Xuyên Nhanh: Vì Mạng Sống Mỗi Ngày Đều Cầu Thảo

Quyển 3 - Chương 5

Chương 5: Anh trai điên khùng thao điên cuồng nói chuyện cợt nhả không ngừng, trong cuộc gọi bắn tinh lên cao trào

Hai ngày cuối tuần này, chỉ cần có thời gian Phó Hoành liên kéo lấy Tô Hạ để làm, Tô Hạ vì để nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ chỉ có thể mặc cho anh ta sắp xếp.

Buổi tối chủ nhật, Tô Hạ lấy cớ ngày mau còn phải đi học, không dễ gì mới làm cho Phó Hoành tha cho anh, kết quả không cẩn thận để cho tên điên này nhìn thấy tin nhắn wechat của Từ Xuyên gửi cho anh.

“Sách của cậu rơi ở kí túc xá của tôi, ngày mai vào học đưa cho cậu.”

“Kí túc xá?” Phần eo bỗng nhiên bị bóp chặt, người đàn ông ôm anh từ sau, ý lạnh trong giọng nói làm cho Tô Hạ lạnh lẽo không tự chủ được run lên.

“Hôm đó em ở cùng với cậu ta?”Phó Hoành thu lại hai tay, dường như muốn bóp lấy thịt của Tô Hạ.

Tô Hạ sợ anh ta điên lên sẽ tìm Từ Xuyên để gây phiền phức, chỉ còn cách giải thích: “Đều là do anh làm cho hôm đó tôi ngủ gật trên lớp, thực sự mệt đến mức chịu không nổi nữa mới phải đến kí túc xá ngủ bù, tôi không có gì với cậu ta cả.”

“Phải không? Vậy lời này của cậu ta là ý gì?” Phó Hoành nheo mắt, không nhìn ra được là vui vẻ hay tức giận.

Ý gì? Tô Hạ cuối đầu nhìn, Từ Xuyên thấy anh không trả lời tin nhắn, lại gửi thêm vài tin đến.

“Những lời tôi nói hôm đó cậu đừng để trong lòng.”

“Tuy rằng không thể làm người yêu, chúng ta còn có thể làm bạn không?”

......

Hơi thở nóng hổi của Phó Hoành ở ngay bên tai, cả người Tô Hạ dựng cả tóc gáy, anh giả vờ thoải mái nói: “Cậu ta chỉ thể hiện một chút hảo cảm với tôi, tôi đã từ chối cậu ta rồi.”

Người ở đằng sau không có phản ứng gì cả, Tô Hạ cắn răng nói: “Chẳng lẽ như vậy mà anh cũng tức giận sao? Người khác nghĩ thế nào tôi cũng không ngăn cản được.”

“Không sai, em đáng yêu như vậy, đương nhiên sẽ được những người khác thích.” Phó Hoành hôn lên tau anh một cái: “Thật sự muốn đem em giấu đi mãi mãi.”

“Anh đừng có như vậy.” Tô Hạ chau mày.

“Em không biết, em càng gấp gáp giải thích, chứng minh em càng xem trọng cậu ta, tôi tuyệt đối không chi phép.”

“A, anh là gì!” Tô Hạ kinh ngạc la lên một tiếng, trời rung đất chuyển, cậu lại bị người đàn ông ôm về giường, cả người chìm vào trong giường nệm mềm mại.

Cơ thể lõα ɭồ của người đàn ông giống như một hòn đá lớn đè xuống.

......

Sau khi Từ Xuyên gửi xong tin nhắn vẫn luôn không nhịn được câu trả lời, vì để có thể trả lời nhanh nên đã mang điện thoại vào nhà tắm, cuộc gọi thoại của Tô Hạ vừa đến anh ta chưa xối đi bọt xà phòng trên người đã bắt máy rồi.

“Phó Hoành, tên điên nhà anh!” Là giọng nói của Tô Hạ, chỉ là có chút khàn và mềm mại hơn bình thường, vào trong tai anh ta mang theo một chút tê dại.

“Hơ hơ, tên điên nhà tôi đυ. em sướиɠ hay không, hửm?” Đó là giọng nói của một người đàn ông lạ, theo sau còn truyền đến tiếng nước “bạch bạch”.

Từ Xuyên lập tức hiểu ra bọn họ đang làm cái gì, lý trí mách bảo anh ta nên cúp điện thoại ngay lập tức, nhưng anh ta lại hít một hơi thật sâu, hỏi: “Tô Hạ? Cần giúp...... báo cảnh sát không?”

Tô Hạ nằm trên giường bị Phó Hoành mặt đối mặt tiến vào, hai tay vô lực đặt trên giường, hai mắt nheo lại, hai chân dang rộng, côn ŧᏂịŧ với kích thước kinh người nơi hạ thân Phó Hoành đang đi ra vào trong cơ thể.

Bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Từ Xuyên, anh bị dọa đến nỗi run lên, trừng to hai mắt nhìn chiếc điện thoại trong tay Phó Hoành, anh ta lại gọi thật ư?!

“Điên, tên điên!” Tô Hạ đưa tay muốn cướp lấy, lại bị người đàn ông đâm mạnh vào, qυყ đầυ to lớn đâm trong nhị hoa, phần eo tê dại căn bản không ngồi dậy được, chỉ có thể phát ra tiếng rêи ɾỉ đau đớn: “Ưm a!”

“Tô Hạ, cậu vẫn ổn chứ?” Từ Xuyên nghe thấy tiếng “tên điên”, gấp gáp hỏi.

Phó Hoành dùng một tay ôm lấy chiếc eo thon của Tô Hạ bắt đầu cử động trêu chọc kịch liệt, động tác thô bạo gấp gáp, mỗi lần đều bắt buộc phải đâm vào nơi sâu nhất, Tô Hạ căn bản không cách nào trả lời được, anh sợ bản thân mình vừa mở miệng đã phát ra tiếng rêи ɾỉ hổn hển, chỉ có thể che miệng lại, cả khuôn mặt đỏ lên vì chịu đựng, trong khóe mắt còn đọng giọt nước mắt.

Phó Hoành một tay cầm điện thoại, chậm rãi nói: “Không cần bạn học Từ phải lo lắng, đây là tình thú giữa hai chúng tôi, ồ, đúng rồi, cuốn sách rơi chỗ kí túc xá của cậu tôi sẽ phái người đến lấy.”

Nói xong liền để điện thoại lên trên chiếc tủ bên cạnh, Tô Hạ tưởng là anh ta cúp máy rồi, tiếng rên được kiềm chế cuối cùng cũng thả lỏng phát ra, đồng thời nói: “Tại sao anh không tin tôi...... Ưm, ha, đã nói là tôi và anh......”

“Suỵt, bảo bối.” Phó Hoành cúi đầu hôn lên môi anh, khóe mắt đỏ chưa đầy tìиɧ ɖu͙©: “Hưởng thụ thật tốt.”

Tô Hạ không phát giác ra tầm nhìn anh lướt qua chiếc điện thoại mang theo ác ý, cũng không biết đầu bên kia điện thoại vẫn chưa cúp, đâm vào kịch liệt mà dài lâu, kɧoáı ©ảʍ không ngừng được tăng lên.

“A, sâu quá, không, đừng, nhanh quá.”

Người đàn ông đang trong hứng thú, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho anh, vũ khí tìиɧ ɖu͙© mượn sự trơn trượt của phần lớn mật ngọt rong ruổi trong hoa huyệt, mỗi lần đâm vào đều sâu hơn trước đây nhiều.

“Hang động nhỏ dâʍ đãиɠ này đυ. đã thật, vừa mềm vừa trơn, hút lấy dươиɠ ѵậŧ lớn của tôi cũng muốn gãy rồi.” Phó Hoành thở dốc mấy hồi, những lời cợt nhả trên miệng không ngừng tuông ra ngoài: “Anh trai làm em sướиɠ hay không? Nơi dâʍ đãиɠ bên dưới chỉ có thể cho anh trai đυ., biết không?”

“Huhu......” Tư thế mặt đối mặt tiến vào làm cho vũ khí sinh dục đâm vào sâu vô cùng, Tô Hạ bị đâm đến mức thở không ra hơi, ôm lấy cổ Phó Hoành đến một câu nói hoàn thiện cũng nói không được.

“A, tôi không được rồi, sắp đến rồi!” Tô Hạ la lên, giống như kéo ra từ trong nước vậy, nước ướt đẫm dính vào mặt, mệt đến sức đưa tay lên cũng không có, cả người ước nhẹp nằm trên giường không ngừng co rút.

“A.” Phó Hoành bị vắt cho khó chịu hắng ra tiếng, nắm lấy phần eo của Tô Hạ đẩy vào nơi sâu nhất mà bắn ra: “Hù, con đĩ, nhận lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh trai, một giọt cũng không thể để rơi ra ngoài, A...... đυ., sướиɠ chết mất, thật sự muốn chết trên người em.”

Đầu điện thoại kia, Từ Xuyên cuối cùng cũng nhấn phím màu đỏ để kết thúc cuộc gọi, tự chế giễu nhìn côn ŧᏂịŧ cương cứng của mình, bật công tắc, dòng nước lạnh lẽo tưới lên người.

Bên này Tô Hạ bị người đàn ông lật lại, banh mông ra dùng hậu huyệt chứa dươиɠ ѵậŧ lớn, trong hoa huyệt có lượng lớn hỗn hợp dịch thể không có sự chặn đứng của côn ŧᏂịŧ, theo sau động tác của hai người rơi vãi trên ga giường.

Dị vật to lớn không ngừng ra vào trong hậu huyệt, huyệt thịt dùng sức bóp lấy rồi lại thả lỏng ra, kɧoáı ©ảʍ được đẩy cao đến một mức độ đáng sợ, giường lớn ở dưới thân bị vò đến mức nghe được tiếng cọt kẹt.

Chuyện làʍ t̠ìиɦ cường độ cao tiêu hao thể lực của dị vật khổng lồ, Tô Hạ bị trêu chọc đến mức nhìn thấy sao trời, toàn bộ sức chú ý đều dừng ở vị trí giao hợp của hai người, những khái niệm khác đều không cảm nhận được.

Đến cuối cùng, không biết làm hết bao nhiên lần, hai tiểu huyệt trên người đều đã bị ma sát đâm chạm đến mức tê dại, không còn vắt ra được thêm một chút nước nữa, nếu như không phải tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào có thể làm trơn trượt, rất có thể phải bị đυ. ra máu rồi.

Phó Hoành bắn xong lần cuối cùng, côn ŧᏂịŧ đã mềm xuống còn dừng ở trong cơ thể của Tô Hạ, hai người đều thở hổn hển, mỗi một người đều bình phục lại nhiệt độ cơ thể nóng hổi và nhịp đập kịch liệt, ga giường bị làm cho loạn xạ cả lên, cả căn phòng tràn ngập hơi thở dâʍ ŧᏂủy̠ mập mờ.

Người ở trong lòng đã ngủ say, ngón tay nóng như lửa của Phó Hoành từ từ lướt qua mặt Tô Hạ, trong mắt là khát vọng và lòng tham không đáy.

Mùi vị của Tô Hạ quá tốt đẹp rồi, làm cho anh ta không nhịn được mà chìm đắm vào đó, anh ta không thể chịu được cho bất cứ người nào đến gần Tô Hạ, chỉ muốn chiếm lấy làm của riêng, nhốt ở bên cạnh mình, anh mới có thể thuộc về bản thân mãi mãi.

Phó Hoành nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi của Tô Hạ, trong mắt là sự điên cuồng bệnh hoạn.

“Em là của tôi.”