*Núi Từ Vân nằm ở quận Vương Đại Tiên, Hồng Kông.
Chỉ có người môi giới mới có thể xuất hiện trong khu căn hộ bất cứ lúc nào mà không ai nghi ngờ, kể cả bảo vệ dưới tòa nhà.
Cũng chỉ có người môi giới mới có thể nắm bắt thông tin của khách thuê nhà trong khu căn hộ, lại vừa có thể đường hoàng tiếp xúc với Ôn Bích Chi và Mark, vừa có mối liên hệ với những sinh viên Đại lục thuê phòng ở đó.
Cánh môi giới bất động sản rất im hơi lặng tiếng, nhưng dường như lại có mặt khắp nơi. Bọn họ có EQ vượt trội, tâm lí và rất giỏi giao tiếp, lại thường cắm chốt ở một khu nhiều năm, nên cực kỳ hiểu rõ chủ hộ cần cho thuê phòng cũng như người dân sống trong tòa nhà.
Và điều quan trọng nhất là ở nơi coi trọng phong thủy như đất Hương Cảng, một nhân viên môi giới tiêu chuẩn và đáng tin cậy sẽ có cách riêng để liên hệ với các thầy phong thủy cho khách hàng. Thậm chí, chính bọn họ cũng rành một số thuật phong thủy nhà cửa cơ bản nhất.
Phương Lam trầm ngâm giây lát, hơi có cảm giác ‘rẽ mây nhìn thấy mặt trời’.
“Công việc môi giới này sẽ ít khiến cho người khác nghi ngờ. Theo như anh nói thì đây không phải là lần đầu tiên Mark và Ôn Bích Chi bị tống tiền. Nếu một người lạ mặt xuất hiện trong khu căn hộ nhiều lần trước và sau khi vụ án xảy ra, sẽ rất dễ khiến cảnh sát điều tra vụ án thấy hoài nghi.” Phương Lam nói.
“Nhưng, người môi giới thì lại khác. Hắn ta không chỉ có thể ra vào tòa nhà một cách bình thường, mà còn có thể đến căn hộ của Ôn Bích Chi nhiều lần dưới vỏ bọc này mà không gây sự nghi ngờ.”
Chiêm Đài gật đầu tỏ ý tán đồng: “Những người môi giới đều hiểu rõ tình hình trong khu căn hộ và sẵn lòng qua lại thân thiết với chủ tòa nhà, để thuận tiện nắm bắt thông tin khi có phòng trống. Thậm chí, hắn ta có thể mượn những lợi thế trong tay để tìm một ‘sào huyệt’ an toàn cho việc tống tiền và dùng luôn làm ‘căn cứ’ để chặt xác sau khi gϊếŧ chết Mark khi kế hoạch bị thất bại.”
Phương Lam nổi da gà cánh tay, cô cắn môi dưới rồi nói: “Do đó, căn hộ từng được dùng để phanh thây Mark, hiện giờ rất có thể đã…”
Chiêm Đài nói tiếp ý của cô: “Đúng vậy, rất có thể đã được âm thầm cho thuê lại, thậm chí đã bán đi.”
Sam vẫn choáng váng cho đến khi nghe thấy điều này, mới như lấy lại tinh thần và khẽ ‘à’ một tiếng.
Phương Lam rất thính, liền quay sang hỏi: “Anh sao thế?”
Anh ta không dám coi thường họ nữa mà cúi mặt xuống, nghiêm túc nói: “Nghe cô nói đến đây, tôi lại mới nhớ ra là hồi đầu Mark và Ôn Bích Chi quen biết nhau, là vì trước khi tham gia cuộc thi Mr. Hồng Kông, anh ta từng sống cùng đồng nghiệp ở khu căn hộ Ocean Shores của Ôn Bích Chi trong thời gian còn làm nhân viên ngân hàng.”
Quá trình từ quen biết đến yêu đương của họ vẫn luôn là một ẩn số. Hai người đã phải chịu nhiều áp lực dư luận bởi sự chênh lệch tuổi tác quá lớn, thế nên luôn thận trọng trước công chúng, không bao giờ chủ động nhắc đến chuyện tình cảm của mình.
Ôn Bích Chi đã nửa rút khỏi giới giải trí, còn sự nghiệp của Mark cũng đã chững lại sau khi chuyện tình cảm bị phanh phui. Ngay cả người ngoài giới cũng không có cơ hội phỏng vấn họ.
Rốt cuộc họ đã yêu nhau thế nào, và biết về mối quan hệ mẹ con của mình khi nào, đây cũng là điểm mấu chốt của vụ án mà Chiêm Đài và Phương Lam rất muốn biết.
Hiển nhiên là Sam vẫn chưa biết sự thật Ôn Bích Chi và Mark là mẹ con. Chiêm Đài và Phương Lam liếc nhìn nhau với ánh mắt sâu xa, sau đó đều không nhắc đến chuyện kia, chỉ làm ra vẻ hứng thú hỏi Sam: “Còn có nguồn cơn như vậy sao? Hai người họ yêu nhau từ lúc đó à?”
Sam thành thực đáp: “Bọn tôi kiếm cơm, chỉ chú ý đến việc giăng lưới rộng, thả nhiều dây. Tuy Ôn Bích Chi rút khỏi làng giải trí đã lâu, nhưng những năm gần đây, vẫn luôn có người bám đuôi cô ta.”
“Thời điểm đó, Mark và Ôn Bích Chi sống cùng khu căn hộ, hai người gặp nhau ở phòng tập gym trên tầng hai, rồi quen biết nhau. Tuy nhiên lúc ấy, họ vẫn chưa yêu nhau.” Sam nói năng khéo léo, song giọng điệu lại rất chắc chắn.
“Sau khi tham gia cuộc thi Mr. Hồng Kông, Mark chuyển khỏi khu Ocean Shores và dọn đến khu Bán đảo Hoàng Gia. Hôm chuyển nhà, hai người tình cờ chạm mặt trong thang máy. Cô cậu biết đấy, Ôn Bích Chi bước ra từ cuộc thi hoa hậu Hồng Kông, nên cảm thấy có phần đồng cảm khi gặp cậu ta. Họ chuyện trò vài câu rồi hẹn nhau ăn bữa cơm. Sau bữa cơm đó, họ càng ngày càng gần gũi, chẳng mấy chốc thì đã dọn về sống chung.”
Phương Lam lấy làm lạ: “Nếu anh đã biết ngọn nguồn, vậy tại sao lại không đưa lên báo?”
Sam chỉ ậm ừ, nhưng Chiêm Đài đã hiểu ra. Cậu vỗ vào người Phương Lam, nói: “Anh ấy đang định nói rằng lí do anh ấy theo dõi Ôn Bích Chi và Mark là để còn chụp được ảnh giường chiếu của họ. Chẳng qua là kể chuyện án mạng trước cả chuyện tình yêu.”
Phương Lam nhếch khóe miệng, lại nói về vụ án: “Cũng đúng. Nếu Mark từng sống cùng tòa nhà với Ôn Bích Chi, có khả năng họ đều quen biết người môi giới kia.”
“Người môi giới thường ra vào tòa nhà, lại quen biết cả Ôn Bích Chi lẫn Mark. Hắn ta là kẻ có EQ cao, còn rất khéo mồm, đồng thời có mối quan hệ tốt với những khách thuê trong khu căn hộ. Bọn họ sẽ không đề phòng hắn ta như đề phòng cánh săn ảnh. Việc hắn ta lần được manh mối chuyện hai người đó yêu nhau trước khi các anh khui ra, cũng chẳng có gì lạ.”
“Như vậy xem ra, đây là một người môi giới bất động sản, phụ trách khu Ocean Shores, có biết chút ít về phong thủy, từng quen biết Mark trước khi anh ta ra mắt công chúng lần đầu. Sau khi biết mối quan hệ thật sự giữa Mark và Ôn Bích Chi, hắn ta đã lợi dụng nghề nghiệp của mình để tiện tiếp xúc với hai người họ nhiều lần, tiếp theo là đe dọa và tống tiền họ hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, Mark không chịu nổi nên đã vùng lên phản kháng, nhưng lại bị hắn ta gϊếŧ chết trong một căn phòng trống đang chờ cho thuê hoặc trong một căn hộ cần bán, rồi bị chặt xác thành từng mảnh.”
“Sau đó, người môi giới biết vụ việc sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, nên không dám thò mặt đi vứt xác. Đúng lúc này, trong tay hắn lại đang có bốn khách hàng là những sinh viên Đại lục sắp chuyển đi, và cần vận chuyển hành lí đến kho giữ đồ.”
“Hắn ta chặt cái xác của Mark thành nhiều mảnh, tiếp theo bỏ vào thùng các tông chuyên dùng để đóng gói đồ khi chuyển nhà và dán kín lại. Sau đó hắn ta liên lạc trước với những sinh viên Đại lục, xin thuê chung kho gửi đồ để lấy được lòng tin của bọn họ, và thành công lợi dụng việc bọn họ chuyển nhà để ngang nhiên đưa thi thể ra khỏi khu căn hộ đến một kho chứa đồ nhỏ ở Vịnh Thổ Qua.” Phương Lam nói.
“Khi thuê chung kho chứa đồ mini, bọn họ chỉ cần thống nhất mật khẩu lúc cất hành lí là được. Về sau ai đến lấy đồ, cứ mở cửa kho theo mật khẩu đã thống nhất là có thể lấy đồ của mình ra.”
“Sau khi mấy sinh viên rời đi, người môi giới lập tức dùng mật khẩu để vào trong kho, lấy những thùng các tông đựng thi thể của Mark ra, rồi đem vứt ở nơi hoang vu hoặc ném xuống biển.”
“Bằng cách này, thi thể của Mark đã được xử lý êm xuôi, không gây nên bất cứ sự nghi ngờ nào. Còn vụ án Ôn Bích Chi bị chết thê thảm trong căn hộ, và Mark biến mất tăm mất tích, sẽ chuyển tất cả hiềm nghi sang anh ta một cách hoàn hảo.”
“Dư luận và cảnh sát đều sẽ nghi ngờ là Mark đã ra tay gϊếŧ hại Ôn Bích Chi. Suy cho cùng, tình yêu chênh lệch những 17 tuổi cũng đi ngược với sự mong đợi của công chúng. Mâu thuẫn về tiền bạc sẽ trở thành cái cớ rất tốt.” Phương Lam cụp mắt, nhẹ nhàng nói.
“Nếu không phải do các anh đúng lúc ‘cắm chốt’ dưới khu căn hộ của Ôn Bích Chi và kịp thời phát hiện thi thể cô ta, hơn nữa chủ động tung tin rằng chưa từng thấy cặp đôi ra vào tòa nhà đã 3 ngày, thì vụ việc chẳng những sẽ bị ‘chìm xuồng’, mà cứ thế bị đưa ra kết luận.” Phương Lam quay sang nhoẻn cười với Sam.
Trông cô vô cùng rạng rỡ, nét mặt lạnh lùng lúc này lại trở nên dịu dàng, có cảm giác xinh đẹp động lòng người.
Ngặt nỗi, bên cạnh còn có Chiêm Đài đang nhìn chằm chằm.
Sam bèn cúi đầu, đổi chủ đề: “Hai người nói rằng Mark bị gϊếŧ hại rồi bị chặt xác là vì không chịu nổi việc nhiều lần bị đe dọa và quấy rối. Nhưng mà mối quan hệ giữa Mark và Ôn Bích Chi đã bị vạch trần từ lâu, người môi giới lấy gì ra để uy hϊếp họ?”
Sam có trực giác rất nhạy bén, vừa hỏi một câu đã trúng trọng tâm.
Chiêm Đài cười nhẹ và vỗ vai anh ta: “Tôi nói nhiều như vậy rồi, anh tự dưng có được ngần ấy tin tức, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Để phần cho anh làm rõ hung thủ và tình tiết vụ án đấy, anh còn chờ gì nữa?”
Nói đoạn, cậu chậm rãi đứng dậy, nắm lấy bàn tay Phương lam đang để trên bàn và dẫn cô đi ra ngoài.
Phương Lam cuống lên: “Chỉ thế thôi sao? Chúng ta không ở lại à?”
Chiêm Đài cúi đầu nhìn cô, khẽ nói: “Cô muốn tìm ra sự thật, bây giờ sự thật đã sáng tỏ, hung thủ cũng đã hai năm rõ mười. Nếu chúng ta còn ở lại thì sẽ phải đối mặt với cảnh sát Hồng Kông. Chưa kể đến việc mất thời gian, tôi chỉ sợ nói không rõ ràng lại chuốc lấy phiền phức, chi bằng giao chuyện này cho anh Sam đi. Anh ta thủ đoạn cao siêu, sẽ biết điều gì nên nói và không nên nói.”
Cậu mỉm cười: “Cô muốn biết người môi giới làm thế nào biết được mối quan hệ của Mark và Ôn Bích Chi, thì cứ đợi đọc báo đi.”
“Vả lại, chúng ta hiện còn có việc quan trọng hơn.” Chiêm Đài nhẹ giọng nói.
Phương Lam tò mò: “Việc gì?”
“Hình đám mây dưới lòng bàn chân của Ôn Bích Chi.” Cậu đáp, “Cô còn nhớ cô gái áo trắng xuất hiện trong chuông máu cùng Ôn Bích Chi không? Lòng bàn chân cô ấy cũng có dấu một đám mây.”
“Trước đó, chúng ta đã đoán rằng để vòi tiền Ôn Bích Chi, hung thủ rất có thể đã khống chế Mark trước, đồng thời lấy tính mạng anh ta ra để đe dọa.”
“Về sau, nhiều khả năng là Mark thà chết không chịu khuất phục, hung thủ đã gϊếŧ anh ta trong cơn tức giận, hoặc vô tình gϊếŧ chết anh ta trong lúc tra tấn quá tay. Bất kể thế nào thì cũng là hắn ta gϊếŧ chết Mark trước mặt Ôn Bích Chi.”
“Ôn Bích Chi vừa là mẹ, vừa là người yêu của Mark. Cô ta cả đời không con không cái, tuổi già cô độc không nơi nương tựa. Mark vừa là con trai lại vừa là người yêu của cô ta, gọi là niềm yêu thương một đời cũng không ngoa. Khi phải chứng kiến cái chết của Mark, cô ta đã ôm nỗi oán hận trong lòng, đây cũng là điều có thể tưởng tượng được.”
“Ôn Bích Chi bị gϊếŧ cực kỳ dã man, một dao rạch từ cổ họng xuống đến rốn. Nếu hung thủ không phải kẻ biếи ŧɦái, thì một nhát dao này rất có thể chính là kết quả của sự phẫn nộ. Tại sao hắn ta lại phẫn nộ? Tất nhiên là vì Ôn Bích Chi đã buông ra những lời trước khi chết, khiến hắn sợ hãi. Tôi đoán chính là những câu đại loại như: Tao có làm ma cũng không tha cho mày.”
“Một nhát dao khác rạch ngang bụng đã đủ cho thấy sự độc ác và căm giận của kẻ sát nhân.”
“Ngoài ra, tôi nghĩ rằng vết thương hình chữ thập kiểu này, rất có thể là hung thủ do sợ Ôn Bích Chi trả thù, nên muốn khắc một cây thánh giá lên người cô ta, để trấn yểm cô ta dưới cây thánh giá.”
Phương Lam vỗ tay đánh ‘bốp’, gật đầu nói: “Hồng Kông từ trước đến nay luôn coi trọng sự kết hợp giữa văn hóa Trung Quốc và phương tây, trà sữa pha thêm cà phê thành đồ uống ‘uyên ương’. Chỉ có cây thánh giá đương nhiên là vẫn chưa đủ. Người môi giới hiểu một chút về phong thủy, hắn ta đã khắc một đám mây dưới lòng bàn chân của Ôn Bích Chi, còn tìm một bậc thầy cao tay để yểm hồn cô ta dưới chuông máu trong quan tài trấn hồn.”
Chiêm Đài nhếch miệng cười: “Đúng mà cũng không đúng.”
“Trong tình huống đó mà hung thủ có thể khắc đám mây dưới chân Ôn Bích Chi ngay lập tức, chứng tỏ rằng hắn ta hiểu rõ thuật phong thủy và kỳ môn độn giáp.”
“Tôi đoán, hắn ta không cần phải tìm thầy cao tay, bởi lẽ bậc thầy cao tay rành về chuông máu và quan tài trấn hồn kia chính là người bên cạnh hắn ta.”