Xuyên Nhanh: Vì Mạng Sống Mỗi Ngày Đều Cầu Thảo

Quyển 3 - Chương 6

Chương cuối: Nhốt lại khẩu giao nuốt tϊиɧ ŧяùиɠ, bị đè ở phòng làm việc thao đến cao trào, người yêu bị biến mất

Tô Hạ hoàn toàn bị nhốt rồi, Phó Hoành đưa anh đến căn biệt thư do anh ta đứng tên, tất cả các dụng cụ liên lạc đều bị tịch thu, cửa sổ của biệt thư đều được lắp thêm lưới bảo vệ, chỉ có lúc Phó Hoành ở nhà anh mới được cho phép đi dạo trong khuôn viên rộng rãi, đương nhiên là dưới sự quan sát của Phó Hoành.

Ở bên trường cũng đã làm thủ tục bảo lưu, cũng không biết Phó Hoành đã làm gì để che giấu được ông Phó.

Bây giờ hai người đang trên phòng đọc sách lầu ba, áo vest của Phó Hoành được ủi thẳng tắp ngồi ở ghế phòng làm việc, Tô Hạ ngồi trên đùi của anh ta, tê dại để mặc cho anh ta muốn làm gì thì làm, đồ ngủ mỏng bị kéo cao đến xương quai xanh, l*иg ngực mềm mại bị anh ta vừa căn vừa nhéo, đỏ đến mức giống như bánh rán được nấu chín.

“Tít tít tít.” Chiếc điện thoại trên bàn vang lên tiếng thông báo.

Phó Hoành lúc mới luyến tiếc ngẩng đầu khỏi trước ngực Tô Hạ: “Tôi còn có một cuộc họp video.”

Tô Hạ chỉnh lại quần áo trên người, mặt không chút biểu cảm đứng dậy muốn đi, cổ tay lại bị kéo lại, tiếp đó không đề phòng trước bị người ta nhét vào phía dưới bàn làm việc.

“Anh làm gì?” Không gian dưới bàn chật hẹp, Tô Hạ chỉ có thể ngồi xổm xuống, ngột ngạt vô cùng, sự tức giận suốt nhiều ngày đã được đối cháy trong phút chốc, Tô Hạ vừa muốn bò ra ngoài lý luận.

Lại chỉ thấy tên điên Phó Hoành này trực tiếp kéo khóa quần dưới thân, dươиɠ ѵậŧ thô cứng bị bức ép hồi lâu không chờ đợi được nhảy ra, đỉng đầu qυყ đầυ tròn vo chảy ra dịch thể trong suốt, ngơ ngốc đặt trước mặt Tô Hạ. ‘

Phó Hoành đưa tay bóp lấy cằm Tô Hạ, mặc cho phản kháng của anh trực tiếp đút côn ŧᏂịŧ vào trong, sau đó lập tức phát ra một câu cảm thán: “Tôi đúng thật là điên rồi, không phải em luôn biết điều đó sao?”

Nói xong Phó Hoành mở máy tính, cơ thể nhích về phía trước, cả phần thân dưới được chiếc bàn che mất, côn ŧᏂịŧ đi vào càng sâu.

Tô Hạ hận thù trừng mắt với Phó Hoành, nhịn thêm một chút, dựa vào tinh lực của người này còn có dây tiến độ, hôm nay là có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Côn ŧᏂịŧ nóng rực tích đầy trong khoang miệng, mùi xạ hương tản ra kịch liệt, kích thước lớn như vậy, dùng miệng để ngậm lấy toàn bộ cũng có chút khó khăn, Tô Hạ chỉ có thể cố gắng phát huy tác dụng của lưỡi, sức lực làm cho Phó Hoành nhanh bắn ra hơn.

Chiếc lưỡi linh hoạt quét qua phần lõm động mạch phía dưới qυყ đầυ, phía trên đỉnh đầu là người đàn ông đang bình tĩnh bàn chuyện không nghe ra được một chút manh mối, trên thực tế thì bàn tay đã khó chịu đã nắm lấy tóc của anh, hối thúc vỗ vỗ sau đầu anh, ám chỉ anh nhanh một chút.

Tốc độ di chuyển của phần đầu Tô Hạ nhanh lên, tay phải nắm lấy phần vẫn chưa ngậm vào di chuyển lên xuồng, tay trái xoa xoa phần túi trương lên, chiếc lưỡi trong khoang miệng trêu chọc gân xanh trên côn ŧᏂịŧ, nước bọt chưa kịp nuốt vào trượt xuống từ miệng, kéo ra sợi chỉ bạc dài.

“A......” Phó Hoành trên màn hình máy tính chau chặt chân mày, dường như có chút bất mãn với phát ngôn của nhân viên quản lí nào đó, dọa làm cho người đó không dám thở mạnh, dừng lại cẩn thận hỏi: “Phó tổng, anh cảm thấy có chỗ nào không thỏa đáng hả?”

“Không sao, anh tiếp tục đi.” Phó Hoành hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tư thế ngồi.

“Được, vâng ạ.” Lại có thể không bị mắng, báo cáo tiếp theo cả người đều tràn đầy tinh thần rồi, âm thanh vang sáng giống như làm tiết gà.

Mà trên thực tế, Phó Hoành mượn công phu điều chỉnh tư thế ngồi, vũ khí sinh dục đột nhiên đâm về phía trước, mạnh mẽ tính vào trong cổ họng nhỏ hẹp của Tô Hạ, nơi chặt chẽ mềm mại làm cho chân mày anh ta thả lỏng.

Nhưng Tô Hạ lại bị đâm cho rơi nước mắt, mặt nhịn cho đỏ lên, không lâu sau mới từ từ bình tĩnh lại, về sau cũng không quan tâm nữa, trực tiếp sử dụng hết sức lực cả người, muốn làm cho Phó Hoành bẻ mặt trước mọi người.

Hai tay Tô Hạ đặt trên đùi Phó Hoành, cả phần đầu chôn vào giữa, mỗi một lần di chuyển thì cánh môi đều mυ'ŧ thật chặt trên côn ŧᏂịŧ, làm vài phát hít sâu, tiếp đó nôn côn ŧᏂịŧ, chiếc lưỡi đặt trên mắt nhỏ dùng sức xoay ở đó, dịch thể rơi ra từ lỗ nhỏ đều bị anh liếʍ sạch từng chút một.

Phó Hoành cảm thấy hình như là đề cao bản thân rồi, đối mặt với Tô Hạ thì sức nhẫn nại của anh ta cơ bản đã trở về con số không, chiếc áo sơ mi trên lưng sớm đã bị mồ hôi làm ướt, hạ thân nhịn đến mức dường như sắp phát nổ.

“Tạm dừng cuộc họp, ba tiếng sau tiếp tục.”

Nói xong lời này Phó Hoành cũng không mặc những người khác có phản ứng gì, trực tiếp tắt máy tính, không chờ được nữa nhét côn ŧᏂịŧ lại vào trong miệng: “Bảo bối, tôi chơi cùng em thật tốt.”

“Aa......” Tô Hạ kháng nghị vẫy vùng, hai tay đặt ngay phần eo của người đàn ông, lại căn bản không ngăn được đợt đâm vào rút ra như phong ba bão táp.

Cho đến khi miệng của Tô Hạ cũng muốn trật khớp rồi, Phó Hoành cuối cùng mới nhấn đầu anh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dày đặc ở lỗ bắn không rơi ra một giọt đầy trong miệng anh.

......

Hai chân Tô Hạ mở ra, hạ thân trần trụi ngối trên bàn làm việc, đầu người đàn ông chôn vùi giữa hai chân Tô Hạ, chiếc lưỡi ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ mẫn cảm liếʍ mυ'ŧ cắn lấy, nước trái cây ngang ngược chảy ra nhiễm ướt chiếc mũi cao.

Phó Hoành ngẩng đầu lên liếʍ liếʍ cánh môi, cả người tỏa ra khí chất ác độc: “Ngọt quá.”

Tô Hạ bị anh ta nhìn đến mức giật cả mình, có chút không chịu nỗi dời tầm mắt đi.

Phó Hoành thấp giọng cười, ôm lấy phần hông của Tô Hạ kéo về trước, côn ŧᏂịŧ to lớn banh thịt non của hậu huyệt ra, mạnh mẽ đâm vào trong.

“A, a!” Hai tay Tô Hạ đặt trên bàn, ngẩng đầu lên làm lộ ra chiếc cổ trắng ngần, bên trên còn để lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà người đàn ông mới bắn ra.

“A......” Phó Hoành phát ra tiếng rêи ɾỉ: “Mỗi ngày đυ. nhiều lần như vậy mà vẫn chặt như vậy, đúng là trời sinh thiếu thao.”

Phó Hoành nắm lấy chân Tô Hạ quấn lấy phần eo của mình, cả người đứng ở giữa chân anh không cho phát hai chân anh khép lại, hai cây côn ŧᏂịŧ ma sát với nhau, kɧoáı ©ảʍ từ lúc giao hợp bắn ra khắp cơ thể, dịch thể tích ra dọc theo phần hông rơi xuống bàn sách, để lại một vết tích sáng rực.

Theo sau sự ra vào mạnh mẽ của Phó Hoành, trong phòng sách vang lên tiếng “xì xì” của dịch thể nơi côn ŧᏂịŧ động đậy.

“A...... chậm chút...... tôi, tôi không được rồi......” Tô Hạ mềm nhũn quỳ xuống xin tha.

“Bảo bối lúc nãy dùng sức như vậy, đương nhiên tôi cũng không thể thua, từ từ thôi, chúng ta vẫn còn hơn hai tiếng.” Phó Hoành nói xong liền cúi đầu hôn xuống, dươиɠ ѵậŧ cố ý mỗi lần đều đâm vào một điểm sâu nào đó trong hầm đạo.

“A, không, đừng...... chỗ đó không được!” Sự kháng nghị của Tô Hạ tích ra từ giữa cánh môi, lại bị nuốt về, cơ thể cuối cùng cũng không nhịn được run lên kịch liệt, quấn chặt lấy hai chân người đàn ông, phần thịt vách trong co giật giống như chiếc miệng nhỏ cắn lấy dươиɠ ѵậŧ của Phó Hoành, một luồng dịch thể bắn ra.

“Xì, hơ hơ, bảo bối, em lên cao trào rồi.” Phó Hoành bị vắt đến mức hít lấy một hơi, dừng lại hưởng thụ sự hầu hạ của tiểu huyệt.

Mặt và tai của Tô Hạ đều đỏ lên, dư âm của cao trào vẫn chưa mất đi, hai mắt vô thần dựa vào lòng Phó Hoành, nếu không phải Phó Hoành kịp thời kéo anh trở lại, cả người anh ta đã ngã về sau làm chiếc máy tính trên bàn đậy xuống.

Đợi cho đến khi hầm đạo bình phục lại, anh bị Phó Hoành ôm lấy trực tiếp từ bàn, chính tư thế giao hợp bắt đầu đi vào trong phòng ngủ.

Đoạn đường ngắn ngủi, Tô Hạ đã bị dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể không chút cách thức đè ép dày vò cho bắn ra thêm lần nữa.

Đến chiếc giường lớn, Phó Hoành càng hoàn toàn thả lỏng tay chân, sung túc kéo lấy Tô Hạ làm thêm vài lần, cuối cùng còn lại vài phút mới xả nước khôi phục lại dáng vẻ quần áo chỉnh tề.

Đợi sau khi người ta rời khỏi, Tô Hạ nằm trên giường, hệ thống trong đầu vang lên âm báo nhiệm vụ đã hoàn thành.

[Chúc mừng kí chủ, giành được một cơ hội bốc thăm trúng thưởng......]

Tô Hạ lười biếng đợi kết quả bốc thăm trúng thưởng.

[Tít--- nhận được một thẻ công năng “ẩn thân đối với người khác”, có thể lựa chọn kết nối với chủ thần hoặc phân thần.]

Trước đây mỗi lần Tô Hạ bốc được thẻ công năng đều kết nối trên chủ thần, như vậy có thể mang đến mỗi một thế giới, tương đối thỏa đáng, mà thế giới nhỏ trước đây kết cục đều không tệ, không cần phải dùng đến hack, nhưng lần này không phải vậy.

Tô Hạ nheo nheo mắt: “Kết nối phân thần.”

[Công năng đã kết nối, mời kí chủ chuẩn bị đi vào thế giới khác.]