【 7】Ngoại truyện: Nhân vật sắm vai 4p bị thiếu gia, quản gia, thiếu gia bằng hữu cuồng thao đùa bỡn
Edit: Minh Thi
Trong một tòa lâu đài cổ xưa, Tô Hạ mặc trang phục dành cho người hầu quỳ trên mặt đất, tay cầm cái giẻ lau nhà, cậu cần làm xong công việc trước khi đại thiếu gia trở về.
Trên người cậu mặc chính là một chiếc váy ngắn buộc ngực, chỉ là trước ngực vải dệt bị đổi thành màu đỏ dải lụa bện thành võng, gắt gao thắc trước ngực cậu, nhũ thịt trắng nõn cùng đầu ti hồng hồng từ trong váy nảy ra ngoài, da^ʍ mĩ không nói nên lời.
Vạt áo của váy vô cùng ngắn, thiếu gia không cho phép cậu mặc qυầи ɭóŧ, giữa hai chân vật nhỏ không hề che đậy mà rũ xuống, hiện giờ cậu quỳ rạp trên mặt đất, khe thịt mê người ở phía dưới kia hoàn toàn bại lộ, chỉ một cơn gió lạnh thổi qua là có thể làm cậu run run chảy ra mật dịch.
Thật vất vả mới lau xong, Tô Hạ tới mời quản gia của lâu đài cổ Hứa Ngạn tới để kiểm tra.
Hứa Ngạn mặc một thân trang phục quản gia phong cách Âu cổ, sơ mi trắng, cúc áo không chút cẩu thả mà gài qua hết cúc này đến cúc khác, phối hợp quần tây đen, áo choàng dài, còn mang một chiếc mắt kính, không một cái nào là không toát ra hơi thở cấm dục.
Hứa Ngạn sắc bén kiểm tra mỗi một góc trong đại sảnh, Tô Hạ đứng ở một bên thấp thỏm chờ đợi.
Bỗng nhiên, Hứa Ngạn nhăn mày lại, chỉ vào quầy rượu thật lớn bên trái đại sảnh có một vết bẩn trên sàn nhà, “Đây là cái gì?”
“Tôi, tôi rõ ràng vừa mới lau sạch sẽ”, khuôn mặt nhỏ của Tô Hạ trở nên trắng bệch, hiển nhiên không biết vì sao lại như vậy.
"Xin lỗi, hứa quản gia, tôi lập tức đi quét sạch sẽ", Tô Hạ để chân trần đi lấy giẻ lau, quỳ trên mặt đất tiếp tục lau sạch.
Nam nhân bỗng đi đến phía sau cậu, tiếng khóa kéo vang lên, “Không hoàn thành nhiệm vụ thì phải nhận trừng phạt, đây là quy củ ở nơi này”.
Thân thể Tô Hạ run lên nhưng rất nhanh tiếp nhận hiện thực, quỳ trên mặt đất rồi nâng mông lên, đem hai chân tách ra, đưa hoa huyệt ướt đẫm lộ ra trước nam nhân, “Vâng, xin Hứa quản gia dùng côn ŧᏂịŧ lớn hung hăng trừng phạt huyệt nhỏ của tôi”.
“Bò tốt lắm”, Hứa Ngạn làm bộ dáng lãnh khốc, trên cao nhìn xuống mà ra lệnh, chỉ có cự vật nóng bỏng ở dưới háng là có thể lộ ra nội tâm hắn khát vọng cỡ nào.
Bạch bạch bạch! Bàn tay lạnh băng đánh mạnh lên cặp mông mềm mại của cậu, khiến trên làn da trắng nõn nhanh chóng nổi lên những vết hồng hồng.
“A~!” Tô Hạ bị đánh hét lên một tiếng, phía dưới huyệt nhỏ đã chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà chảy ra từng giọt dâʍ ŧᏂủy̠ trên sàn nhà, như có như không mời gọi côn ŧᏂịŧ thô to hãy mau lấp đầy cậu.
“Tiểu dâʍ đãиɠ, bị ta đánh vào mông mà sướиɠ vậy sao? Hửm?”
Ô“Ô ô ô…… Rất sướиɠ…… Mau cho ta!”
“Làm tốt công việc, lau sạch sẽ nhà cửa, còn có dâʍ ŧᏂủy̠ của cậu nữa”, Hứa Ngạn đỡ dươиɠ ѵậŧ thô dài đã sớm cương cứng nhắm ngay miệng huyệt, một tiếng bang làm tinh thần hăng hái, rồi cắm một đường vào vách thịt ướŧ áŧ kia, vách trong mị thịt bị côn ŧᏂịŧ cắm vào nháy mắt siết chặt lại.
Hứa Ngạn bỗng nhiên có một ý niệm, liền nếu giờ phút này bên trong có kẹp chết hắn cũng đủ mãn nguyện.
" Ưʍ.....a……" Tô Hạ chống ở trên sàn nhà thoải mái phát ra một tiếng rêи ɾỉ.
“Chuyên tâm làm việc, không được lười biếng!”. Nói xong, Hứa Ngạn đem côn ŧᏂịŧ đột nhiên rút ra, lại hung hăng đâm vào!
Cả người Tô Hạ bị dán vào quầy rượu trên cửa kính, “A, không cần, quá mạnh!”
Hứa Ngạn qua kính pha lê nhìn cậu dâʍ đãиɠ, đang mấp máy chiếc miệng nhỏ, trên mặt đều là tìиɧ ɖu͙©, dươиɠ ѵậŧ lại trướng lớn một vòng, hai tay Hứa Ngạn bóp eo cậu hung hăng mà ra vào, dịch thể dư còn sót cũng bị côn ŧᏂịŧ ở chỗ sâu nhất đẩy tới huyệt nhỏ.
“Ô ô ô, Hứa quản gia, tha tôi đi,” Tô Hạ ngoài miệng xin tha, thân thể lại rất thành thật mà vuốt ve, hai chân banh rộng hết mức để nam nhân dễ dàng thao mình.
“Ngươi vật nhỏ dâʍ đãиɠ, thật sự không cần đi?” Hứa Ngạn hô hấp càng thêm nặng,
“Nhưng cái miệng nhỏ phía dưới chính là hút chặt không muốn bỏ ta đi nha~.”
“Muốn, ta muốn, thật thoải mái……”
“Ngoan, tiểu yêu tinh hút đến khẩn trương như vậy, vậy phải đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ta đều hút vào hết, không được chảy ra giọt nào.”
Nói xong lại bắt đầu điên cuồng đâm thọc huyệt nhỏ, dươиɠ ѵậŧ kịch liệt đưa đẩy hơn trăm cái, rồi từ chỗ sâu nhất bắn ra bên trong
“A~!” Tô Hạ cũng nhịn không được, côn ŧᏂịŧ cùng huyệt nhỏ đồng thời lên tới cao trào, hai cổ dâʍ ɖị©ɧ tất cả đều phun trên sàn nhà, một mảnh hỗn độn.
Phóng thích qua đi, Hứa Ngạn cười cười đem người cậu ôm trong lòng ngực, vuốt ve cặρ √υ' trước ngực, “Như thế nào mà em càng lau lại càng bẩn? Hửm?”
Tô Hạ oán trách nói: “Đều là anh không tốt, khiến đầu gối em chỗ nào cũng đau, anh lại còn muốn em làm việc.”
Hứa Ngạn thấy đầu gối cậu quả nhiên đỏ một mảnh, vừa đau lòng lại vừa tự trách, nhẹ nhàng mà thổi xoa một phen, sau đó đem cậu ôm đến sô pha, “Xin lỗi, đều do anh, anh tới thu thập liền tốt, bảo bối nghỉ ngơi một chút đi”.
Tô Hạ ôm hắn hôn một cái chụt, “Kia phiền toái anh rồi”.
Rốt cuộc vị tiếp theo cũng gần tới rồi, cậu phải khôi phục thể lực nhanh chút mới được.
……
Tần Minh Dã này là bằng hữu của chủ nhân tòa lâu đài cổ này, trước nay đều đi lại tự nhiên.
Mới đây hắn kiếm được một thú vui nhỏ, đang nghĩ ngợi muốn cùng bằng hữu chia sẻ tí, ai ngờ vừa mới tùy tiện đi vào đại sảnh, liền thấy một thân ảnh mảnh khảnh đang ở sát tay vịn cầu thang, mỗi khi cong lưng, khe thịt dưới chiếc váy ngắn như vậy mà lộ ra trước mắt hắn không chút che đậy.
Tần Minh Dã nhớ tới trên tay cầm “món đồ chơi”, không tiếng động bỗng cười cười.
“A, Tần thiếu gia…… Không..... không cần như vậy……” Tô Hạ bị nam nhân đè ở trên thanh tay vịn gỗ đỏ của cầu thang lầu, hạ thân hậu huyệt hiện giờ bị nhét một cái giang tắc* có gắn chiếc đuôi mèo màu đen.
*Giang tắc: là s*x toy í
“Sao lại không cần, bộ quần áo với món đồ chơi này rất thích hợp với ngươi, thiếu gia nhà ngươi nhất định sẽ thích,” Tần Minh Dã làm lơ hành động giãy giụa của Tô Hạ, đem cậu vây ở trong lòng ngực hôn nhiệt tình, thấp giọng nỉ non: “Ta cũng rất thích.”
“Ưm……” Tô Hạ bị hôn đến cả người đều nóng lên, thuận theo mà mở miệng, để đối phương tùy ý trong khoang miệng thay phiên đảo đầu lưỡi.
Vì không lâu trước mới cùng Hứa Ngạn làm nên dưới thân động nhỏ vẫn là còn ướt, nam nhân kia trêu chọc vài cái liền đem người lật lại, gấp chờ không nổi mà đem một cái cực lớn dươиɠ ѵậŧ đã sớm cương cứng nhét vào nơi ấm nóng bên trong cậu.
“Ưm…… Thật khẩn,” Tần Minh Dã thở ra một hơi, ôm eo cậu liền bắt đầu ở chỗ mông mà đưa đẩy kịch liệt, dươиɠ ѵậŧ thô to của nam nhân, đây hoàn toàn khác với cảm giác khi làm với Hứa Ngạn.
Tô Hạ động tình mà ôm đầu của hắn, hôn phần cổ mẫn cảm của hắn, phần lưng lạnh lẽo không ngừng cọ xát lên cây cột màu đỏ, cùng dương cụ nóng bỏng như ngọn lửa trong thân thể là hai loại xúc cảm hoàn toàn khác nhau.
Hai người làm được một nửa, chủ nhân của lâu đài cổ Kỷ Trì Uyên liền trở về. Kỷ Trì Uyên chính mình phát hiện người hầu của hắn cùng bằng hữu tốt của mình đang cùng nhau làm, đột nhiên nổi lên hứng thú. Bước hai bước ba bước đi qua rút ra “Cái đuôi” nhét ở hậu huyệt, thừa dịp miệng huyệt còn chưa khép lại liền đi vào.
“Cậu nói không phải là sẽ về trễ chút sao?” Tần Minh Dã có chút bất mãn mà nhìn hắn, ba người đã chọn thời gian tốt, hắn thế mà lại không theo kế hoạch đi tới!
Kỷ Trì Uyên ở bên ngoài nhìn hai màn đông cung sống đã sớm nghẹn muốn điên rồi, tại vận may hắn không tốt, đến cuối cùng mới lên sân khấu.
Để sớm ăn được thịt, Kỷ Trì Uyên đành phải không biết xấu hổ, đưa cự vật to lớn tràn đầy sinh khí kia mà ở giữa miệng huyệt mà ra sức làm, ngoài miệng lại giảo biện, "Ồ, ta nghe Hứa quản gia nói ngươi đã đến rồi, làm chủ nhân như thế nào mà có thể cho khách đợi lâu, cho nên ta trở về gấp, không cần quá cảm động đâu”.
“Ngươi đi ta mới cảm động!” Tần Minh Dã trong lòng phun tào, lại đâm mạnh thêm một chút, Tô Hạ bị va chạm kịch liệt làm cho sướиɠ xém ngất, thét chói tai rồi xuất ra. Tần Minh Dã cũng bị vẻ quyến rũ của Tô Hạ đến ý loạn tình mê, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cứ thế bắn ra làm Tô Hạ run rẩy không ngừng, cao trào kéo dài không ngừng, thẳng đến khi dươиɠ ѵậŧ thô to rời khỏi, hoa huyệt nhỏ co rút phun ra tinh sịch màu trắng sền sệt, “Lách tách” từng giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ rơi trên cầu thang.
Hứa quản gia chỉ mới tổng vệ sinh xong liền đứng ở một bên ngỡ ngàng ngơ ngác xém xỉu bật ngửa, nhịn không được liền tiến đến đem cái người đã hôn mê kia vẫn còn chôn giữa hai côn ŧᏂịŧ phía sau kéo ra.
“Ê! Ta còn chưa có bắn đâu!” Kỷ Trì Uyên bất mãn mà quát.
“Lên trên giường mà làm, đừng đem bảo bối làm mệt chết,” nói rồi mặc kệ hai người kia, ôm người hướng lầu đi lên.
“Bà nó!” Kỷ Trì Uyên chỉ có thể nhanh chóng hướng lên trên đi.
Cũng may tối nay còn rất dài, bọn họ còn có rất nhiều thời gian.