Hạ Vũ Tuyên đi đến trước mộ, buông hoa xuống, ánh mắt anh thật sầu não, môi hé mở là lại không có nói gì.
Từ nhỏ anh bị cha mẹ vứt bỏ như loại kém phẩm, bởi vì từ nhỏ anh là đứa trẻ ngốc, không bằng bọn họ mong muốn một anh tài cao ngút như vậy, khoa học gia không thể dễ dàng tha thứ cho thử nghiệm của mình bị thất bại, cho dù đó là con của mình.
Bọn họ không nghĩ sẽ nhìn nhận anh, lúc nào cũng nhắc nhở bọn họ sinh ra một đứa vô dụng, phế vật. Cho nên đưa anh lưu đày đến lão gia ở Hoa Liên.
May mắn là, ông ngoại và bà ngoại, không những giữ mà còn tiếp nhận anh, không bắt ép anh học bài, không buộc anh cùng đứa trẻ khác chơi cùng, cho anh không gian tự nhiên ở trời đất này tìm được sự yên tĩnh, có lẽ bởi vậy mà trí tuệ anh càng ngày càng phát triển, ngày xuất ngoại đột nhiên lại tăng mạnh, trở thành thiên tài mọi người hâm mộ.
Năm đó, vụ tai nạn xe tới rất đột ngột, anh còn không biết cái gì gọi là chết. Thậm chí còn không kịp chảy nước mắt. Ngay ngày hôm sau, anh đã bị cha mẹ mang đi rời bỏ nơi này, không thể tham dự tang lễ ông ngoại và bà ngoại, càng không thể dâng hương, tặng hoa cho họ.
Thời gian mười bốn năm giống như chưa từng có, anh lại biến thành đứa trẻ con, tình cảm nuôi dưỡng kia bị cắt đứt, không thể biểu đạt được tang thương đau lòng, nhưng giờ phút này hoàn toàn hướng vào người anh, bi thương song triều rất mãnh liệt, nháy mắt anh đã bị nhấn chìm, không biết đang ở nơi nào.
La Phù nghĩ rằng mình hẳn là nên tránh ra, đây là thời khắc riêng tư, anh cũng đang dùng trí nhớ và người dưới kia nói chuyện, không phải ngôn ngữ có thể nói hết, chỉ có thể để tâm linh hòa hợp.
Nhưng mà cô không đi ra, không biết có thế lực nào đó giữ cô lại, khiến cô đứng ở một bên yên lặng, chăm chú nhìn bức họa đang trước mặt này.
Thật lâu sau, Hạ Vũ Tuyên mới chậm rãi đứng lên, cả người bỗng nhiên nghiêng ngả một chút, có thể là do huyết áp thấp, cũng có thể quá kích động trong lòng, khiến anh ngay cả khí lực đều không có.
Cô không nghĩ ngợi, liền tiến lên, giữ cánh tay anh, cho anh tựa vào bên vai mình, cho dù anh so với cao hơn cô rất nhiều, nhưng vào giây phút này cô tin tưởng anh cần cô.
Hạ Vũ Tuyên vẫn chưa cự tuyệt chuyện cô tiến đến gần, trái lại anh giống người bệnh suy yếu, cô là chỗ dựa duy nhất, hai người có điểm khó khăn vì cô phải giữ người to lớn tiêu sái này.
“ Ngài có khỏe không?” Cô lấy ra khăn tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên trán anh, xem sắc mặt tái nhợt, giống lúc người ta té xỉu.
Anh nhắm hai mắt, tiếp tục hít sâu, cảm giác được tay nhỏ bẻ cô đυ.ng vào, vốn là anh không cho ai đυ.ng vào anh, lúc này lại vô lực cũng ko muốn tránh đi.
Sau đó, anh khôi phục tinh thần, mở mắt tựa sương mù, nhìn thái độ cô quan tâm, ngửi được mùi hoa lài phát ra – nháy mắt giới tuyến phòng hộ bị hòa tan, anh đã quên chính mình là chán ghét người đến gần.
“Choáng váng đầu sao? Em giúp ngài mát xa một chút được không?”
Nhìn anh im lặng không nói lời nào, cô hiểu như ngầm đồng ý, cố lấy dũng khí, hai tay theo cái trán của anh, cổ đến bả vai, nhẹ nhàng chậm chạp ấn ấn, làm cho anh trầm tĩnh lại.
Nhớ rõ trước đây, nhóm nữ tu sĩ chính là như vậy trấn an cô, lúc cô nằm thấy ác mộng, có thể bình tĩnh trở lại, không biết đối với anh có tác dụng không?
Anh cứng ngắc một lát, dù sao chưa bao giờ có người đối xử với anh như thế, có lẽ nơi này là nghĩa địa khá trầm tĩnh, có lẽ đây là không khí kỳ diệu, anh không có kháng cự, yên lặng chịu đựng một lát, không bao lâu, anh phát hiện cũng không khó chịu, ngược lại còn thoải mái.
“ Như vậy có thể chứ?” Bởi vì cơ thế anh gồng lên, cô phải dùng lực nhiều hơn.
Anh không gật đầu cũng không lắc đầu, chính là dùng đôi tròng mắt nhìn cô, giống như con thú bị thương, yên lặng không nói gì, chỉ có ánh mắt có thể nói.
Cô bị anh nhìn làm đỏ mặt, cúi xuống ánh mắt tiếp tục thay anh mát xa, cảm giác anh hô hấp chậm rãi bằng phẳng, thân thể cũng không còn cứng ngắc.
“Em đưa ngài về nhà đi!” Cô thấy anh như thế này không nên quay lại làm việc, hẳn là nên nghỉ ngơi.
Anh không có ý kiến, cô rời khỏi người anh, chậm rãi đi đến bên cạnh xe, trước khi đi, anh lại nhìn này phiến rừng cây, liếc mắt một cái, không nói gì như nói lời từ biệt .
“Ông ngoại bà ngoại, con tin tưởng các người đang hạnh phúc, trước kia con không kịp nói lời nào, hiện tại các người đều nghe sao?”
“ Hạ tiến sĩ, giường chuẩn bị xong rồi, mau nằm xuống” Vừa đi vào nhà. La Phù giống như con quay thẳng đảo quanh, thay Hạ Vũ Tuyên chuẩn bị giường, dìu anh nằm xuống, tẩm khăn lông ướt đắp trán anh, pha chén trà sâm nhìn anh uống .
Kỳ thật Hạ Vũ Tuyên đã cảm thấy tốt hơn nhiều, nhưng vẻ mặt cô lo lắng, khiến anh không khỏi tò mò, nếu anh lại bị bệnh chết đi? Cô có hay không vì anh sẽ khóc? Người con gái này chỉ là trợ lý, sao lại phải quan tâm anh?
Trong mắt cô đầy lo âu, sắc mặt anh tái nhợt, cô ôn nhu khuyên nhủ “Nhắm mắt lại, trước ngủ một chút”
“ Tôi không buồn ngủ, thời gian ngủ còn chưa đến” Anh không có thói quen phá vỡ thói quen của mình.
“ Kia….” cô cũng không biết chính mình thế nào mà cân nhắc chút, bỗng nhiên thốt ra “Ngài có tâm sự sao?”
Anh lấy vẻ mặt khó hiểu nhìn cô, cô gái này hồ ngôn loạn ngữ cái gì? Anh cùng cô có cái gì tán gẫu? Trên thực tế anh không cùng bất luận kẻ nào đều không có. Anh là tòa thành đề phòng rất nghiêm, từ nhỏ đã bị cha mẹ bỏ rơi, anh đã mất đi khả năng giao tiếp, cho dù là ông bà ngoại cũng chỉ có thể yêu thương anh, nhưng không có cách nào khác chính là hiểu được anh.
“ Ông bà ngoại của ngài chắc là có tình cảm tốt lắm?” Cô nghĩ là mình như bác sĩ tâm lý, cùng bệnh nhân nói chuyện, những chuyện đau xót, để cho họ có thể nhẹ nhõm, nhưng thực sự đơn giản như vậy sao?
Anh trợn to mắt chút, cô có thể nào hỏi anh vấn đề này? Nhất là thấy anh phản ứng sau đó, cô không biết đây là chuyện lôi vấn đề đau lòng ra sao?
“ Thật xin lỗi, em đã nói nhiều” Rốt cuộc cô đang làm cái gì? Cô nghĩ là muốn cho bản thân mình cái tát, cô còn đang lấy muối xát miệng vết thương anh!
Những lời nói ấy, anh bỗng nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện cũ, những chuyện quá lâu được trở về, anh thường nằm ở trên hành lang, cái gì cũng không làm, chợt nghe gió thổi từng phiến trúc, thiền minh điểu kêu, làm cho phiền não hóa thành mây trắng bay đi, trời xanh rộng lớn đều có thể ôm.
La Phù đang muốn lặng lẽ rời đi, lúc này anh lại mở miệng. “Trước đây tôi sẽ không nói, còn có chướng ngại...... Bác sĩ nói tôi là tự kỷ, cũng không thể học cao, ba mẹ tôi đều là kiệt xuất trong khoa học, bọn họ không thể tin tôi phát triển như vậy......”
“Phát triển?” cô nan giải hình dung từ này để nói về anh, càng kinh ngạc anh từng là đứa trẻ tự kỷ, nhưng anh cuối cùng mở miệng, này không khác là một bước đột phá lớn!
Cô xoay người ngồi vào phía trước, chờ mong nghe anh nói càng nhiều lời nói, nếu cửa sổ tòa thành mở ra, cô có thể nghe được bên trong bao nhiêu thanh âm ?
Anh giống đứa trẻ vừa học được phát âm, chậm quá còn nói: “Tôi cùng ông bà ngoại cùng nhau sống ở tại này...... Không ai xem thường tôi, hoặc ra lệnh cho tôi học bài, cho nên tôi rất vui sướиɠ......”
Cô không khỏi tưởng tượng, khi còn bé anh là đứa trẻ ít nói cỡ nào, mà tại đây núi non xinh đẹp, anh vượt qua như thế nào khó có thể quên thơ ấu?
“Sau đó thì sao?” cô nghe được anh cùng ông bà ngoại cảm tình rất sâu, mới có thể dùng ngữ điệu hoài niệm này nói chuyện.
“Năm mười hai tuổi ấy, một tai nạn xe cộ mang đi bọn họ, khi đó tôi mới lần đầu tiên đã mở miệng, tôi kêu là ông ngoại, bà ngoại….”
Anh nói đơn giản bình tĩnh, nước mắt cô lại cơ hồ đã tràn mi, nếu anh chưa bao giờ từng có được tình thân, có lẽ còn không có đau khổ như vậy. Nhưng người này từng có được tình cảm rồi sau đó bị cướp đoạt, không chỉ dập nát một tâm hồn con người, thậm chí làm cho anh ngay cả cảm giác cảm thục cũng đều mất đi.