Mạnh Thanh Mậu ngâm mình trong bồn, nhớ tới dáng vẻ Tô Hạ nhìn mình vừa rồi, thứ khổng lồ dưới đáy quần trồi lên. Dù biết là không nên nhưng hắn đành chịu, hắn chậm rãi đem bàn tay to lớn định vuốt lên vuốt xuống thì cánh cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra.
“Mạnh đại ca.”
Mạnh Thanh Mậu hung hăng giơ tay lên làm nước bắn tung tóe trên mặt đất, “Ngươi, sao ngươi lại tới đây?”
Tô Hạ dường như không nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của hắn, cầm lọ thuốc bằng sứ bước vào, “Ta đến xem ngươi có bị thương hay không, sẵn tiện giúp ngươi bôi thuốc.”
Tiêu diệt những tên cướp nguy hiểm đáng sợ như thế thì làm sao có thể không bị thương, Mạnh Thanh Mậu chưa kịp từ chối, Tô Hạ đã thấy được miệng vết thương trên lưng hắn, có vết thương bị dao chém cũng có vết thương bị bầm tím, vừa nhìn đã biết là không được xử lý tốt, chỉ tùy tiện băng bó qua loa, hiện tại lại dính nước, có vài vết thương lại sắp chảy máu.
"Ngươi mau tắm, tắm xong ta liền giúp ngươi bôi thuốc."
Mạnh Thanh Mậu thấy thái độ của y cương quyết như vậy, đành phải nhanh chóng lau mình, thừa dịp y không chú ý liền đi đến bên giường mặc quần áo.
"Nằm xuống, cởϊ áσ ra." Tô Hạ cầm trong tay cầm thuốc trị vết thương do đao kiếm gây ra, biểu hiện vô cùng tự nhiên.
Mạnh Thanh Mậu là một đại nam nhân thì lại càng không có gì gọi là mất tự nhiên, hắn cởϊ áσ rồi nằm trên giường.
Tô Hạ im lặng bôi thuốc cho hắn, chỉ có điều mỗi lần ngón tay của y lướt qua miệng vết thương, thì làn da nóng rực kia lại run lên, lúc này y đau lòng liền thổi cho hắn, người kiên cường như Mạnh Thanh Mậu khi được thổi cảm thấy thật xấu hổ, lại không dám để cho y biết, chỉ có thể nghẹn, nghẹn đến đổ mồ hôi.
"Mạnh đại ca, ngươi rất nóng sao?"
"Cũng được."
Thật vất vả để chờ đến khi Tô Hạ băng bó xong, Mạnh Thanh Mậu thở phào nhẹ nhõm, đứng lên muốn lấy quần áo mặc vào thì một bóng người ở đằng sau nhào tới.
Tô Hạ ở bên giường, cuối người xuống, hai tay ôm lấy vai của Mạnh Thanh Mậu mà hôn xuống.
Mạnh Thanh Mậu hoàn toàn ngây người, tùy ý để cho Tô Hạ chi phối.
Hai tay lạnh lạnh mang theo mùi thuốc chậm rãi vuốt ve cơ ngực của Mạnh Thanh Mậu, khắp nơi như bị lửa đốt, cơ thể mỗi khi tay Tô Hạ lướt qua đều trở nên nóng, so với khi nãy Tô Hạ chạm đến còn nóng hơn.
Tô Hạ leo lên giường, ngồi lên trên người nam nhân, cách hai lớp vải dùng chính chỗ mềm mại của mình cọ xát vật lớn đang căng cứng sưng phồng kia.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Mạnh Thanh Mậu dấy lên sóng lớn, hô hấp trở nên dồn dập, nhìn thấy Tô Hạ nuốt nước bọt không biết nên nói thế nào.
Cự tuyệt sao? Không, hắn không nghĩ thế.
"Mạnh đại ca, ta muốn ngươi." Tô Hạ áp mạnh vào mặt Mạnh Thanh Mậu, đầu lưỡi run rẩy thoáng liếʍ vào tai Mạnh Thanh Mậu, thấp giọng nói,"Cho ta."
Sợi dây trong đầu của Mạnh Thanh Mậu bị đứt "phụt", giữ lấy ót của Tô Hạ mà hôn xuống.
"Toẹt" một tiếng, quần áo của Tô Hạ bị xé ném xuống đất, Mạnh Thanh Mậu giữ eo Tô Hạ, cúi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú phấn nộn.
"A", Tô Hạ run lên, tiểu huyệt bên dưới liền chảy ra một ít nước, bàn tay to đầy vết chai thâm nhập vào trong quần của y, ở chỗ mông trắng noãn xoa nắn.
Động tác của Mạnh Thanh Mậu thô bạo và mạnh mẽ, toàn thân tràn ngập dã tính.
Dươиɠ ѵậŧ dưới quần hắn nhanh chóng thẳng đứng và căng ra một cách khó chịu, một tay Mạnh Thanh Mậu luồng xuống kéo ra, bộ phận bên dưới không chịu sự khống chế nhanh chóng xuất hiện.
Tô Hạ vừa nhìn đã choáng váng, kích thước của cái này rất tương xứng với vóc dáng cao lớn cường tráng của Mạnh Thanh Mậu, chỉ là màu da này so với màu da hay để lộ trong thời gian dài hình như trắng hơn một chút, hẳn là chưa có người dùng qua, qυყ đầυ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiết ra một ít dịch, chờ y yêu thương.
Tô Hạ bị hắn nâng lên đặt trên giường, trên người chỉ còn một thứ để che cũng bị gỡ xuống, mông vểnh lên, có cái gì đó nóng bỏng đang ở trước cửa huyệt của y tiến vào.
Mạnh Thanh Mậu đổ mồ hôi, hắn quỳ xuống đỡ eo Tô Hạ, đong đưa hông, qυყ đầυ to lớn từ từ chen vào hoa huyệt nhỏ hẹp của Tô Hạ, nhưng nó quá chặt, hắn phải cố gắng hết sức để kìm lại kɧoáı ©ảʍ đang dâng trào.
Tô Hạ cũng khó chịu, dươиɠ ѵậŧ của Mạnh Thanh Mậu quá lớn, chính là vừa tiến vào sẽ bị căng ra, y không kìm được mà phát ra hai tiếng rêи ɾỉ,"A, Mạnh đại ca, đau......"
Mạnh Thanh Mậu không dám trả lời, hắn không biết mình sẽ dùng thân phận gì để đối mặt với Tô Hạ, nhưng cũng không muốn bỏ dở giữa chừng, chỉ có thể lại dùng tay.
Núʍ ѵú nhạy cảm được xoa dịu, cho đến khi bên trong tiểu huyệt thả lỏng, trở nên ẩm ướt trơn trượt hơn, côn ŧᏂịŧ mới từ từ chậm rãi đi vào, qυყ đầυ đi vào nơi sâu nhất trong cơ thể Tô Hạ.
Tô Hạ không nhịn được chủ động đẩy mông về phía sau.
Mạnh Thanh Mậu thấy hai mắt quyến rũ của Tô Hạ đỏ lên, hắn nhéo vào đùi mình bắt đầu thong thả mà đưa vào.
"A......lớn quá......" Tô Hạ có thể cảm nhận rõ ràng được dươиɠ ѵậŧ của y đang ở trong cơ thể mình, thô to, nóng bỏng, mỗi lần y đâm vào hay rút ra đều như muốn đem những nếp gấp trong tiểu huyệt kéo căng ra, cơ hồ tất cả điểm mẫn cảm đều bị chạm đến, Tô Hạ rất nhanh liền như quân lính tan rã.
"Mạnh đại ca, thật thoải mái......A......Thật thích......"
Tô Hạ nhạy cảm nhận ra rằng, mỗi khi hắn kêu ba chữ "Mạnh đại ca" thì dươиɠ ѵậŧ bên dưới như to thêm một vòng, số lần cắm vào rút ra cũng nhanh hơn.
Y nằm trên giường, cố ý cọ xát phía sau, vừa cọ xát vừa kêu lên: "Mạnh Thanh Mậu......A, Thanh Mậu đại ca, ngươi......to quá."
Mạnh Thanh Mậu làm sao chịu được, hắn nắm lấy thắt lưng y, tốc độ ra vào cũng nhanh hơn, trong phòng tiếng"ba ba ba" vang lên không ngừng.
Mỗi lần mông Tô Hạ chạm vào nửa thân trên của y, túi trứng của y liền đập vào bụng dưới Tô Hạ, vừa vặn kí©ɧ ŧɧí©ɧ dươиɠ ѵậŧ bên dưới của hắn, cảm giác tê dại liền khiến cho y nhanh chóng tước vũ khí đầu hàng.
Sau khi bắn, hoa huyệt nhỏ của Tô Hạ không ngừng chảy nước, mỗi lần ra vào đều mang theo một ít nước chảy ra, nước dọc theo chỗ giao hợp của bọn họ từ từ chảy xuống rơi trên giường.
Gân xanh nổi lên trên trán của Mạnh Thanh Mậu, cả người hắn ướt đẫm và tràn ngập hormone nam tính, hắn không tự giác được mà đẩy nhanh tốc độ hơn, mỗi lần hắn ra vào nơi ẩm ướt mềm mại thì lại như mất hồn.
Tô Hạ bị cách làm không theo bình thường này đẩy lên cao trào, ủy khuất đưa tay ra phía sau:"Mạnh đại ca, để ta hôn ngươi."
Mạnh Thanh Mậu làm sao có thể cự tuyệt được, hắn đem côn ŧᏂịŧ chậm rãi rút ra khiến cho Tô Hạ run lên, hắn nhẹ nhàng lật cơ thể mềm mại của Tô Hạ lại, hôn lên môi y, môi lưỡi triền miên đồng thời hắn lại lấy cự vật của mình một lần nữa tiến vào.
"A......" Tô Hạ không khống chế được đem hai chân quấn lấy eo của hắn, những cơn sóng triều rất nhanh liền ập đến.
Cơ thể của y giống như một khúc gỗ trôi dạt trên biển như bị sóng đánh, bên trong tiểu huyệt không ngừng co rút, người đàn ông im lặng kiệm lời cuối cùng cũng đã phát ra tiếng rêи ɾỉ, theo sau đó là những đợt ra vào ngày càng dồn dập.
Chiếc giường gỗ đơn sơ vang lên âm thanh như muốn sụp xuống.
Tốc độ của Mạnh Thanh Mậu dần nhanh hơn, tại chỗ giao hợp của cả hai đã bị dâʍ ŧᏂủy̠ cùng bọt trắng làm cho rối tinh rối mù, tới thời khắc mấu chốt, hắn gầm nhẹ một tiếng, dốc sức động, tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo đó chảy ra, tất cả đều bắn vào nơi sâu nhất trong cơ thể Tô Hạ.
Tô Hạ bị nóng đến mất hồn, đắm chìm trong dư vị đó, Mạnh Thanh Mậu đem y đặt ở trên người hắn, thở hổn hển bên tai y, còn côn ŧᏂịŧ từ trong tiểu huyệt Tô Hạ trượt ra một nửa.
Toàn thân Tô Hạ rã rời, lười biếng ôm lấy hắn hôn một cái liền ngủ.
Mạnh Thanh Mậu chống người lên, nhìn thấy y đang an ổn ngủ say, côn ŧᏂịŧ chôn trong cơ thể lại có xu hướng lớn lên, hắn sợ tới mức vội vàng rút ra.
Mạnh Thanh Mậu nhìn chất lỏng trắng đυ.c ở giữa hai chân Tô Hạ, nhớ đến lúc nãy linh hồn của mình ra đến sảng khoái, hắn thật sự muốn được chôn ở trong đó mãi mãi.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn chạy đi đun nước ấm, giúp Tô Hạ tắm rửa sạch sẽ rồi bế y về phòng bản thân ngủ, hoàn toàn quên mất việc vì vận động mạnh mà miệng vết thương trên người đã vỡ ra.