Xuyên Nhanh: Vì Mạng Sống Mỗi Ngày Đều Cầu Thảo

Quyển 1 - Chương 6


【 6】 “Sau khi uống say”, cậu bị thao ở trong hẻm tối

Kỷ Trì Uyên ra ngoài sau khi đã giải quyết chuyện riêng, gương mặt hắn ta có vẻ không kiên nhẫn.

Đêm nay là bữa tiệc sinh nhật của hắn, đứa nhóc Thừa An biết hắn dạo này chẳng thể hứng thú nổi thứ gì, nên đã gọi mười mấy cô ngực to eo thon xúm xụm đến đây theo thú vui ngày trước của hắn.

Đáng tiếc là giờ hắn lên không nổi, mấy thằng bạn tốt cứ nói bóng nói gió hỏi hắn vì trước đây túng dục quá độ, nên giờ mới không được đúng không.

Nực cười quá! Sao hắn lại không được chứ!

Nhưng nguyên nhân thế nào, hắn cũng không nói rõ được.

Hắn có thích một người đàn ông.

Mấy hôm trước hắn nhớ ra mình bỏ quên mất thứ gì đó trong ký túc xá của mình, nên phải lập tức chạy về lấy sau khi tan học, khi vừa định chuẩn bị đi khỏi thì hắn lại nghe thấy âm thanh truyền đến từ cánh cửa, hình như người bạn cùng phòng của hắn đã quay về.

Lúc ấy không biết sợi dây thần kinh nào bị đứt, nên hắn trốn vào tủ quần áo muốn dọa bọn họ sợ chết khϊếp, xong còn bật máy ảnh lên để chụp lại cảnh tượng xấu hổ của bọn họ.

Nhưng không ngờ chuyện sau này lại phát triển bất ngờ như thế, ba người kia vừa mới vào cửa đã lập tức ôm nhau rồi.

Người bạn cùng phòng Tô Hạ luôn luôn tàng hình hóa ra có thể dâʍ ɭσạи tới thế, nơi vốn dĩ chỉ là một quả trứng đã trở thành da^ʍ huyệt để quyến rũ đàn ông, bọn họ thao Tô Hạ dưới giường, đối diện với cái tủ quần áo hắn đang trốn.

Xuyên thấu qua khe hở, hắn có thể thấy rõ ràng huyệt hậu sưng đỏ căng ra vì bị côn ŧᏂịŧ lớn đâm vào, thịt huyệt chặt chẽ nuốt chửng, cái miệng nhỏ phía trên thì ngậm vào nhả ra một món côn ŧᏂịŧ khác, trên gương mặt là sắc thái gợϊ ɖụ© mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy.

Ngày đó, hắn nghe thấy Tô Hạ rêи ɾỉ tự an ủi, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra còn nhiều hơn trước đây, bắn lên hết cả cửa tủ quần áo.

Từ lúc ấy hắn không còn “thú tính” với phụ nữ nữa, mà cứ buồn rầu vì ba người họ luôn đi với nhau như hình với bóng, hắn không thể tìm được cơ hội tiếp cận Tô Hạ, nên buồn bực không thôi.

Hệt như hiện giờ, mỗi lần nhớ lại dáng vẻ dâʍ đãиɠ ấy của Tô Hạ, côn ŧᏂịŧ của hắn lại căng trắng, chỗ nào cũng không ổn!

“Két——” Cửa WC được mở ra, gương mặt Tô Hạ đỏ bừng, hai mắt mê ly thất tha thất thểu đi đến, vô cùng chuẩn xác đến nơi côn ŧᏂịŧ đang nửa căng trướng kia.

Kỷ Trì Uyên không ngờ người mình đang nhớ tới để thủ da^ʍ ấy lại đang đứng trước mặt mình, còn sắc bén nhìn chằm chằm vào dươиɠ ѵậŧ lớn của hắn nữa, trong chốc lát cự vật dưới thân trở nên thêm gắng gượng, lộ ra vốn liếng của bản thân.

Tô Hạ quơ quơ đầu, hệt như đã uống say, cậu đi được hai bước dã té ngã, nhưng được cánh tay rắn chắc đỡ lấy.

Cậu thuận theo ghé sát vào ngực hắn, cái miệng nhỏ lẩm bẩm: “Ưm, đau đầu quá.”

Hô hấp Kỷ Trì Uyên dần trầm trọng, dươиɠ ѵậŧ đang bị hắn nhẫn nhịn căng trướng tới phát đau.

Mỹ nhân trong l*иg ngực còn ngây ngốc cọ loạn, cậu nhón mũi chân đặt huyệt nhỏ giữa hai chân mình lên trên côn ŧᏂịŧ đang cứng cương, “Gậy gộc tới đây đi…… Thoải mái quá, ưm a……”

Kỷ Trì Uyên dục hỏa đốt người vì động tác trêu chọc của cậu, ngỡ rằng nếu người trong WC không phải là hắn, thì liệu cậu cũng chủ động như này không, một ngọn lửa không tên bỗng dưng bốc trên đầu của hắn.

Lại có người đẩy cửa ra, Kỷ Trì Uyên không rảnh lo nhiều như vậy, hắn nửa ôm mang người đó đi ra ngoài.

Dọc theo đường đi Tô Hạ không hề nói chuyện, cậu nỗ lực sắm vai con ma men, tùy ý để người đàn ông kéo cổ tay mình ra khỏi quán bar, bước vào ngõ nhỏ tối tăm không được ánh đèn đường chiếu tới.

“Ưm……” Người đàn ông ấy đè cậu lên tường, hắn cúi đầu hôn xuống, Tô Hạ giả vờ không chống đỡ được, đầu lưỡi cậu đẩy đầu lưỡi đang xâm chiếm đó ra, mơ mang lay động chỗ mẫn cảm trong khoang miệng. Bàn tay nhỏ mềm mại đặt lên phần ngực nóng bỏng, không giống từ chối, mà giống tán tỉnh hơn.

Kỷ Trì Uyên không khỏi phân trần kéo tay cậu đặt lên dươиɠ ѵậŧ của mình, tuy đang cách hai tầng vải dệt, nhưng toàn thân hắn vẫn run rẩy thoải mái, lỗ chân lông hưng phấn dựng hết lên.

Nụ hôn kết thúc, Tô Hạ mềm nhũn cả người, nếu không phải người đàn ông ấy đỡ eo cậu, hẳn cậu đã tê liệt ngã xuống mặt đất rồi.

“Anh, anh buông tôi ra……” Tô Hạ thanh tỉnh hơn nhiều, dường như cặp mắt đã minh mẫn đôi chút.

“Mèo nhỏ say mèm, nhận ra tôi là ai không?”

“Đương nhiên tôi biết chứ, tôi không say!” Tô Hạ vừa dứt lời đã nấc cục một cái, xong lại ngượng ngùng cười ngây ngô, “Anh là bạn cùng phòng của tôi, bạn học của tôi, Kỷ Trì Uyên, Kỷ đại thiếu gia.”

Kỷ Trì Uyên nhất thời không biết nên vui vì cậu nhớ ra mình, hay nên giận vì cậu tới mấy nơi như thế xong uống tới say mèm, nhưng, hắn không thể bỏ qua cơ hội tốt này được.

“Nếu đã nhận ra tôi là bạn cùng phòng, vậy hẳn cậu sẽ không ưu ái nặng nhẹ nhỉ?”

“Ý gì cơ? Tôi không hiểu,” Tô Hạ ngây thơ nhìn hắn.

Kỷ Trì Uyên cúi đầu cắn một ngụm lên vành tay cậu, “Ý là, Hứa Ngạn cùng Tần Minh Dã có, thì tôi cũng muốn có,” Bàn tay lớn tách giữa hai chân cậu trêu chọc qua lại “Thí dụ như nơi này, tôi cũng muốn nếm thử hương vị của nó xem.”

Toàn thân Tô Hạ cứng đờ, lắp bắp nói: “Sao, sao cậu biết?”

“Nhóc hư hỏng, đừng bảo anh em rên lớn tiếng như vậy, nói không chừng tất cả mọi người trong ký túc xá đều biết hết rồi” Kỷ Trì Uyên lột đồ của cậu ra một phen.

Tô Hạ cố ý thay một chiếc áo sơ mi trắng cài cúc trước khi ra ngoài, ý đồ là muốn đàn ông dễ dàng đùa giỡn hạt đậu nhỏ trên ngực cậu, hiện giờ tà áo đã rộng mở, cách thức thô bạo đã khiến cho cúc áo phía trên bay đi đâu mất rồi.

“A! Đừng cắn…… Đau, ô ô,” Tô Hạ “Uống say”, đôi tay mềm mại bị giữ ở trên đầu, không còn sức lực để đẩy ra.

Âm thanh nhấm mυ'ŧ của người đàn ông vô cùng rõ ràng trong ngõ nhỏ yên tĩnh, bàn tay xâm nhập vào mật huyệt phía dưới, không ngừng khuấy động kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Ha ha,” Tiếng cười trầm thấp của người đàn ông vang lên ở trước ngực, “Bảo bối, em ướt rồi.”

Tô Hạ xấu hổ đến nỗi bưng kín miệng hắn, “Đừng nói!” Lòng bàn tay non mềm bị đầu lưỡi ướŧ áŧ linh hoạt liếʍ tới, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơ thể cậu run run.

“Được, không nói nữa, chúng ta chỉ làm thôi.”

Tô Hạ bị Kỷ Trì Uyên vác quay người lại, nằm bò đối diện với vách tường, thân dưới hơi hếch lên, quần dài với đồ lót đẫm đìa được cởi ra lộ đôi chân cong cùng bờ mông trắng nõn.

Dươиɠ ѵậŧ của Kỷ Trì Uyên đã sớm cương cứng hệt như cây gậy sắt nung đỏ đâm vào cửa huyệt của Tô Hạ, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra tẩm vào qυყ đầυ bành trướng tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Tô Hạ khóc lóc kêu la: “Đừng làm ở đây, người ta sẽ nhìn thấy đó.”

Trên thực tế, cậu đang hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ khi ai đó rình mò nhìn trộm, eo nhỏ không ngừng vặn vẹo cọ xát vào cự vật nóng bỏng.

“Là sao? Em không thấy vậy rất sướиɠ sao? Anh muốn xem mật huyệt nhỏ của em cắn nuốt như thế nào, muốn anh đi vào đâu đây,” Kỷ Trì Uyên dựa sát vào lưng cậu, hai tay nắm lấy eo thon, nửa thân dưới hung hăng đâm lêи đỉиɦ phía trước, qυყ đầυ cực lớn vọt tới chỗ sâu nhất của âʍ đa͙σ, những nếp gấp của vách trong hành lang bị dươиɠ ѵậŧ cực lớn làm căng ra.

Sự thỏa mãn lấp đầy nơi trống rỗng khiến Tô Hạ không khỏi thở ra một tiếng, “Ưm, thoải mái quá.”

Phản ứng của cậu đã lấy lòng Kỷ Trì Uyên, hắn gục mặt hôn cậu kịch liệt, côn ŧᏂịŧ nguyên cây đút vào bờ mông đong đưa, lôi ra xong lại đâm vào nhụy hoa, “Nói đi, ba người bọn anh, ai thao em sướиɠ nhất, hửm?”

Quỷ ấu trĩ, Tô Hạ cười thầm trong lòng, giả vờ khó xử cắn môi không hé răng.

Vốn dĩ vì trong lòng Kỷ Trì Uyên ghen tuông nên hắn mới hỏi như thế, dươиɠ ѵậŧ thô cứng nhét vào âʍ đa͙σ có vẻ co rút khiến người ta không khỏi muốn hung hăng thao, nhưng bây giờ thấy dáng vẻ này của Tô Hạ, thân dưới hắn không nhúc nhích. Ngay cả khi Tô Hạ chưa thỏa mãn, hắn vẫn đè cái eo của cậu lại, không cho cậu nhúc nhích.

“Nói thật đi, em thích dươиɠ ѵậŧ của ai nhất, ai khiến em sung sướиɠ nhất, không nói thì anh không thao em đâu.” Giọng nói hàm chứa sự tức giận uy hϊếp của người đàn ông vang lên.

“Nói thật sao?” Tô Hạ giả vờ khó hiểu, nhưng thật ra trong lòng cậu đang cười điên khùng rồi.

“Ừm, lời thật, em nói đi.”

Tô Hạ không khách khí, nghiêng đầu như lâm vào hồi ức, “Côn ŧᏂịŧ của Tần Minh Dã lớn nhất, mỗi lần nhét vào đều căng đầy, côn ŧᏂịŧ của Hứa Ngạn rất dài, luôn đâm đến đỉnh cửa huyệt, bắn tất cả đám tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong……”

Kỷ Trì Uyên nghe không nổi nữa, đặc biệt khi nói hai người bọn họ liên tiếp đâm vào huyệt hậu phía dưới sẽ cực kỳ hưng phấn, người đàn ông bị cơn ghen tuông chọc giận, không thể lưu tình thêm nữa, hắn lập tức rút côn ŧᏂịŧ lớn ra, ôm người đối diện vào trong ngực, dươиɠ ѵậŧ thô dài nhắm ngay vào cửa huyệt nhỏ của Tô Hạ.

Toàn thân Tô Hạ treo trên người hắn, cố ý hạ eo xuống, hoàn toàn nuốt dươиɠ ѵậŧ vào trong, sung sướиɠ tới nỗi kêu rên ra tiếng, “Ưm sướиɠ quá!”

Kỷ Trì Uyên vừa ôm mông Tô Hạ hung hăng cắm vào, vừa ghé sát vào lỗ tai cậu hung dữ nói: “Hư hỏng quá, em thấy anh thao em như thế nào, rốt cuộc là ai làm em sung sướиɠ nhất!”

“Đừng! A…… Sâu quá…… Em chịu không nổi……” Tô Hạ đắm chìm vào trong kɧoáı ©ảʍ vô biên của cuộc cuồng hoan chẳng khác gì bạo da^ʍ, từng đợt nước sốt bị côn ŧᏂịŧ lớn thọc vào rút ra không ngừng quấy bỗng biến thành bọt mép, càng nhiều dâʍ ɖị©ɧ tưới xuống từ chỗ hai người giao hoan.

“Sao đã không chịu nổi rồi?” Kỷ Trì Uyên cố ý đâm dươиɠ ѵậŧ thật mạnh vào đỉnh xong chậm rãi rút ra ngoài, “Anh thấy em với Hứa Ngạn, Tần Minh Dã chơi cần phải ác hơn nhiều.”

Tô Hạ nói rất lớn, dùng sức ôm cổ hắn để chống đỡ, đong đưa eo bụng theo lực đạo của hắn, dươиɠ ѵậŧ đẩy lêи đỉиɦ, hắn hung hăng ngồi xuống, hà hơi ấm vào cái miệng nhỏ sát bên tai hắn, đang quyến rũ da^ʍ mỹ kêu la.

“A…… Chặt quá……” Cắm lâu vậy mà huyệt nhỏ vẫn chặt chẽ ngậm lấy hắn, nước bên trong ngày càng nhiều, cơ thể lại nóng, Kỷ Trì Uyên làm sao có thể chịu đựng được, chỉ còn bản năng hoang dã liên tục thao dữ dội.

Tiếng rêи ɾỉ thở dốc đan xen trong con hẻm nhỏ, nếu có ai trông thấy khung cảnh như vậy, chắc chắn dây thần kinh sẽ căng ra không chịu được mất.

Không biết đã bị thao bao lâu, hình như vách thịt hấp dẫn đã bắt đầu co rút, Kỷ Trì Uyên không cầm lòng được mà thao nhanh hơn, người phía trên đã sớm hóa thành vũng nước bám vào người hắn rồi. Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng căng chặt thao thêm mấy chục phát mãnh liệt, cuối cùng hắn thả Tô Hạ ra, gào thét lớn bắn ra, lượng tinh mấy ngày nay tích góp được bị dươиɠ ѵậŧ đập điên cuồng vào tận sâu trong tử ©υиɠ.

……

“Không muốn nữa, ô ô, huyệt sắp hỏng rồi,” Khóe mắt Tô Hạ liền đỏ bừng lên, giờ phút này cậu đang bị người đàn ông ấy đè lên bàn làm việc.

Kỷ Trì Uyên không ngừng động tác, đôi tay duỗi đến trước ngực vân vê hạt đậu nhỏ mẫn cảm, “Hôm anh trốn trong tủ quần áo trông thấy các em làm, lúc ấy có hai người chơi em, chẳng phải em rất dâʍ đãиɠ hay sao?”

Tô Hạ nức nở một tiếng, vô cùng đáng thương nhìn hắn.

“Fuck, đúng là không thể chịu nổi mà!” Kỷ Trì Uyên nhanh chóng thao người đó tới cao trào, xong côn ŧᏂịŧ bỗng nhiên rút ra khỏi hoa huyệt, túm lấy tóc của Tô Hạ ấn đầu cậu vào thân dưới của mình, “Liếʍ sạch giúp anh đi.”

Tô Hạ còn đang đắm chìm trong dư vị cao trào, khóe mắt với đuôi lông mày hiện lên vẻ dâʍ đãиɠ mị hoặc, cậu nuốt nước miếng khi trông thấy cự vật dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ trước mắt, bờ môi hồng nhuận khẽ mở ra ngậm nó vào trong.

Kỷ Trì Uyên dựa vào bàn sách, cúi đầu là có thể thấy người quỳ gối giữa hai chân hắn đang lấy lòng mình như thế nào, bàn tay trắng nõn đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn, một cái tay khác thì nhẹ nhàng xoa nắn tinh hoàn của hắn, đầu lưỡi nhỏ linh hoạt trượt qua lại giữa rãnh đỉnh chóp với chỗ cán côn ŧᏂịŧ sưng to. Kỷ Trì Uyên không khỏi cất lên tiếng rêи ɾỉ, Tô Hạ thấy thế càng ra sức, đỡ eo hắn bắt đầu đong đưa phần đầu, lớn tiếng mυ'ŧ ra mυ'ŧ vào

“A!” Kỷ Trì Uyên gầm nhẹ một tiếng, bàn tay to nắm lấy đầu cậu giữa hai chân hắn, phần eo dùng lực hung hăng thọc vào, tới tận chỗ cổ họng o hẹp mẫn cảm, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun trào ra ngoài.