Edit by Hà Rockin
Đứa nhỏ kia không chỉ gầy hơn những đứa trẻ khác, chiều cao cũng thấp hơn một chút so với những đứa trẻ khác. Vì để có thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong cửa sổ, nó không thể không chồng thêm vài tảng đá.
Nhưng tảng đá tương đối bằng phẳng dễ giẫm đã bị những đứa nhỏ khác chiếm mất từ lâu. Chỉ còn lại mấy khối không bằng phẳng giẫm một cái sẽ lung la lung lay, huống chi là đặt lên mấy tảng?
Ngay khi Liên Kỳ chú ý tới đứa nhỏ này, đúng lúc này dưới chân đứa nhỏ đứng không vững, tay lại không có nắm chặt cửa sổ, cả người ngã thẳng về sau. Mắt thấy cái gáy sắp đυ.ng xuống đất, nếu như đυ.ng phải thật, ngã thành chấn động não cũng không phải là không có khả năng!
Liên Kỳ sải bước xông lên, đem đứa nhỏ kia đón được. Nhưng mà mông của hắn cũng lần thứ hai ngã huỵch trên mặt đất.
Hítt ——
Hắn một bên đỡ đứa nhỏ kia lên, một bên xoa xoa mông mình. Cảm thấy cái bộ phận này của mình thật đúng là số mệnh thăng trầm, cũng may thịt nhiều, không dễ xảy ra chuyện.
Đường Vô Dục vươn tay về phía Liên Kỳ, chẳng qua nửa đường rẽ một cái, đặt tay lên vai hắn, "Có việc gì không? "Trong thanh âm trong trẻo lạnh lùng mang theo một tia lo lắng không dễ phát hiện.
Liên Kỳ lắc đầu, "Không có việc gì. "
Hắn nhìn đứa nhỏ bên cạnh, dịu dàng sờ sờ đầu nó, "Có đau chỗ nào không? "
Đứa nhỏ kia cắn môi, một lúc lâu sau mới lắc đầu, "Ta không có việc gì, cám ơn đại ca. " Thanh âm thấp thấp, phảng phất như tiếng muỗi kêu. Cũng may Liên Kỳ thính tai, bằng không sợ là không nghe thấy.
Động tĩnh lớn như vậy, tự nhiên khiến cho vị phu tử trong thư viện chú ý. Ngay khi Liên Kỳ cùng đứa nhỏ kia nói chuyện, vị lão giả tóc bạc kia đã đi ra thư viện, đi tới trước mặt mấy người.
Thấy ba người, phu tử chắp tay một lễ, sau đó hỏi, "Mấy vị đây là..."
Liên Kỳ đáp lễ, có chút ngượng ngùng nói, " Xin chào phu tử, ta cùng sư huynh đi dạo nơi này, vốn định mua cho gia đệ một ít bút mực giấy nghiên, lại bị tiếng đọc sách trong thư viện này hấp dẫn, cho nên dừng lại thêm một lát ở bên ngoài. "
Nghe lén người khác giảng bài hình như trong thời cổ đại không được tốt lắm? Liên Kỳ cảm thấy vẫn nên vỗ vỗ mông ngựa của người khác trước là tốt hơn.
Lão phu tử kia nhìn Liên Kỳ cùng Đường Vô Dục, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người đứa nhỏ kia, "Hai vị, là thân nhân của Uyển Hạ sao? "
"Hả?"
Không cần nhiều lời, nghi hoặc trong mắt Liên Kỳ đã nói cho vị phu tử này đáp án.
Phu tử nhíu mày, ánh mắt nhìn Liên Kỳ và Đường Vô Dục cũng mang theo một ít cảnh giác. Chắc là xem bọn họ trở thành bọn buôn người?
Liên Kỳ xấu hổ cười cười, giải thích: "Cái này..."
"Lưu phu tử, vị đại ca này là người tốt, vừa rồi nếu như không phải hắn hỗ trợ, ta có thể đã bị thương." Thấy phu tử hình như có ý tứ 'hưng sư vấn tội', đứa nhỏ Uyển Hạ này đã vội vàng tiến lên giải thích. Thanh âm vốn nhỏ như muỗi cũng tăng lên rất nhiều, chí ít trong phạm vi bình thường có thể nghe thấy.
Sau khi hiểu lầm được giải thích rõ ràng, vị phu tử kia đối với hành vi "Thấy việc nghĩa hăng hái làm" của Liên Kỳ ấn tượng cũng tốt hơn rất nhiều, "Là lão phu hiểu lầm, kính xin hai vị thứ lỗi. "
Liên Kỳ vội vàng xua tay, hơn nữa còn ca ngợi lòng tốt của lão tiên sinh. Lúc hắn khen người, biểu tình trên mặt luôn vô cùng chân thành tha thiết, làm cho người ta nhìn đã cảm thấy đáng tin. Lão tiên sinh kia được khen vui vẻ, không nhịn được nói nhiều thêm vài câu, biết trong nhà Liên Kỳ có một thí sinh muốn tham gia kỳ thi Hương năm nay, còn đề cử cho hắn tiên sinh am hiểu dạy thí sinh trong Kim Thạch thư viện này.
Hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có kinh hỉ như vậy, Liên Kỳ lập tức cảm tạ vị phu tử này. Đây đã tiết kiệm cho Liên Kỳ rất nhiều công sức, bằng không hắn đối với Kim Thạch huyện chưa quen cuộc sống nơi đây, làm sao biết vị phu tử nào dạy tốt đây?
Phu tử kia lại khoát khoát tay, "Không có gì, ta còn phải cảm ơn hai vị giúp Uyển Hạ, đứa nhỏ này thiên tư thông minh, nếu có thể bồi dưỡng thật tốt, nói không chừng, tương lai cũng là một Trạng Nguyên có tài. Chỉ tiếc, gia cảnh bần hàn..."
***
Sau khi từ biệt phu tử, Liên Kỳ lại mua một ít thỏi mực cùng giấy Tuyên Thành, lúc này mới cùng Đường Vô Dục đi đến địa điểm bọn hắn ước định với Minh Thành.
Lại đi thời gian khoảng một nén nhang, Liên Kỳ xa xa nhìn thấy đoàn người Minh Thành, thôn trưởng đang chạy xe lừa tới.
Sau khi đến gần, Liên Kỳ đã nhìn thấy kích động cùng ý cười trên mặt Minh Thành. Xem ra chuyện lần này làm rất thuận lợi?
"Minh tam thúc, thôn trưởng." Khi xe lừa đi tới gần, Liên Kỳ tiến lên, nhu thuận gọi người.
Minh Thành nhảy xuống xe, dùng sức vỗ vỗ bả vai Liên Kỳ, cười to nói: "Hảo tiểu tử! Sau này ngươi xem như có phúc! "
Nghe Minh Thành nói như thế, Liên Kỳ ánh mắt sáng lên, "Là ban thưởng thêm mấy lượng bạc sao? "
Mọi người:...
Tay Minh Thành trên bả vai cứng đờ, vẻ mặt đột nhiên có chút khó tả, "Ban thưởng sẽ tăng lên. Tri huyện đại nhân còn quyết định phái người đến Minh Gia thôn chúng ta dựng lên đền thờ, để biểu hiện công lao của ngươi. "
Lần này sắc mặt một lời khó nói hết liền biến thành Liên Kỳ, lập đền thờ gì đó, đầu tiên hắn nghĩ đến chính là 'làm xxx còn muốn lập đền thờ'...
Và sau đó là...
"Tên của ta cùng sư huynh nhà ta có phải cũng khắc lên không?"
Minh Thành kỳ quái nhìn hắn một cái, "Ghi chép công lao của các ngươi. Tất nhiên tên của các ngươi sẽ được khắc lên. "
Liên Kỳ cảm thấy có chút đau trứng, công lao này hắn luôn cảm thấy lãnh không được thoải mái. Hắn chẳng qua là đưa ra một đề nghị mà thôi, có thể kiếm chút bạc là đủ rồi, dựng lên đền thờ biểu lộ ra công đức gì đó, thật sự là làm cho hắn cảm thấy vừa xấu hổ vừa bất an.
" À, đúng rồi, chuyện làm guồng nước thiếu gỗ ngươi cũng không cần lo lắng, Tri huyện đại nhân nói hắn sẽ giải quyết, chúng ta chỉ cần cố gắng khai khẩn núi hoang là được. Tranh thủ có thể mau chóng biến núi hoang thành núi lương!" Minh Thành lại nói một tin tức.
"Lương Sơn?" Trong lòng Liên Kỳ lộp bộp, Lương Sơn hảo hán, muốn tạo phản sao?
"Đúng vậy! Núi có thể sản xuất lương thực, không phải là núi lương sao! "Minh Thành cảm thấy hình dung của mình cũng không tệ lắm, rất đắc ý.
Liên Kỳ yên lặng không nói gì, may mắn nơi này không có < Thủy Hử truyện >.
"Đúng rồi, Minh Tam thúc, ta cùng sư huynh hôm nay phải ở lại chỗ này một đêm, không thể cùng các ngươi trở về." Liên Kỳ nhớ tới chuyện chính sự.
"Muốn ở lại đây?" Minh Thành nhíu mày, "Vì sao? "
"Ừm, sư huynh hắn nhận một nhiệm vụ ở huyện Kim Thạch, rất gấp." Liên Kỳ nói mập mờ.
Minh Thành nhíu mày, "Là nhiệm vụ gì? "
"Đi săn." Liên Kỳ nói.
"Vậy..." Minh Thành vốn định nói, nếu là Đường Vô Dục đi săn thú, vậy Liên Kỳ có thể cùng bọn họ trở về trước, cái này cũng không xung đột nhau mà?
Nhưng bị ánh mắt lạnh như băng của Đường Vô Dục nhìn qua, hắn trực tiếp nuốt xuống lời nói đến bên miệng, "Nếu đã như vậy, vậy ngày mai có cần ta đến đón các ngươi hay không? " Tuy rằng xe lừa đi chậm, nhưng cũng tốt hơn là dùng hai chân đi trở về không phải sao. Ngẫm lại đi không ngừng hai tiếng đồng hồ, sợ là không có mấy người có thể làm được.
"Không cần." Mở miệng lại là Đường Vô Dục, "Ta sẽ mang hắn về. "
Minh Thành đối với vị sư huynh Liên Kỳ này rõ ràng rất kiêng kỵ, nhưng nhìn bộ dáng tín nhiệm đầy mắt của Liên Kỳ, cũng không khỏi thở dài, "Vậy đêm nay chỗ ở của các ngươi đã tìm xong rồi? "
Liên Kỳ gật đầu, " Tìm xong rồi, ở khách điếm Thái Hòa. "
Khách điếm Thái Hòa? Lần này, không chỉ có Minh Thành, ngay cả những người khác cũng tò mò. Khách điếm Thái Hòa này cũng không phải người bình thường có thể vào ở, nghe nói một đêm thư phí mất vài lượng bạc! Đâu phải là loại hộ gia đình như bọn họ có thể ở được!
" Tại sao lại đến đó? Chi phí trên người đủ không? " So với những người khác, Minh Thành lại tương đối lo lắng hai người bọn họ không đủ tiền sẽ bị người ta đuổi ra ngoài.
Nhìn ánh mắt của những người này, Liên Kỳ liền biết bọn họ nhất định là hiểu lầm, vội vàng giải thích, " Lần này người thuê chính là chủ nhân của khách điếm Thái Hòa này. Bởi vì sự tình không dễ làm, cho nên đãi ngộ cho sư huynh tốt hơn không ít, bao ăn ở đó! "
Minh Thành vẫn có chút nghi ngờ, nhưng Liên Kỳ lời thề son sắt nói rõ lí do, hắn cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ là hỏi thời gian bọn họ trở về, cùng với có thứ gì cần hắn hỗ trợ mang về hay không.
Cuối cùng, trên xe lừa trở về thôn Minh gia thiếu hai người, ngược lại có thêm một xấp giấy Tuyên Thành, mấy thỏi mực, còn có hai bình đường nâu.
***
Sau khi tiễn người Minh Gia thôn, hai người bèn trở lại khách, sau đó, hai mặt nhìn nhau.
Sau khi xuyên không, Liên Kỳ vẫn ở trong trạng thái bận rộn, hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, trong lúc này đột nhiên không có chuyện gì làm, hắn ngược lại cảm thấy có chút không thích ứng được.
Cùng Đường Vô Dục mắt to trừng mắt nhỏ trong chốc lát, Liên Kỳ mạnh mẽ đứng lên, "Ta muốn tắm rửa! "
Đường Vô Dục:????
Liên Kỳ cũng là hai mắt tỏa sáng, sau khi tới nơi này, bởi vì tắm rửa phải chặt củi, đun nước, pha nước... Quá phiền toái, cho nên kiếp trước Liên Kỳ đã quen với việc tắm rửa từng ngày một không thể không rưng rưng điều chỉnh thời gian tắm rửa của mình. Nhiều nhất là một tuần, hắn nhất định phải tắm rửa một lần, bằng không hắn cảm thấy toàn thân mình toàn thân đều là mùi hôi thối!
Mà bây giờ, họ sống trong "Phòng suite sang trọng"! Hẳn là sẽ cung cấp dịch vụ đun sôi nước tắm?
Liên Kỳ bỗng nhiên có chút không xác định.
" Ta đi tìm tiểu nhị hỏi một chút!" Cực kỳ lo lắng việc tắm rửa của mình có thể không xong, Liên Kỳ lập tức ra ngoài tìm người.
Không thể không nói, khách sạn Thái Hòa thu phí cao cũng là có nguyên nhân. Sau khi Liên Kỳ đưa ra yêu cầu tắm rửa, tiểu nhị lập tức tìm người đun nước.
Chỉ là, trở lại phòng ngủ, nhìn thấy một cái thùng tắm bị bình phong ngăn cách có thể cho hai người, Liên Kỳ lúc này mới ý thức được một vấn đề. Chẳng lẽ, sau khi đun nước tắm xong mình phải cùng sư huynh tắm chung?
Nếu như mình để cho tiểu nhị khách điếm đun hai thùng nước nóng, người ta có thể hay không bỏ gánh không làm?