Editor: Dĩm
Nụ hôn của thiếu niên vẫn còn rất ngây ngô, lực đạo rất mạnh lại bá đạo, môi lưỡi triền miên dây dưa, dường như muốn nuốt trọn cả khoang miệng của cô.
Hạ Doanh Nghiên ngay từ đầu còn vùng vẫy, nhưng căn bản không thể chống lại sự tấn công mạnh mẽ của cậu. Cô dứt khoát thả lỏng cơ thể, để mặc cho cậu tiến công cướp đoạt như vũ bão, thỉnh thoảng đáp lại nhẹ nhàng để xoa dịu ham muốn đang sắp bùng nổ của cậu.
Khi nụ hôn kết thúc, môi lưỡi run lên, hai chân cô mềm nhũn, thở dốc.
Trang Tử Nguyên lại ấn cô vào trong vòng tay cậu, dụi cằm lêи đỉиɦ đầu cô, nói nhỏ: “Cuối cùng tớ cũng được hôn cậu rồi, tớ vui quá.”
Nói xong, cậu cúi đầu xuống, dời môi hôn lên chóp mũi, mi mắt, khóe miệng cô. Hôn đi hôn lại, giống như chưa đủ.
Khuôn mặt của Hạ Doanh Nghiên bị cậu cọ vào có chút ngứa lại nóng, cô cười khẽ.
Tiếng cười bật lên dường giống như một cái công tắc, khiến cơ thể Trang Tử Nguyên đình trệ, động tác trở nên mạnh mẽ hơn, cậu đột nhiên vòng tay qua eo cô, bế cô, đặt cô lên một chiếc hộp gỗ bỏ hoang cạnh tường.
Hạ Doanh Nghiên ngồi trên đó, cảm thấy có chút không ổn, vừa định điều chỉnh lại tư thế, cô đột nhiên bị Trang Tử Nguyên đè lên, hơi nóng mạnh mẽ từ cơ thể cậu bao trùm toàn thân cô, Hạ Doanh Nghiên chỉ cảm thấy cả cơ thể như đang ở trong phòng xông hơi, một cỗ nhiệt khí phả vào khiến toàn bộ cơ thể mềm nhũn.
Trong lúc ngẩn người, cô lại cảm thấy cổ mình rất nóng, chính là Trang Tử Nguyên đang vùi đầu không ngừng liếʍ, giống như một chú chó lớn dính chủ.
Cậu liếʍ lên đến vành tai của cô, tiếng thở dốc thô ráp trầm thấp cùng với luồng nhiệt ẩm ướŧ áŧ tiếp tục xâm nhập vào vành tai nhạy cảm khiến cô run lên.
Cô yếu ớt giơ tay đẩy cậu ra, thở hổn hển muốn dừng lại: “Cậu đừng như thế này, ngứa lắm.”
Bộ dáng muốn từ chối mà còn chào đón như vậy khiến du͙© vọиɠ đang chôn vùi của Trang Tử Nguyên bùng nổ, hơi nóng phả vào vành tai cô, thở gấp gáp: "Ngứa ư? Vậy thì tớ sẽ liếʍ cho cậu."
Vừa nói, một bàn tay to vừa mò vào trong áo của cô mà xoa nắn bầu ngực một cách quen thuộc.
Hạ Doanh Nghiên bàng hoàng nghĩ, chỉ dạy qua có một lần thôi đó.
Tên này có phải ngốc thật không ta?
Quần áo bị vén lên, qυầи ɭóŧ lột ra, Trang Tử Nguyên nóng lòng vùi vào giữa hai vυ' cô, liếʍ mυ'ŧ.
Thời tiết này vẫn còn sót lại một chút nóng bức, nhiệt độ cũng không thấp, trong nhà kho nhỏ cũng không có điều hòa, hai người nán lại một hồi, cũng đã đổ rất nhiều mồ hôi.
Trang Tử Nguyên liếʍ tất cả những hạt mồ hôi rịn trên ngực Hạ Doanh Nghiên, mυ'ŧ vào một cách say sưa, giống như được nếm một loại siro siêu ngọt. Ngay sau đó, cậu hé miệng ngậm lấy đầṳ ѵú đỏ mọng của cô, hút mạnh, Hạ Doanh Nghiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi hành động này, suýt chút nữa hét lên.
Sau khi đầṳ ѵú hai bên được xoa dịu, cuối cùng tay của Trang Tử Nguyên cũng chạm tới nơi mà cậu hằng mong ước.
Đôi bàn tay thô to đó trượt dọc bắp đùi láng mịn, sau đó không chút do dự chạm vào viền của qυầи ɭóŧ, muốn cởi ra.
Hạ Doanh Nghiên bừng tỉnh, vội vàng đưa tay ra ngăn cản, do dự nhẹ giọng hỏi: “Cậu muốn ở đây làm sao?”
Trang Tử Nguyên nói với giọng điệu không thể nghi ngờ: “um! Tớ sẽ liếʍ cậu ở đây! "
Sau đó cậu cảm nhận được sự do dự và lo lắng của Hạ Doanh Nghiên nên lại bắt đầu dụ dỗ: "Nghiên Nghiên, cho tớ liếʍ cậu, được không? Tớ cũng đã lâu không liếʍ rồi, thật sự rất muốn, rất muốn."
Lâu cái quái gì? Mới chưa đầy hai tuần. Hạ Doanh Nghiên oán thầm trong lòng.
Nhưng hiện tại đã thành như vậy, du͙© vọиɠ của cô quả thực đã bị cậu kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nếu không giải tỏa, e rằng nửa ngày sau sẽ cảm thấy khó chịu, trằn trọc bứt rứt.
Vậy thì cứ làm đi. Cô chậm rãi buông lỏng tay.
Trang Tử Nguyên vội vàng lột qυầи ɭóŧ cô xuống, chưa kịp cởϊ qυầи lót đã ngồi xổm người xuống, vội vàng tách hai chân cô ra, cúi người vùi đầu giữa hai chân cô mà ngửi, làm cho Hạ Doanh Nghiên có chút xấu hổ, đẩy đầu cậu ra, ý nói cô đang rất xấu hổ. Trang Tử Nguyên giờ phút này nào có rảnh lo như vậy, cả người như lên cơn mê, trực tiếp bắt đầu liếʍ nơi bí ẩn đấy, đem đầu lưỡi hung hăng hướng khe huyệt thâm nhập. Hạ Doanh Nghiên lập tức cảm giác phía dưới có dị vật ấm áp xâm nhập, vừa ngứa vừa thoải mái, nhịn không được thoải mái khẽ rêи ɾỉ.
Sau khi liếʍ một hồi, Trang Tử Nguyên rốt cuộc cũng cảm thấy không hài lòng, cởϊ qυầи lót của cô ra, nhìn từng chỗ khuất lấp qua ánh đèn mờ ảo trong phòng, đến khi chịu không nổi nữa lại đem cả khuôn mặt vùi vào, điên cuồng cắи ʍút̼, lại còn không ngừng đưa lưỡi vào trong cái lỗ khít khao ẩm ướt.
Như muốn hút hết nước trong người cô, khát.
Lại giống như muốn đem cả cơ thể mềm như kẹo bông này mà ăn vào bụng, đói.
Hai tay cậu vốn dĩ đang mân mê bắp đùi cô, nhưng sau đó lại đưa tay lên sờ ngực cô, vừa bóp vừa đùa bỡn.
Từng nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể cô đều được chăm sóc, Hạ Doanh Nghiên toàn thân run lên, cô chỉ cảm thấy mình sắp bay lên thiên đường rồi.
"A, chậm lại, chậm lại"
Cô phát ra một tiếng rêи ɾỉ quyến rũ, không nhịn được mà nắm lấy tóc cậu, nhanh chóng bị đưa đến cao trào.
Bên trong kịch liệt run rẩy, tiểu huyệt bị tàn phá không kiềm chế được phun ra một dòng nước, bắn tung tóe lên mặt Trang Tử Nguyên, cậu sững sờ một lúc, ngu ngơ chớp chớp mắt, thè lưỡi nếm thử, rồi lại thở dốc như điên, vừa liếʍ vừa mυ'ŧ vào, nuốt hết dâʍ ŧᏂủy̠ cô vừa tiết ra.
Du͙© vọиɠ của Hạ Doanh Nghiên vẫn chưa giảm xuống, lại bị đẩy lên một cơn sóng cao hơn, cô hoàn toàn thất thần, cả người như sắp gục xuống, cố gắng vùng vẫy theo bản năng, nhỏ giọng cầu xin: "Ưm, từ bỏ! Đủ rồi, làm ơn thả tớ ra —— "
Trang Tử Nguyên nuốt hết toàn bộ dâʍ ŧᏂủy̠, rốt cục cũng được thỏa mãn, cuối cùng cũng buông cô ra. Trong sự run rẩy vô tận, Hạ Doanh Nghiên đã rất lâu vẫn chưa hồi phục lại.
Lúc này, ánh nắng chiếu từ ngoài cửa sổ hơi chiếu xuống, vừa vặn chiếu vào hai người bọn họ, Trang Tử Nguyên có thể nhìn thấy rõ ràng ánh mắt mơ màng cùng đôi má ửng hồng của cô gái, còn rin ra một tầng mồ hôi mỏng đem tóc dính vào trán, tậm chí lên cả môi. Đẹp, Nghiên Nghiên đẹp quá.
Cậu cảm thấy mãn nguyện vô cùng, càng thấy mình lại thích cô hơn, rất thích. Cậu vuốt thẳng mái tóc ướt của cô, sau đó vụng về cẩn thận giúp cô sửa sang lại quần áo.