Xuyên Nhanh: Vì Mạng Sống Mỗi Ngày Đều Cầu Thảo

Quyển 5 - Chương 2

Chương 2: (Cốt truyện): Được cứu rồi

Mạnh Thanh Mậu vác một cây cung lớn, ống trên trên vai, dắt một con dao lớn trên thắt lưng, trong tay cầm hai con gà lôi và ba con thỏ, bước nhanh về phía trước.

Khi thời tiết thay đổi, mặt trời vẫn chói chang trong nháy mắt mây mù. Hắn nhớ trước mặt có một ngôi chùa đổ nát, thật tốt để vào trú mưa.

Nhìn đến về phía trước có thể nhìn thấy cửa gỗ đã rách nát, tiếng kêu thảm thiết truyền đến như sấm sét.

"A, đau quá, buông ta ra, cầu xin người, sắp hỏng rồi..."

"Lão tử vẫn chưa đủ sướиɠ a! Mẹ kiếp, ngươi dám cắn ta? Tìm đường chết!", Tiếng gầm của người đàn ông xen lẫn với tiếng tát và tiếng la hét.

Mạnh Thanh Mậu hai mắt u ám, bỏ con mồi trong tay, rút

thanh kiếm lớn bất chấp chạy nhanh vào trong miếu, đạp tung cánh cửa, cảnh tượng lúc đó khiến người đàn ông hít một hơi lạnh.

Ba người đàn ông đang làm bậy xung quanh một thư sinh gầy gò, còn có hai người đàn ông còn lại tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi bên cạnh, cậu thư sinh bị đè trên mặt đất nhìn thấy có người đi tới, nhưng yếu ớt nhắm mắt lại, khí tức càng ngày càng ít.

Triệu Bình đang nhìn rất sung sướиɠ, đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông cường tráng dùng dao xông vào, lập tức đứng lên, tức giận nói: "Ngươi là ai, dám quấy rầy chuyện tốt của Hổ Đầu Trại môn! Không muốn mạng nữa?"

Hổ Đầu Trại!

Mạnh Thanh Mậu mắt nổi lửa, vác đao xông lên, "Thứ ta muốn là mạng chó của ngươi!"

Triệu Bình không ngờ rằng hắn thật sự động thủ, vội vàng đi lấy hung khí ném sang một bên, chưa kịp chạy hai bước đã bị Mạnh Thanh Mậu dùng dao chém chết từ phía sau.

Những người khác thân thủ kém hơn Triệu Bình, cầm kiếm xông lên cùng nhau nhưng hai ba nhát đã bị giải quyết, Ngô Phi thấy có chuyện bất ổn muốn chạy ra ngoài, Mạnh Thanh Mậu liền giơ tay ném một con dao lớn đóng đinh vào cửa.

Người đã giải quyết xong Mạnh Thanh Đảo quay đầu nhìn cậu thư sinh nằm trên sàn nhà, chỉ cần liếc mắt một cái, khuôn mặt u ám của hắn tràn đầy ửng hồng.

Vừa rồi tầm mắt bị bọn họ chặn lại, giờ hắn mới nhận ra người này thực ra là lưỡng tính. Giữa hai chân đang mở rộng của y, một vũng chất lỏng màu đυ.c rỉ ra từ một cái lỗ nhỏ mà hắn chưa từng thấy tận mắt, cổ họng bỗng khô khốc ngứa ngáy.

"Cảm ơn ngươi đã cứu ta", Tô Hạ khàn khàn giọng nói, sau đó chỉ là nhẹ nhàng thốt ra,"Nếu muốn thì ngươi đến đi, nhưng về sau hãy cho ta vui vẻ, tiễn ta lên đường..."

Mạnh Thanh Mậu đột nhiên tỉnh táo lại, trong lòng thầm nguyền rủa, vội vàng đi tới, cầm lấy áo choàng trắng bên cạnh che lại, "Tiểu huynh đệ, ngươi đang nói cái gì vậy? Ta cứu ngươi không phải là để ngươi chết."

Tô Hạ nhắm mắt kéo áo choàng, cắn chặt môi dưới không nói, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Mạnh Thanh Mậu thở dài, quay người vội vàng rời đi.

Hắn cứ như vậy mà rời đi? Tô Hạ mở to mắt, mục tiêu rời đi rồi thì nhiệm vụ phải làm sao a?

Tô Hạ mặc áo ngoài lao ra, sau nhiệm vụ thế giới lần trước y rút được buff "giảm đau", trong lúc làʍ t̠ìиɦ trải qua không ít hưng phấn, nhưng sau khi làʍ t̠ìиɦ, cơ thể không còn đau nữa, đương nhiên là vết thương vẫn còn đó, nhưng y không còn cảm nhận được đau đớn nữa.

Vì vậy, bây giờ y mới có thể bước nhanh trong màn mưa. Trong mưa, nghe thấy tiếng bước chân của người đó quay trở lại.

Ngay sau khi Mạnh Thanh Mậu lấy được con mồi của mình, liền nhìn thấy bóng trắng ở phía trước của ngôi đền. Thân thể gầy yếu bị mưa lớn gột rửa, run rẩy, trên mặt thanh tú không còn chút máu.

"Này, ngươi sao lại đứng ở bên ngoài, cẩn thận bị thương."

Tô Hạ tránh đi bàn tay to muốn đỡ mình của người đó, "Ta ... muốn rửa sạch sẽ."

Trong đầu Mạnh Thanh Mậu lại hiện lên bức tranh da^ʍ mỹ đó, lập tức hắng giọng, "Vậy thì ngươi cũng vào đi, ta giúp ngươi đun một ít nước nóng."

Tô Hạ bị người đàn ông nửa lôi nửa kéo trở vào trong miếu, nhìn hắn chặt mấy cây gỗ mục nát chất đống ở góc tường làm củi, sau đó đem cái chân lư hương đã bị vứt đi rửa sạch, rồi lại mang về sau khi đã đựng đầy nước mưa.

Bộ quần áo ướŧ áŧ ôm sát vào khuôn ngực rộng và cường tráng, cơ bắp sáng lên màu mật ong nhạt khỏe khoắn, khí lực lớn thật đáng kinh ngạc.

Mạnh Thanh Mậu nhóm lửa để giữ ấm, đặt lư hương trên ngọn lửa, sau đó dọn dẹp xung quanh.

Không biết hắn ném xác đi đâu, Tô Hạ cũng không hỏi, chỉ phụ trách đóng vai một nạn nhân bị hãʍ Ꮒϊếp.

Sau khi Mạnh Thanh Mậu ném thi thể đi, nước đã ấm rồi, thấy Tô Hạ dáng vẻ không muốn để ý tới người khác, mười phần ân cần để hắn dọn dẹp trong nhà, còn chạy tới dưới mái hiên ngoài cửa để xử lý gà lôi và thỏ ngày hôm nay săn được.

Tối hôm đó, Tô Hạ "thực dục bất mãn", chỉ ăn một cái đùi gà dưới nhiều lời dụ dỗ của Mạnh Thanh Mậu, còn lại tất cả những thứ khác đều chui vào bụng Mạnh Thanh Mậu.

Ngày hôm sau, Tô Hạ lên cơn sốt cao, nằm bất tỉnh.

Mạnh Thanh Mậu liền trở về làng với người trên lưng, chạy đến thị trấn để mời lang trung, chẳng bao lâu, cả làng Thạch Khê đều biết rằng Mạnh Thanh Mậu đã nhặt được một chàng thư sinh trẻ đẹp.

Tô Hạ ngồi trước túp lều tranh của Mạnh Thanh Mậu ở lối vào làng, mặc dù mặc bộ quần áo màu xám nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp tuấn lãnh cùng với khí chất toàn thân.

Dì Lý hàng xóm để trên đùi y một rổ rau, trên tay đang bóc đậu, tò mò hỏi: "Tô Hạ, ngươi thật sự không nhớ gì sao?"

Tô Hạ nhẹ nhàng cười, "Ừm, chỉ nhớ tên của ta."

Dì Lý sợ y buồn nên an ủi: "Ngươi đừng gấp, từ từ sẽ nhớ lại thôi, cứ yên tâm dưỡng bệnh, nếu muốn giúp thì đến với chú dì."

Tô Hạ nói rằng khi bị bắt đi ngày hôm đó, y bị đau đầu và không nhớ gì, sau này khi trốn thoát, y chỉ biết mình tên là Tô Hạ.

Mạnh Thanh Mậu không còn cách nào khác, đành phải giữ người ở trong nhà, dù sao hắn cũng là người duy nhất còn lại trong gia đình, nhiều người cũng chỉ là thêm đôi đũa, Tô Hạ cứ như thế được ở lại.

Ngày hôm qua Mạnh Thanh Mậu sáng sớm đã đi ra ngoài, không nói đi đâu, Tô Hạ cứ như vậy chờ đợi như hòn vọng phu. Người dân trong làng nói rằng hắn thường đi săn vài ngày nên không phải lo lắng về điều đó.

Buổi tối, Tô Hạ đang định khóa cửa sân, liền nhìn thấy người đã biến mất hai ngày nay lại trở về với thân thể đầy máu.

Tô Hạ sửng sốt, kéo người vào nhà, lo lắng đi vòng quanh người đàn ông: "Mạnh đại ca, ngươi bị thương ở đâu? Sao lại ra nhiều máu như vậy?"

Khi nói đôi mắt đã đỏ hoe.

Sau đó Mạnh Thanh Mậu mới nhận ra rằng mình thật đáng sợ, may mà bóng tối bao phủ, nếu không trên đường đi hắn nhất định sẽ gặp rất nhiều rắc rối.

Thấy Tô Hạ sắp khóc, hắn nhanh chóng dỗ dành: "Ta không sao, đều là máu của người khác."

Hóa ra là sáu tháng trước, em gái duy nhất của Mạnh Thanh Mậu bị người của Hổ Đầu Trại bắt cóc trên đường đến trấn để đi chợ, thi thể được tìm thấy trên sông ba ngày sau đó.

Kể từ đó, Mạnh Thanh Mậu luôn săn lùng và tìm kiếm xung quanh nhưng không thể tìm thấy vị trí chính xác của Hổ Đầu Trại, sau khi gϊếŧ chết mấy tên ngày hôm đó, hắn nhớ đã nhìn thấy khói xanh trên một ngọn núi nào đó và quyết định đi tìm.

Cuối cùng hắn đã tìm thấy!

Hơn một nửa trại bị thiêu rụi, người trong đó thương vong nặng nề.

Hắn lập tức thông báo tin tức cho quan phủ, cùng với quan quân quét sạch bọn thổ phỉ, sau này muốn báo tin vui cho Tô Hạ sớm hơn, thay vì đi nha môn nhận thưởng, liền lập tức trở về.

Dưới ánh nến mờ ảo, Tô Hạ đỡ lấy cánh tay của Mạnh Thanh Mậu, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn Mạnh ca, nếu không có ngươi, ta đã không thể qua khỏi…"

Ngoài lòng biết ơn, đôi mắt đẫm lệ ấy còn chứa đựng những cảm xúc mạnh mẽ hơn.

Mạnh Thanh Mậu bị nhìn đến cổ họng bỏng rát , nhưng hắn vẫn duy trì một chút lý trí: "Đã muộn rồi, ngươi mau nghỉ ngơi đi."

Sau đó liền quay người rời đi, dường như có chút ngượng ngùng thoát ra từ bóng lưng cao lớn.

Tô Hạ đứng tại chỗ, cong môi cười.