Chương 1:
Vào ngày bảy tháng tư, tiên đế băng hà, ba ngày sau, Thái tử Sở Độ Tiêu lên ngôi, niên hiệu là Kiến Chiêu.
Cùng ngày đó, Đại hoàng tử và Tam hoàng tử vì tội phản quốc mà bị cách chức xuống làm thường dân, xử tử bằng cách lăng trì, nhà mẹ đẻ của Dung Quý phi mưu hại con của tiên đế, bị tước đoạt danh hiệu và bị ban rượu độc.
Vào ngày tân Hoàng đế lên ngôi, mặc dù bên trong và bên ngoài cung điện đều được trang hoàng bởi đèn l*иg và ai cũng có dáng vẻ vui mừng, nhưng trong lòng ai cũng như treo một cây đao.
Trước đây, thời điểm Sở Độ Tiêu còn là Thái tử, bởi vì mẫu thân của tiên đế mất sớm, nên quyền lực trong hậu cung đều do Dung Quý phi nắm giữ, Sở Độ Tiêu không được tiên đế coi trọng, nếu không phải nhờ có Trịnh gia - gia tộc của tiên hoàng hậu của tiên đế trong triều chống đỡ, vị trí Thái tử có lẽ đã sớm bị Đại hoàng tử đoạt đi.
Tuy nhiên, Sở Độ Tiêu dù sao cũng sống trong cung, từ nhỏ đã gặp không biết bao nhiêu lần bị làm hại và nhiều lần bị ức hϊếp, cho nên đã dưỡng thành tính tình quái dị, tính khí này thay đổi vô cùng thất thường, cực kỳ dễ dàng tức giận.
Đối mặt với vị chủ tử mới này, các cung nhân ở ngoài cửa ngay cả thở mạnh cũng không dám, thì làm sao có thể vui vẻ được.
Bá tánh bên ngoài đã nghe nhiều lời đồn đại về vị Thái tử vô năng và tàn ác này, thấy vị tân Hoàng đế đối đãi với anh em mình bằng thủ đoạn độc ác như vậy, linh tính nói đây là một "bạo quân" độc ác và vô nhân tính, trong lòng họ tự nhiên lo lắng và đề phòng.
Ngày hôm đó, sau khi Trịnh Thái sư rời khỏi Tử Thần Điện, trong điện lại vang lên âm thanh đập phá.
"Truyền Tô Thái phó."
Khi Tô Hạ vội vàng chạy đến, Thái giám tổng quản Đức Hải đang lo lắng chờ đợi ở ngoài cửa điện, vừa nhìn thấy y liền vội vàng tiến lên nghênh đón: "Tô Thái phó, ngài rốt cuộc cũng đã tới rồi, bệ hạ đang đợi ngài đấy."
Sau khi nói xong, hắn thấp giọng nói: "Vừa rồi Trịnh Thái sư đến đây, bệ hạ đã rất tức giận, ngài mau vào xem một chút đi."
Ngay cả Đức Hải là tâm phúc lúc trước bên cạnh tiên Hoàng hậu, một mực hầu hạ bên cạnh Sở Độ Tiêu nhiều năm như vậy, đối với quan hệ hai người Tô Hạ và Hoàng đế dù nhìn thấu nhưng không nói ra.
Lần này Trịnh Thái sư và bệ hạ có mâu thuẫn, có lẽ cũng chỉ có Tô Thái phó mới có thể hóa giải.
Tô Hạ nhìn ông ta gật đầu một cái, chậm rãi đi vào trong điện.
Đức Hải liền phất phất tay, tiểu thái giám bên cạnh liền tiến lên phía trước đóng cánh cửa vừa dày vừa nặng lại.
Mặt đất trong điện vô cùng hỗn độn, Tô Hạ đi vòng qua từng món đồ sứ vỡ vụn, tấu chương rải rác, bút đỏ đã thấm mực, dừng ở trước bàn: "Bệ hạ, Trịnh Thái sư cũng là vì tốt cho ngài, ngài cần gì phải tức giận như vậy."
Nam nhân ngồi trên long ỷ lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía y, sự hung ác màu đỏ tươi trong mắt vẫn chưa hoàn toàn rút đi: "Thái phó, đến đây."
Tô Hạ bước tới bên cạnh hắn, cánh tay bị kéo một cái, cả người ngã vào trong lòng ngực của nam nhân.
Sở Độ Tiêu ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Tô Hạ, đem đầu dựa trên vai y, mệt mỏi nhắm mắt lại, thở ra hơi nóng phun trên cái cổ trần trụi của Tô Hạ: "Ngươi cũng muốn thuyết phục trẫm nên nạp hậu cung?"
Tô Hạ lắc đầu, vỗ vỗ tóc sau ót hắn xem như trấn an: "Không, ta chỉ là một người bình thường, không có sâu sắc như những người bên cạnh thường nghĩ, chỉ muốn bệ hạ thuộc về một mình vi thần."
Nam nhân vùi đầu vào vai y khó chịu cười một tiếng, cuối cùng thở dài một hơi, cả người thả lỏng, vị hoàng đế bạo quân vĩnh viễn ở trước mặt người khác hỉ nộ thất thường, ở trước mặt Tô Hạ lại cởi bỏ lớp ngụy trang dày cộp, lộ vẻ chân thành mà ở cái tuổi này nên có.
...
Chỉ chốc lát sau khi Tô Hạ vào cửa, trong điện truyền ra âm thanh ái muội không rõ.
Trong lòng Đức Hải liền sáng tỏ, Tử Thần Điện trên dưới đều là tâm phúc của bệ hạ, đối với việc này không hề ngạc nhiên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim tiếp tục làm việc.
Trong điện Tử Thần Điện nguy nga l*иg lẫy, bộ quan phục trên người Tô Hạ đã sớm được cởi ra không còn một mống, hai chân bị tách ra đặt ở trên hai bên tay vịn của long ỷ, tư thế này đem toàn bộ cơ thể của y bày ra trước mặt Sở Độ Tiêu, đặc biệt là tiểu huyệt trắng trẻo mềm mại ở bên dưới, đã không đợi kịp mà phun ra mật dịch.
Sở Độ Tiêu ngược lại không gấp, hắn tiện tay cầm cây bút lông cừu to dày sạch sẽ ở trên bàn, đầu lông mịn và thẳng, cán bút rất lớn, chỉ nhỏ hơn côn ŧᏂịŧ dưới háng Sở Độ Tiêu một vòng.
Tô Hạ ngồi ở trên long ỷ, giang rộng hai chân ra miệng huyệt nhạy cảm bị đầu lông mềm mại quét qua, dâʍ ŧᏂủy̠ đầm đìa dính ướt bút lông, đầu lông mềm mại còn cố ý chen vào bên trong tiểu huyệt, thịt non bị lông cừu quét qua, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ngứa.
"Không, không cần như vậy, khó chịu." Tô Hạ duỗi tay muốn đẩy ra, kết quả lại bị cột chặt trên ghế.