Mỹ Nhân Kiều Mềm Bị Điên Phê Cưỡng Chế Ái

Chương 48: Thiếu gia yếu ớt của nhà giàu

Hắn nói xong thì lấy một cây roi mảnh ra vung lên. Thẩm Gia Ngọc sợ hãi nhìn hắn, nhất thời không đoán ra được hắn đang nghĩ gì, cả người y căng cứng như gặp kẻ thù vậy. Hoa thịt mềm mại xinh đẹp giữa hai chân như thể đã biết được suy nghĩ hiện tại của Thẩm Gia Ngọc, nó khẽ run lên rồi rụt lại một chút, mím chặt cái miệng đỏ hồng non nớt lại.

Thẩm Tu Minh sầm mặt, nở một nụ cười âm u. Hắn cầm một cái hộp nhỏ được niêm phong lại bằng lụa gấm ở trên bàn lên, lấy một lớp mỡ sáng màu trong suốt ra. Sau đó ngón tay chà nhẹ vài cái, hắn cười nhẹ đi đến bên cạnh Thẩm Gia Ngọc, bôi lớp mỡ dính nhớp đó lên miệng đóa hoa vừa hồng vừa mềm đang hé mở của cậu.

Thân thể của người song tính cực kỳ mẫn cảm, gần như chỉ cần chạm nhẹ một cái là sẽ thở hổn hển rồi hóa thành một vũng nước xuân. Đầu ngón tay nóng bỏng mang theo lớp mỡ hơi mát lạnh, vân vê từ mép ngoài hoa huyệt trượt thẳng một đường đến bên trong. Hắn lưu luyến điểm G hơi nhô lên ở sâu trong đó không thôi, cho đến khi đùa bỡn nó sưng đỏ như tụ máu, bừng lên như hạt ngọc. Sau đó, ngón tay kia lại tìm được khu vực khẽ mấp máy xung quanh hoa thịt của Thẩm Gia Ngọc, đẩy mạnh lớp mỡ trên tay vào trong động thịt hơi ươn ướt ấm áp ấy, bấy giờ hắn mới hài lòng rút tay ra khỏi cơ thể của cậu, lại cúi đầu liếʍ láp cặρ √υ' trắng nõn cao vυ't và mềm mại của Thẩm Gia Ngọc.

Khi ngón tay vừa rời khỏi động thịt còn non nớt ấy, phát ra một tiếng “Ba” da^ʍ mĩ. Thẩm Gia Ngọc nghe thấy một tiếng dâʍ đãиɠ như vậy thì không khỏi đỏ bừng mặt, hai chân cũng vô thức căng chặt lại. Thẩm Tu Minh liếʍ mυ'ŧ hai bầu vυ' căng cứng trắng mềm bị trói bằng sợi dây dừng thô ráp của cậu. Hắn ngậm toàn bộ vào trong miệng, mυ'ŧ đến mức vang lên từng tiếng “Chậc chậc”. Cho đến tận khi Thẩm Gia Ngọc rưng rưng nước mắt, không ngừng lắc đầu, thịt vυ' trắng nõn kia cũng bị liếʍ đến mức dính một tầng nước ướŧ áŧ lấp lánh. Bấy giờ hắn mới lùi lại một bước, lau lớp mỡ đυ.c ngầu trên ngón tay lên vυ' cậu và chống cằm cười nhìn cậu.

Thẩm Gia Ngọc cảm giác được trong cơ thể dần dần dâng lên cảm giác ngứa ngáy và trống rỗng. Đến cả đầṳ ѵú cũng truyền đến cảm giác râm ran như thể bị lửa thiêu vậy, cậu bị tra tấn đến mức nước mắt giàn giụa, hai má ửng hồng. Cậu nhìn Thẩm Tu Minh bằng ánh mắt đáng thương, gần như khóc thút thít nói: “Nhị ca, ca bôi cái gì cho ta vậy? Thân thể Gia Ngọc kỳ lạ quá, hu hu ngứa quá, khó chịu quá, hu hu đầṳ ѵú cũng vừa tê vừa ngứa nữa.”

Thẩm Tu Minh nghe vậy thì ngoạm lấy đầṳ ѵú sưng tấy của cậu, dùng răng nhai qua nhai lại. Hắn ngậm lấy đầṳ ѵú đỏ tươi kia rồi kéo mạnh và bình thản hỏi: “Thế giờ thì sao?”

Kɧoáı ©ảʍ như tia chớp ập đến, Thẩm Gia Ngọc lập tức thở hổn hển “A” lên một tiếng. Cơ thể cậu cứng đờ, tiểu huyệt phấn nộn điên cuồng co giật một hồi, căng chặt ra. Sau đó, một tia nước phun ra từ miệng huyệt non nớt phấn nộn ấy, ướt đẫm, giội lên vạt áo của Thẩm Tu Minh.

Thẩm Tu Minh hỏi: “Sướиɠ không?”

“Ư ưm a.” Thẩm Gia Ngọc đỏ bừng cả mặt, hai mắt đẫm lệ mê mang nhìn Thẩm Tu Minh: “Cảm ơn nhị ca, Gia Ngọc vừa mới, vừa mới được nhị ca mυ'ŧ sướиɠ quá.”

Thẩm Tu Minh nhướng mày khẽ cười, nói: “Rất tốt.” Hắn lập tức đi đến bàn bên cạnh, cầm lấy cây roi mảnh mà mình đã đặt lên trước đó và chà xát đến bên cạnh Thẩm Gia Ngọc. Thân roi mềm mại đặt lên rồi tiến dần vào lỗ âʍ ɦộ nửa mở của cậu, lúc rút ra thì dâʍ ɖị©ɧ trong suốt đều dính hết lên roi, tẩm ra một lớp phản quang ướŧ áŧ lấp lánh. Bấy giờ hắn mới chịu lùi lại mấy bước rồi buông roi ra.