỗ có hình dáng như cái rãnh phía dưới với vẻ nịnh nọt, cố gắng liếʍ mυ'ŧ, dịch thể y không kịp nuốt vào men theo dưới cằm chảy xuống ngực, để lại một vết nước đọng trong suốt.
Vật to lớn trong miệng càng ngày càng cứng cáp, càng ngày càng nóng bỏng.
Sở Độ Tiêu hơi mím môi, cố gắng hết sức đè nén xúc động muốn bắn ra, sau đó kéo Tô Hạ ra khỏi côn ŧᏂịŧ đang cương cứng, mã nhãn trên qυყ đầυ bởi vì chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt mà tràn ra một chút dịch thể, bị hắn cọ đến trước khoé miệng Tô Hạ, sau đó theo đầu lưỡi liếʍ láp của y mà bị cuốn vào trong miệng.
Mi mắt của Sở Độ Tiêu tối sầm lại, hắn đột ngột trở người đè ngã Tô Hạ xuống giường, sau đó cúi đầu hôn lên môi y thật sâu.
Hai người đã xa nhau nhiều ngày, giờ phút này hắn không muốn đợi thêm một giây nào nữa, chỉ muốn hung hăng chiếm lấy người dưới thân.
Sở Độ Tiêu hạ eo, thông đạo trơn ướt ngay lập tức bị ép buộc phải mở rộng, Tô Hạ nghẹn ngào nức nở một tiếng, vật cứng dựng đứng đã lấp vào nơi sâu nhất của y, "Bệ hạ, sâu, sâu quá đi."
"Trẫm đã nhịn lâu quá rồi, thái phó, lẽ nào ngươi không muốn trẫm ư?"
"Ô ô, muốn, thần muốn người…"
Không đợi y nói xong, vật to lớn thô dài chậm rãi rút ra từ trong thân thể y, tiếp đến lại dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tay hung hăng đâm sâu vào trong.
Cả người y trong chớp mắt bị va đập đến co giật không ngừng, Tô Hạ thở hổn hển đầy nặng nề giống như người bị đuối nước, y ôm chặt lấy bờ vai của nam nhân giống như người đuối nước với lấy phao cứu sinh.
Không đợi y hoàn toàn tiêu hoá hết sự va đập ban nãy, nam nhân lại nôn nóng không chờ được bắt đầu thúc vào kéo ra.
"Ư…" Đầu óc Tô Hạ đã sớm bị kɧoáı ©ảʍ khiến người ta muốn phát điên này công kích đến nỗi biến thành bùn nhão, y còn chưa kịp thở một hơi đã bị Sở Độ Tiêu kéo ngồi dậy từ trên giường, giữ nguyên tư thế hạ thân kết hợp mà ngồi lên đùi hắn.
Tô Hạ hét một tiếng thật nhỏ, cả người y đều đang đè trên thân thể của Sở Độ Tiêu, chỗ hông lún xuống nuốt toàn bộ dươиɠ ѵậŧ vào tiểu huyệt, phần thịt bên trong đã đói lâu ngày, gấp không chờ được trồi lên quấn chặt lấy côn ŧᏂịŧ, muốn ép tinh hoa trong đó chảy ra ngoài.
Dịch thể ướŧ áŧ dọc theo nơi hai người kết hợp chảy xuống dưới, nam nhân một bên thúc mạnh lên trên, một bên cười thấp bên tai Tô Hạ, "Xem ra cái miệng nhỏ bên dưới của thái phó cũng thèm ăn rồi, chảy cả nước miếng đây này."
"Đừng… a!" Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt suýt chút nữa làm cho Tô Hạ ngất xỉu, y bị giày vò đến nỗi dưới khoé mắt đỏ lên một mảng, chóp mũi cũng bắt đầu rịn ra mồ hôi, rất nhanh sau đó liền đạt tới cao trào, nửa người dưới chèm nhẹp không ra cái dạng gì.
"Hự." Sở Độ Tiêu bức bối hừ một tiếng, trong lúc cao trào hắn bị thông đạo đè ép đến nỗi suýt chút bắn ra, bên trong vừa ấm áp vừa mềm mại đến khó có thể tin được, bởi vì đã lâu rồi không làm nên cảm quan của cơ thể bị mỗi một kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho dù là nhỏ cũng bị phóng đại gấp mấy lần, sung sướиɠ đến không gì tả nổi.
Để di chuyển sự chú ý, Sở Độ Tiêu bèn dùng ngón tay véo lấy hạt châu trước ngực của Tô Hạ, thỉnh thoảng còn xoa nắn chiếc bụng nhỏ, hắn dừng lại chờ cao trào của Tô Hạ kết thúc.
Qua một lúc lâu sau, mật huyệt đang co rút không ngừng của y mới bình ổn trở lại, Tô Hạ dựa người vào ngực của nam nhân, hai mắt y hơi híp lại, giống như một chú mèo đã được ăn uống no nê.
Sở Độ Tiêu dùng tay sửa sang lại phần tóc bết dính mồ hôi trên trán của y, rồi đặt lên đó một nụ hôn.
"Thái phó, đến lượt trẫm dùng bữa rồi." Vừa nói dứt lời, lại là một đợt ra ra vào vào mãnh liệt như một trận mưa bão điên cuồng.
"A!" Tô Hạ không nhịn được ưỡn ngực lên, giống như một con thuyền nhỏ bị động chìm nổi theo ngọn sóng trong cơn bão.
Tư thế này khiến hai hạt đậu trước ngực y vừa khéo dâng đến bên miệng của Sở Độ Tiêu, hắn liền cúi đầu há miệng ngậm núʍ ѵú bên trái vào trong miệng, đầu lưỡi có chút thô ráp lướt qua đầṳ ѵú vốn đã bị véo đến hơi đau của y, sưng trướng, tê dại, thoả mãn, kɧoáı ©ảʍ hun đến đầu óc choáng váng nhanh chóng nhấn chìm Tô Hạ.
Y kìm lòng không đặng luồn tay vào tóc của nam nhân, Sở Độ Tiêu không hề thương tiếc hung hăng cắи ʍút̼ trước ngực y, tần suất đâm rút dưới hạ thân càng nhanh hơn, tiếng nước "phốc phốc phốc phốc" vang vọng trong tẩm điện, trên màn trướng đều là dịch thể văng tứ phía.
"Ta, ta không được rồi…"
Tô Hạ rêи ɾỉ một tiếng, gần như là đồng thời, nam nhân ở bên dưới cũng phát ra một tiếng hừ trầm thấp, hai cánh tay săn chắc hữu lực ấn mông Tô Hạ xuống, để tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phóng vào nơi sâu nhất bên trong, có đến năm sáu đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ được phóng ra, nhưng toàn bộ đều được hoa động tham ăn nuốt hết không chừa một giọt.