Thẩm Gia Ngọc đỏ hoe cả mắt, mắt cậu rưng rưng, cơ thể run lên khe khẽ. Các thực khách nhìn thấy dáng vẻ đáng thương này của cậu mà dươиɠ ѵậŧ cứng đến độ căng rách cả đũng quần. Có một người điều khiển đũa kẹp lấy một miếng cá sống cắt lát trên bộ ngực mềm mại trắng nõn của cậu.
Người nọ kẹp miếng cá sống cắt lát sượt qua đầṳ ѵú sưng to đỏ tươi của, khiến cho cánh hoa tươi dùng để che đậy trên đó rơi ra, để lộ đầṳ ѵú như quả anh đào chín bên trong. Thẩm Gia Ngọc nức nở một tiếng, trông đầṳ ѵú cậu càng sưng to và rõ hơn.
Đôi đũa đó chuyển qua khe rốn nông bị tưới đẫm nước tương rồi nhẹ nhàng chấm vài cái. Hắn ta bỏ miếng cá vào miệng nhấp nhám chậm rãi. Người đó vừa nhai vừa nhìn chằm chằm vào Thẩm Gia Ngọc đang rưng rưng nước mắt, cứ như thứ hắn ta đang ăn không phải là hải sản ngon lành gì mà là cặρ √υ' đầy đặn dâʍ đãиɠ trắng ngần của cậu vậy.
Lúc này, lại có một đôi đũa duỗi về phía người Thẩm Gia Ngọc. Chỉ là chiếc đũa này không vươn tới để lấy đồ ăn mà nhắm ngay vào hộŧ ɭε đang sưng đỏ phấn chấn giữa hai chân cậu, kẹp đúng vào đó.
“Ưm! Ha ưm ư…”
Thẩm Gia Ngọc hô lên một tiếng, cậu không thể kìm được mà đong đưa cơ thể. Sushi được đặt cẩn thận lên cơ thể cậu thi nhau lăn xuống đất khi cậu đong đưa, bầu vυ' trắng nõn cũng rung lên. Cơ bắp giữa hai chân cậu căng lên, lỗ da^ʍ phun ra một luồng nước trắng, bắn thẳng lên khăn trải bàn của bàn gỗ.
Người cầm đôi đũa kia thấy cơ thể cậu nhạy cảm đến vậy thì không khỏi dừng lại một chút, sau đó lại hứng thú bừng bừng mà đùa bỡn kẹp lấy hột lê màu hồng kia. Viên thịt màu đỏ tươi cứ như một quả anh đào chín mọng căng đầy, nước nôi đầy đủ. Thẩm Gia Ngọc bị đôi đũa kia đùa bỡn hộŧ ɭε sưng to mềm mại đến độ bủn rủn cả người, cậu sướиɠ đến mức gần như mất cả tỉnh táo.
“Ha, tuyệt quá, ưm, xót quá a a… Sướиɠ chết mất, lỗ da^ʍ ngứa quá, muốn dươиɠ ѵậŧ lớn…”
Cậu bóp mạnh lấy vυ' da^ʍ đang nảy loạn lên của mình, bóp cho thịt nhũ thành đủ loại hình dáng khác nhau. Đôi chân trắng nõn sướиɠ đến mức giạng hết ra để lộ đóa hoa thịt màu mỡ diễm lệ bên trong. Các thực khách bị dáng vẻ dâʍ đãиɠ lẳиɠ ɭơ này của cậu thu hút, thi nhau thở phì phò như bò. Có một người nhặt một miếng cá bị rơi xuống bàn lên rồi chấm vài cái lên rốn cậu để lấy một chút nước tương còn lại. Sau đó hắn ta điều kiển đũa nhét thịt cá vào miệng lỗ vẫn đang phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nước da^ʍ của cậu.
Thấy động tác của người này, lập tức lại có vài đôi đũa bắt đầu vươn đến lỗ thịt đang mấp máy của cậu. Cùng với động tác của chiếc đũa, lát cá gian da^ʍ Thẩm Gia Ngọc đến độ trắng dã hai mắt, nước miếng vương đầy người.
“A a nhét vào rồi, ưm ư lỗ da^ʍ biến thành bàn ăn rồi… Đừng mà, sâu quá, a, đồ dâʍ đãиɠ muốn đút mọi người ăn, ưm a, cùng đến ăn lát thịt trong lỗ da^ʍ của tôi đi, dùng lỗ da^ʍ để làm ấm thịt cho mọi người…”
Chiếc đũa gắp lát thịt ra, lát thịt dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính nhớp. Lát thịt bị nhét mạnh vào miệng Thẩm Gia Ngọc hãy còn đang kêu da^ʍ rồi ép cậu nuốt xuống.
Thẩm Gia Ngọc run mạnh lên, cậu đột ngột bắn một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhàn nhạt ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn thẳng lên cằm cậu. Cậu hét lên một tiếng, cặρ √υ' dâʍ đãиɠ điên cuồng đong đưa run rẩy, cậu bị một đôi đũa đùa bỡn đến độ cao trào!