[Đường Môn] Tiểu Phu Lang Của Pháo Ca

Chương 21: Ở chung một phòng

Edit by Hà Rockin

Tác giả có lời muốn nói:

Bắt côn trùng xong! Không, không!

Ừm, quen với hai ngàn, lại viết ba ngàn, luôn cảm thấy một ngàn chữ cuối cùng thật gian nan, chờ ta thích ứng thích ứng trước một chút orz.

- -------------------------

Hộ tịch?

Tần Tế cùng Kinh Ngang liếc nhau một cái, chuyện này, quả thực không phải hai quản sự bọn họ có thể làm được.

"Việc này, còn phải xin chỉ thị chủ tử nhà ta mới được." Tần Tế cũng không mạo xưng là trang hảo hán, thành thành thật thật nói.

Khoan hãy nói, khuôn mặt Tần Tế kia, nhìn lâu, vậy mà còn nhìn ra hương vị đơn thuần lương thiện?

Liên Kỳ cũng bắt đầu hoài nghi nhãn lực của mình.

Đường Vô Dục nhìn bọn họ một cái, trong mắt thần sắc nhàn nhạt, "Điều kiện của các ngươi. "

Tần Tế nhìn Kinh Ngang một cái, lại đem chén trà của Đường Vô Dục cùng Liên Kỳ tiếp tục rót đầy. Lúc này mới mở miệng, "Chủ tử nhà ta họ Cát, húy thượng ngọc hạ viễn(*). Ngày 9 tháng 7 năm nay chính là sinh nhật của bề trên chủ tử nhà ta. Nên chủ tử muốn bắt một con hổ sống làm quà mừng. Chỉ là con hổ này, đánh chết thì dễ, bắt sống lại khó, mà không bị thương một chút nào thì càng khó hơn. Cho nên chủ tử mới để cho chúng ta tự mình thăm do, tìm kiếm năng nhân dị sĩ có thể bắt sống hổ. "

"Lần trước tráng sĩ bán cho ta lông thú, bởi vì chất lượng tốt, chủ tử nhà ta rất thích. Mà trên da lông kia không thấy một vết thương nào, dám hỏi hiệp sĩ chỉ đâm vào mắt dã thú? "

Đường Vô Dục tay xoay chén trà dừng lại, ngước mắt nhìn Tần Tế một cái, "Ngươi biết không ít. "

Tần Tế vội vàng chắp tay, "Không phải là cố ý dò xét thân thủ của tráng sĩ, chỉ là ngoại trừ khả năng này, tại hạ cũng nghĩ không ra những cách khác. "

Đường Vô Dục không nói gì, chỉ là mặt không chút thay đổi nhìn Tần Tế.

Tần Tế bị ánh mắt của y nhìn có chút phát lạnh sau lưng. Nhưng vì lòng tin tưởng vững chắc chia sẻ lo lắng cho chủ tử nhà mình đã chống đỡ hắn ta, "Bởi vì ta nhận ra được tráng sĩ chắc chắn có thân thủ cao siêu. Cho nên ta cân nhắc nhiều lần, muốn mời tráng sĩ nhận nhiệm vụ này. Nếu có thể bắt được một con hổ khỏe mạnh, chủ tử nhà ta sẽ không bao giờ keo kiệt tiền thù lao. "

Liên Kỳ không nói gì, vấn đề liên quan đến hộ tịch hắn không hiểu rõ lắm, vậy thì tốt nhất là nên yên lặng nhìn sư huynh nhà mình làm như thế nào.

Đường Vô Dục nhìn Liên Kỳ một cái, lại suy tư một hồi sau đó, lúc này mới mở miệng nói: "Có thể, cho ta địa điểm. "

Tần Tế và Kinh Ngang đồng loạt sửng sốt.

Nghe sư huynh nhà mình trả lời ngắn gọn đến cực điểm, Liên Kỳ nhịn không được nâng trán. Không phải tất cả mọi người đều giống như hắn, có thể hiểu ngầm được ý của sư huynh!

Khi hai người vẫn không hiểu ra sao, Liên Kỳ ra mặt: "Hai vị quản sự, ý của sư huynh ta là chuyện này hắn đáp ứng. Nhưng mà, các ngươi cần cung cấp rừng nào có hổ. "

Nghe Liên Kỳ giải thích, Tần Tế cùng Kinh Ngang bừng tỉnh đại ngộ.

"Cái này chúng ta đã sớm hỏi thăm kỹ rồi, phía tây huyện Kim Thạch có rừng, tên là Thụy Hổ Địa, nghe nói đã có tung tích của Bạch Hổ." Tần Tế Nói.

Phía tây? Liên Kỳ nhớ rõ, thôn Minh Gia nằm ở phía đông nam huyện Kim Thạch.

Nếu sư huynh nhận nhiệm vụ này, chẳng phải là sẽ ra ngoài rất lâu sao?

Đường Vô Dục liếc Liên Kỳ một cái, lập tức chú ý tới một tia không tình nguyện trong mắt Liên Kì, mà ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra.

Trong lòng y khẽ động, muốn cự tuyệt, nhưng nếu là hộ đen, tương lai làm sao có thể thành thân?

Nghĩ đi nghĩ lại, Đường Vô Dục vẫn cảm thấy, tốc chiến tốc thắng ước chừng là biện pháp duy nhất giải quyết vấn đề.

Mà muốn tốc chiến tốc thắng, hổ ở đâu, rất quan trọng!

"Xác định có hổ?" Y mở miệng một lần nữa.

Tần Tế có chút do dự, "Trước đó không lâu còn có người nhìn thấy một con bạch hổ xuất hiện tại Thụy Hổ Địa. Trước sau gì cũng chỉ có nửa tháng, hẳn là không rời khỏi sớm như vậy."

Đường Vô Dục gật gật đầu, "Đã như thế, ngươi liền đi xin chỉ thị chủ tử của ngươi, sau khi bàn điều kiện thỏa đáng, ta sẽ ra tay. "

Tần Tế vẻ mặt kinh hỉ đứng lên, "Không biết hai vị tráng sĩ ở Kim Thạch huyện có thể dừng lại bao lâu? Tại hạ sẽ đích thân cầu kiến chủ tử, tất nhiên sẽ đem chuyện này làm cho thật xinh đẹp!"

Đường Vô Dục nhìn về phía Liên Kỳ, "Bao lâu? "

"Hỏi ta?" Liên Kỳ không nhịn được, vươn tay chỉ vào mũi mình hỏi.

Người đàn ông đối diện gật đầu ra vẻ đương nhiên.

Liên Kỳ sờ sờ mũi, "Hiện tại chuyện của ngươi tương đối trọng yếu, ta sẽ nhờ Minh tam thúc mang tin nhắn về. Lại mời A Quân cùng Thu đại ca hỗ trợ chăm sóc mấy đứa nhỏ một chút. Liên Thụy ổn trọng trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, chỉ là..."

"Chỉ ở lại một đêm." Đường Vô Dục đưa ra quyết định cuối cùng.

Tần Tế nhíu mày, có chút gấp, chủ tử hiện tại không ở huyện Kim Thạch, mà là ở huyện bên, phải hai ba ngày sau mới có thể trở về.

Nhưng con đường giữa huyện Kim Thạch và huyện bên cũng không gần, ra roi thúc ngựa cũng phải hai ba canh giờ. Cho dù là đến, cũng không nhất định có thể lập tức nhìn thấy chủ tử...

Kinh Ngang thấy Tần Tế do dự, trong lòng sốt ruột, dứt khoát chính mình mở miệng thay Tần Tế đáp ứng, "Hai vị yên tâm, ngày mai khẳng định có thể đưa ra một câu trả lời thỏa đáng. "

" Đã vậy, chúng ta hãy thống nhất thời gian và địa điểm đi!" Liên Kỳ mở miệng, trực tiếp đem Kinh Ngang đang mơ hồ tỉnh lại. Buổi sáng là ngày mai, buổi tối cũng là ngày mai, chỉ cần không qua mười hai giờ đêm ngày hôm sau, đều là ngày mai.

"Cái này... Khoảng thời gian khoảng giờ Mùi, có thể sẽ có tin tức. "

Giờ Thân à...

Liên Kỳ ở trong đầu đem "Mười hai con giáp" hát một lần, lại tính toán một chút, cuối cùng đi ra kết luận là một giờ chiều đến ba giờ chiều.

Bọn họ từ Kim Thạch huyện trở về, ước chừng cần một canh giờ, cũng không tính là muộn.

Trước khi quyết định, Liên Kỳ còn cố ý nhìn Đường Vô Dục một cái, thấy y không có ý kiến gì, lúc này mới yên tâm mở miệng, "Được, vậy chúng ta đợi đến giờ Mùi. "

***

"Lão Kinh, ngươi vừa rồi sao lại đáp ứng? Thói quen của chủ tử ngươi cũng không phải không biết, ta lần này đi khi nào có thể nhìn thấy ngài ấy là cả một vấn đề. Ngươi trực tiếp đặt thời hạn, đây không phải là làm khó ta sao? " Sau khi đi ra một khoảng cách, Tần Tế oán giận nói.

Kinh Ngang cười có chút ý vị thâm trường, "Lão Tần, có phải ngươi đã quên bồ câu đưa tin không?"

Tần Tế vỗ đầu mình, bừng tỉnh đại ngộ, "Đúng vậy! Nhìn đầu óc của ta kìa! "

Người trở về chậm, nhưng chim bồ câu trở về lại nhanh hơn nhiều, thậm chí có thể đi đường suốt đêm!

"Mau xuất phát đi! Ta thấy vị tráng sĩ ăn mặc kỳ quái kia rất khó chọc, vị tiểu ca nhi kia cũng không phải người dễ lừa gạt. Nếu hai người này thật sự có thể bắt được một con hổ còn sống, vậy ngươi chính là lập công lớn! "

Tần Tế nặng nề gật đầu, "Ta sẽ xuất phát ngay bây giờ, ai, lão Kinh, con ngựa tốt kia của ngươi cho ta mượn một chút! "

Kinh Ngang:... Tuyệt đối không ngờ tới, còn phải bồi vào một con ngựa của mình!

***

Sau khi tiễn Tần Tế đi, Kinh Ngang cũng không dám chậm trễ Đường Vô Dục cùng Liên Kỳ, trực tiếp đem hai người an bài vào khách điếm Thái Hòa. "Hai vị ở chỗ này trước một đêm, đợi ngày mai, nhất định sẽ cho hai vị một câu trả lời thỏa đáng. "

Chờ Kinh Ngang rời đi, Liên Kỳ nhìn phòng khách được trang trí tinh xảo, không khỏi cảm khái, "Quản sự này thật sự thật cam lòng bỏ tiền vốn. Bất quá, sư huynh tuyệt đối đáng giá! "

Phòng khách này so với nhà hắn trang trí tinh xảo hơn nhiều, giường gỗ chạm trổ, màn che tơ lụa, còn có giá cổ bày đầy đủ các loại đồ chơi. Gian phòng còn dùng bình phong ngăn ra một cái phòng tắm nho nhỏ, bên trong đặt một cái thùng tắm thật lớn, mắt nhìn vào hai người tắm tuyệt đối dư dả.

Sau khi đánh giá toàn bộ căn phòng hơn nữa cảm thán xong, Liên Kỳ đặt mông ngồi xuống ghế, rót trà cho mình và Đường Vô Dục, "Sư huynh, sư huynh cảm thấy gian phòng này thế nào? "

Đường Vô Dục căng mặt, "Tạm được. "

"Vậy xem ra khách điếm trước kia ngươi từng ở là loại năm sao rồi!

"Sao nào?"

"Khụ khụ khụ, nghĩa là, quê nhà tôi đem khách điếm dựa theo cơ sở vật chất cùng phục vụ tốt xấu chia làm năm cấp bậc. Bình thường khách điếm năm sao là phi thường tốt, bất quá trên năm sao còn có khách sạn bảy sao, khách sạn kia ở một quốc gia cực kỳ xa xỉ." Liên Kỳ giải thích rất nghiêm túc, dù sao cũng là người xuyên không, cũng không có gì phải giấu diếm.

Đường Vô Dục đối với chỗ ở kỳ thật không có nhiều tiêu chuẩn cao như vậy. Trong ấn tượng của y, lần đầu tiên ở nơi xa hoa nhất là lần đi Tàng Kiếm sơn trang làm việc.

Tàng Kiếm sơn trang hình như rất thích các loại ánh vàng rực rỡ, y được an sắp xếp vào vào căn phòng kia, phụ kiện màu vàng đâu đâu cũng có thể thấy được, hơn nữa hình như còn là dùng vàng thật.

Nhưng đối với Đường Vô Dục mà nói, y chỉ có một loại cảm giác --

Ánh mặt trời chiếu vào, lóe lên làm đôi mắt của y hơi loà.

Nếu như đem gian phòng này cùng Tàng Kiếm sơn trang tiến hành so sánh, vậy nơi này quả thực chính là cặn bã, thế nhưng Đường Vô Dục dù sao cũng đã ở nhà Liên Kỳ khá lâu, nếu cùng nhà Liên Kỳ so sánh, đây chính là căn phòng xa hoa.

À, cũng không biết các thiếu gia Tàng Kiếm sơn trang thấy nhà ngói Liên Kỳ sẽ đánh giá như thế nào?

***

Vấn đề phòng ốc tạm thời đặt sang một bên, vấn đề bây giờ là phải đi đến địa điểm hội hợp đã ước định trước đó, đem sự tình trước mắt nói rõ với Minh tam thúc mới được.

May mắn chính là, khách điếmThái Hòa này cùng nơi bọn họ ước định hội hợp cũng không xa.

Thời gian hẹn còn chưa tới, Liên Kỳ dứt khoát lôi kéo Đường Vô Dục đi tìm cửa hàng tạp hóa mua kẹo.

Chỉ là sau khi vào cửa hàng, Liên Kỳ mới phát hiện, đường nơi này cũng ít đáng thương. Đương nhiên, so sánh với lão nhân bán đường kia, nơi này xem như nhiều.

Hỏi giá cả, nửa quan tiền một cân.

Liên Kỳ thở phào nhẹ nhõm, hắn nhớ rõ lão nhân kia nói, đường đỏ tốt có giá một quan hai cân!

Tuy rằng có thể mua được ít đường hơn một chút, nhưng tỏi ngâm đường hắn có thể ướp ít hơn một chút! Dù sao ướp ra cũng là vì cho người ta nếm thử hương vị mà thôi.

Mua hai cân đường nâu, nhiệm vụ lần này đến huyện coi như là hoàn thành toàn bộ!

Liên Kỳ đã có chút không thể chờ đợi, phải biết rằng, nếu ướp tỏi ngâm đường cần phải có tỏi mới thích hợp nhất, nếu để lâu hơn thì tỏi sẽ già thì tỏi ngâm đường sẽ không ngon.

Mua đường xong, hai người lại đi dạo chung quanh huyện, trong lúc vô tình đi vào một con đường chuyên bán bút mực giấy nghiên, mà ở cuối con đường này, là một thư viện, thư viện lấy Kim Thạch làm tên, gọi là Kim Thạch thư viện.

Cửa sổ thư viện mở ra, xuyên qua cửa sổ, có thể thấy rõ quang cảnh bên trong "lớp học", cũng có thể nghe thấy âm thanh bên trong.

Lúc này chính là thời gian phu tử giảng dạy, trên "bục giảng" đứng một lão giả râu tóc bạc trắng, hơi híp mắt lại, đang nghe một học sinh đọc thuộc lòng.

Liên Kỳ rót vào trong lỗ tai một đống chi, hồ, giả, dã. Nhưng đáng tiếc là một câu cũng không có ngẫm lại, bởi vậy có thể thấy được, người này thật sự không thích hợp khoa cử.

Bên ngoài thư viện còn vây quanh một đám tiểu đậu đinh, đại bộ phận đều chỉ muốn xem phu tử phạt roi, hoàn toàn không quan tâm đến những bài văn đọc thuộc lòng của học sinh và lời giải thích của tiên sinh.

Khiến Liên Kỳ chú ý chính là một đứa nhỏ gầy gò nho nhỏ trong đó, quần áo trên người miếng vá chồng chất, hẳn là gia cảnh phi thường bần hàn, nhưng hắn lại nghe nghiêm túc nhất. Lúc học sinh trong thư viện đọc thuộc lòng, trong miệng hắn cũng lẩm bẩm cái gì đó.

Nếu Liên Kỳ biết môi ngữ, sẽ phát hiện, tiểu đậu đinh gầy gò này nói trong miệng giống hệt như câu mà cậu học sinh đang đọc thuộc lòng.