Mỹ Nhân Kiều Mềm Bị Điên Phê Cưỡng Chế Ái

Chương 140: Thanh thuần mỹ giáo thảo bị XXX hư

Thẩm Gia Ngọc thở hổn hển, khó chịu luồn tay vào trong quần xoa nắn viên châu nhạy cảm bị vuốt ve đến sưng lên ở âʍ ɦộ. Từng đợt kɧoáı ©ảʍ tê dại dần dần lan ra, khiến cho cậu không khỏi thoải mái hừ nhẹ một tiếng.

Ngay lúc cậu đang đắm chìm trong cơn kɧoáı ©ảʍ như có như không này, lại bị một bàn tay thô ráp mạnh mẽ chạm vào cơ thể.

“Thay vì phát da^ʍ ở đây, không bằng người đẹp đến an ủi dươиɠ ѵậŧ lớn của anh trai đây thì sao?” Trên mặt đối phương nở một nụ cười da^ʍ tà “Anh thấy hình như em rất thiếu cᏂị©Ꮒ đúng không? Quần cũng ướt hết rồi. Yên tâm, anh trai đây đã từng cᏂị©Ꮒ rất nhiều điếm da^ʍ như em, tất cả đều bị dươиɠ ѵậŧ của anh đâm đến mất hồn, khóc lóc kêu gào muốn làm cɧó ©áϊ của anh, sẽ không để em chịu thiệt thòi đâu.”

Hô hấp của Thẩm Gia Ngọc chững lại trong phút chốc, còn chưa kịp nói gì, đã nhìn thấy một vài người đàn ông mang dáng vẻ công nhân vây xung quanh, bắt đầu với tay cởi hết quần áo của cậu ra. Cậu hoảng loạn giãy giụa một lát, nhưng bởi vì men rượu trong người cho nên hoàn toàn không phải là đối thủ của họ. Một lát sau, quần áo chỉnh tề đã bị họ cởi ra sạch sẽ, ngay cả nịt ngực cũng bị cởi bỏ không sót một thứ gì, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị một người công nhân ôm siết vào lòng. Người công nhân kia siết chặt lấy cái eo trắng nõn trơn mềm của cậu, bàn tay thô ráp mê luyến nắm lấy bộ ngực to tròn nặng trĩu của cậu, tán thưởng nói “Ồ, không ngờ nha, vậy mà lại là một một con cɧó ©áϊ song tính lẳиɠ ɭơ!”

“Buông tôi ra…” Thẩm Gia Ngọc yếu ớt vùng vẫy trong vô lực “Đừng mà… Đừng sờ mà… Ưm…”

Một người công nhân khác bước lên, tách cặp đùi thon dài trắng nõn thẳng tắp của cậu ra, sờ vào môi hoa thịt mềm mại đỏ hồng của phụ nữ. Chỉ dùng ngón tay chạm vài cái lên miệng thịt nóng bỏng đang liên tục khép mở nhưng lại như sờ được báu vật rồi cười nói “Ha! Da^ʍ quá! Mới chỉ sờ soạng vυ' cậu ta có vài cái, vậy mà phía dưới đã đói khát đến nỗi mυ'ŧ ướt hết ngón tay tôi rồi!”

“Tôi không có mà… A… Đừng chạm vào vυ' của tôi…” Thẩm Gia Ngọc khóc lóc rêи ɾỉ nói, thở hổn hển khẽ lắc đầu, nhưng ngay sau đó người công nhân đã cúi xuống dùng đầu lưỡi bú ʍúŧ núʍ ѵú của cậu vào miệng khiến cho giọng điệu cậu thay đổi “Hưm… Núʍ ѵú… Núʍ ѵú bị hút… Ư… Nóng quá… Ha… Núʍ ѵú bị liếʍ sướиɠ quá đi mất…”

Người công nhân nở nụ cười, bóp lấy bầu ngực trắng sữa mềm mại của cậu không ngừng xoa nắn, sau đó đánh mạnh vài cái. Thẩm Gia Ngọc không chịu nổi khẽ kêu lên một tiếng, giãy dụa kịch liệt, trên bộ ngực trắng tuyết dần dần xuất hiện một dấu bàn tay đỏ sẫm. Núʍ ѵú béo tròn đỏ hồng bị quất sưng lên dựng thẳng, cứng ngắc đỉnh vào miệng người công nhân. Gã ta tham lam hút lấy hai núʍ ѵú sưng đỏ vào trong miệng, đầu lưỡi lại liếʍ mυ'ŧ phần thịt trắng sữa mềm mại, bú ʍúŧ đến phát ra tiếng chụt chụt.

Thẩm Gia Ngọc khó nhịn thở dốc nặng nề, bị gã ta hút đến nỗi cả người mềm nhũn, lại nhịn không được nhỏ giọng rêи ɾỉ “A… Liếʍ nữa đi… Thoải mái quá… A… Vυ' bị mυ'ŧ sắp chảy sữa rồi… Hưm… Lỗ da^ʍ cũng sướиɠ quá…”

Người công nhân quỳ gối xuống giữa hai chân cậu, dùng ngón tay thô ráp sờ soạng môi hoa thịt ẩm ướt mềm mại, giống như đang trêu đùa phần thịt sò non nớt ướt đẫm, đầu ngón tay chạm đến thịt huyệt khiến nụ hoa không ngừng run rẩy. Người công nhân kia đút ngón tay vào bên trong lỗ huyệt nhỏ hẹp nhớp nháp dính ướt, không ngừng cọ xát hai bên mép thịt nóng rực ẩm ướt. Qua một lúc lâu, gã ta đột nhiên thốt lên một tiếng kinh ngạc.

“Từ từ đã, hình như con cɧó ©áϊ lẳиɠ ɭơ này còn trinh!” Gã ta mừng rỡ nói với vài người khác “Ha! Chúng ta cũng thật quá may mắn!”

Một người công nhân đang sờ mông Thẩm Gia Ngọc tức giận mắng lại “Con cɧó ©áϊ lần trước bị chúng ta cᏂị©Ꮒ anh cũng nói là còn trinh, kết quả thì sao? Lúc cắm vào, con mẹ nó, còn lỏng hơn con điếm già ở khu đèn đỏ! Đúng là lừa người!”